Địa Sát Thất Thập Nhị Biến - Tế Tửu

Chương 30





Lão già hắc hắc cười nhạo Lý Trường An.

Thế nhưng ánh mắt lão vừa xoay chuyển, phía dưới tay áo Lý Trường An dấy lên một ngọn lửa, một đám tro giấy rào rào bay tới.
“Bị lừa!”
Lão vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của Lý Trường An.
“Quả nhiên là như vậy!”
Sắc mặt lão già thoáng chốc trở nên vô cùng phức tạp, bảy phần buồn bực xấu hổ, hai phần tức giận, còn lại một phần chính là hơi hơi lo sợ.

Lão không biết Lý Trường An phóng ra loại bùa chú nào? Có tác dụng gì? Chỉ đành phải cắn răng huýt sáo thêm lần nữa, âm sắc bén nhọn, thế công của hai thanh tiểu kiếm lại trở nên mạnh mẽ hơn vài phần!
Có điều Lý Trường An lại cười càng thêm nhẹ nhàng, phù chú của hắn không nhiều lắm, tấm vừa rồi mới phóng ra chẳng qua là Hướng Long Ngọc Thần Phù, chẳng có chút sát thương nào, lại có thể khