Địa Sát Thất Thập Nhị Biến - Tế Tửu

Chương 8: 8: Núi Hoang Phá Miếu Mỹ Nhân





(Người đẹp trong căn miếu nát trên núi hoang)
Quán trọ nhà họ Vương có một đội người ngừa kỳ quái đi tới.
Đội người ngựa này là những nha dịch vẻ mặt lén lút, lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh gió thổi cỏ lay quanh mình, dẫn đầu lại là một đạo sĩ trẻ tuổi, bên ngoài đạo bào còn mặc một thân áo giáp.
Đạo sĩ này chính là Lý Trường An, trước khi ra khỏi thành Du Lâm hắn đã lựa chọn một ít binh khí áo giáp, Vương tri huyện kia còn nhất quyết muốn phái nha dịch theo hỗ trợ hắn.
“Ông là Vương Thân?”
“Đúng là tiểu dân.”
Một người đàn ông tóc hoa râm sắc mặt đau khổ chắp tay.
Lý Trường An rất kinh ngạc, lúc trước hắn nghe nói Vương Thân này cũng chỉ mới khoảng ba mươi tuổi, bây giờ nhìn ông ta bảo là sáu mươi cũng không ngoa, không ngờ đau khổ bi thương có thể tra tấn một người thành ra nông nỗi nãy!
“Con của ta ơi!”
Một tiếng khóc thê lương đột nhiên vang lên.
Nha dịch phía sau Lý Trường An vốn đang khẩn trương lập tức như chim sợ cạnh cong, một đám không phải rút đao thì cũng chính là cầm gậy gộc, loạn như ruồi mất đầu nhao nhao kêu to.
“Ai?”
“Người nào?”
“Mau ra đây!”

Mà Vương Thân lại vội vàng nói:
“Các vị quan gia chớ hoảng sợ, đó là nương tử của ta.”
Nói đến đây ông ta thở dài, vẻ đau khổ trên mặt càng nhiều thêm.
“Từ khi con trai ta bị quỷ ăn mất, nương tử ta… Haizzz!”
Lý Trường An xua xua tay, để đám nha dich thu hồi trạng thái xấu hổ mất mặt kia, hướng Vương Thân hỏi thăm manh mối của ác quỷ kia.
Đáng tiếc tuy rằng khi nhắc tới ác quỷ kia, dáng vẻ Vương Thân đều là nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không cung cấp được manh mối thiết thực nào.
Lý Trường An vốn không hy vọng gì cho nên cũng không thất vọng, hắn nói thẳng ý đồ đến đây.

“Có thể để bần đạo xem xét căn phòng lệnh lang bị ngộ hại một chút không?”
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Vương Thân trực tiếp xây kín căn phòng kia lại.

Sau khi mở được một bên cửa gỗ của căn phòng ra, một mùi xác thối xộc lên xông thẳng vào mũi mọi người, chờ mùi hôi hơi tản ra, Lý Trường An mới bước vào bên trong.
Trong phòng là một mảnh hỗn độn, trên giường và mặt đến còn có từng mảng vết bẩn màu đen.
Xem ra sau khi chuyện xảy ra, Vương Thân không thu dọn lại căn phòng này, cũng may thế lại thuận tiện cho Lý Trường An thi pháp.
Người thường học đạo, cũng phải mất mấy năm mới đạt được chút thành tựu, củng cố đạo tâm, lại dùng mười mấy năm tinh luyện pháp lực.

Mà sau khi Lý Trường An xuyên đến đây, trên người cũng có một chút pháp lực nông cạn, phát hiện điều này, Lưu đạo nhân cũng dạy hắn một vài đạo thuật đơn giản.
Lý Trường An móc một lá bủa ra, sử dụng tuyệt chiêu Lưu đạo nhân đắc ý nhất – “Trùng Long Ngọc thần phù”.
Chưa được mấy giây sau, hắn ôm mũi chạy như điên ra khỏi phòng, chạy một mạch ra tới ngoài sân.
Thối quá! Thối không ngửi được!
Lý Trường An há mồm hút vài ngụm không khí mới mẻ, trên mặt lại lộ ra tươi cười.
Hắn ngửi được mùi của ác quỷ kia rồi!

Lý Trường An phập phồng cánh mũi đuổi theo mùi ác quỷ lưu lại, con đường phía trước càng ngày càng hẹp, đại hình càng lúc càng dốc.
Mãi cho đến khi trời tối đen, đuổi thẳng tới một chân núi nhỏ, nơi này không có lấy một dấu chân, con đường giữa hai sườn núi bị cỏ dại bao phủ, nếu muốn đi lên phía trước, chỉ có thể dò dẫm từng bước.

Tới nơi này rồi, mùi của ác quỷ lưu lại càng mạnh mẽ hơn, nhanh bỗng chốc lại tản ra.
Lý Trường An cẩn thận ngửi trong không khí một trận, gật gật đầu:
“Xem ra ác quỷ đó đang ở gần đây.”
Nói xong muốn nhấc chân đi lên núi.
“Đạo trưởng.” Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng sợ sệt, Lý Trường An quay đầu lại, đó là nha dịch dẫn đầu khi nãy.

“Lúc này đã không còn sớm nữa, các huynh đệ cũng đã mệt mỏi, hay là để sáng mai lại tới?”
Lý Trường An híp mắt nhìn bọn họ.

Mười mấy thanh niên vam vỡ sắc mặt dúm dó, đã run thành con chim cút.

Đây nào phải mệt mỏi gì, rõ ràng là sợ chết khiếp rồi.
Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, bản thân lúc đầu mới đến còn không phải bị dọa chết khiếp ở phố quỷ hay sao, người bình thường ai lại không sợ quỷ chứ, nếu không phải một tháng đi theo Lưu đạo nhân gặp qua đủ loại yêu ma quỷ quái, bản thân Lý Trường An làm gì có lá gan đi tìm ác quỷ màu xanh lam kia.
Với cả lần này hắn đi đến đây đã mang theo tâm lý liều chết, thắng thì tốt, còn thua thì… hà cớ gì phải liên lụt những người này.
Vì thế Lý Trường An cười nói:
“Các vị sai gia, bần đạo còn muốn ở lại đây thêm một lúc, làm phiền các vị nhắn nhủ đến sư phụ tôi, báo tin bình an.”
“Được được được.” Bổ đầu gật đầu lia lịa: “Nhất định sẽ báo.”
Dứt lời vội mang theo đám nha dịch liên can nháy mắt chạy không còn bóng dáng.
Sau khi đuổi đám nha dịch đi, bầu trời càng thêm ảm đạm.

Một vùng hoang vu chỉ còn lại một mình Lý Trường An, bên tai vang vọng tiếng gió thổi qua đám cỏ tranh xào xạc.
Sắc trời tối sầm lại, một thân một mình đi tìm ác quỷ trong đêm quả thật rất nguy hiểm.

May mà Lý Trường An tìm được một ngôi miếu hoang ở cuối đường núi.

Đầu tượng thần bằng đất không biết đã rơi đằng nào, nhìn ngược nhìn xuôi cũng không nhìn được là thờ cúng vị thần nào.

Hắn bái tượng thần một bái, dọn dẹp đàn tế theo thói quen, trải tốt cỏ tranh, đến lúc nhóm được lửa lên thì màn đêm cũng đã buông xuống.

Đọt nhiên một tiếng vang lớn nổ tung bên tai, sau đó từng tiếng ầm vang ngân dài, ‘vù’ một tiếng đảo ngược đất trời, mùi ẩm ướt của hơi nước và bùn đất theo gió ùa vào trong miếu.
Lý Trường An im lặng không lên tiếng thêm củi để cho đống lửa cháy to hơn.

Đêm ở trong miếu hoang, mưa rào liền ập đến…
Mệt mỏi cả một ngày, Lý Trường An không chịu nổi cuối cùng ngủ ở bên cạnh đài tế, nhưng trong lòng vẫn lo lắng đến ác quỷ kia cho nên ngủ cũng không sâu.

Giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, đột nhiên nghe được một chút động tĩnh.
“Ai?”
Lý Trường An lập tức bừng tỉnh, hắn lập tức xoay người xuống đài.

Ngoài cửa không có tiếng đáp lại, chỉ nghe thấy một tiếng la hốt hoảng.

Lý Trường An nhíu chặt mày quát:
“Ra đây!”
Trong màn đêm mưa gió ngoài cửa, một cô gái bị ướt lạnh run lẩy bẩy chậm rãi đi vào.
Lý Trường An nhìn thấy bùa chú dán ở cạnh cửa để cảnh báo không có chút thay đổi nào, nhẹ nhàng thở ra, gọi cô gái vào trong.
Nương theo ánh lửa, hắn nhìn rõ dáng vẻ của cô gái này.
Cô gái khoảng mười tám đôi mươi, dung mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha, cả người bị mưa xối ướt, quần áo dán sát vào thân thể, càng hiện lên sư quyến rũ.

Có lẽ bị lạnh, mặc dù dựa vào gần đống ửa, thân thể cô gái vẫn run nhè nhẹ, mái tóc tán loạn rũ xuống dưới, dính trên khuôn mặt, càng có vẻ nhu nhược đáng thương.
Lý Trường An cũng không nhân cơ hội rửa mắt, hắn nhanh chóng cởi đạo bào đưa cho cô gái.
Cô gái cầm đạo bào trốn sau tượng thay quần áo sau đó đi ra cúi đầu lạy Lý Trường An, nói:
“Tiểu nữ là là con gái nhà họ Vương ở trong thành Du Lâm, hôm nay cùng mấy người bạn đi dạo chơi ngoài thành, không ngờ lại đi lạc, loanh quanh trong núi này… May mà gặp được đạo trưởng.”
“Cũng may là tiểu thư gặp được bần đạo trước, nếu gặp ác quỷ trước…”
Lý Trường An cười cười, cũng không muốn nói mấy lời hù dọa nàng.
“Ác quỷ?”
Vương tiểu thư kia lại kinh hô lên, duỗi tay vỗ ngực, nhưng đạo bào dù sao cũng khá to rộng, lộ ra một mảnh nhỏ hồng nhạt hơi rung rung.


Theo bản năng của đàn ông, ánh mắt của Lý Trường An vô thức dính vào.
“Đạo trưởng.”
Vương tiểu thư che ngực lại, hờn dỗi một tiếng.
“Cầm lòng không đậu, cầm lòng không đậu.”
Lý Trường An thản nhiên cười.
“Thật sự có quỷ sao?” Vương tiểu thư dường như rất tò mò về chuyện này.
“Đương nhiên!” Lý Trường An gõ vào áo giáp đặt một bên: “Tôi chính là được Vương tri huyện mời tới để diệt trừ ác quỷ này.”
Vương tiểu thư còn muốn hỏi thêm, Lý Trường An lại đứng dậy.
“Được rồi, sắc trời đã khuya lắm, Vương tiểu thư đi ngủ sớm một chút đi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đưa cô về thành Du Lâm.”
Lý Trường An nhường dàn tế cho Vương tiểu thư, bản thân thì trải rơm nằm dưới đất.
Hai người thân ai người nấy ngủ.

Bóng đêm càng ngày càng đen đặc, đống củi cũng dần cháy hết, chỉ còn lại một tàn lửa mỏng manh, mờ mờ ảo ảo chiếu bên trong ngôi miếu.

Ngoài miếu vẫn là tiếng gió, tiếng sấm, tiếng mưa rơi đan chéo, trong miếu chỉ có tiếng ngáy nhẹ nhàng của Lý Trường An.
Bỗng nhiên…
Vương tiểu thư kia lẳng lặng không một tiếng động ngồi trên giàn tế.

Nàng nhìn dáng vẻ ngủ say của Lý Trường An, trên mặt chậm rãi nở nụ cười, tươi cười này càng lúc càng lớn, cho đến khi…
‘phựt’
Làm da bên khóe miệng Vương tiểu thư bỗng nhiên rách thành một cái khe.
‘Ùm ùm’
Một tiếng sấm rền vang.
Tia sét ngắn ngủi chiếu sáng làn da màu xanh lam dưới cái khe, cùng tấm bùa vàng chậm rãi bị đốt cháy ở cạnh cửa.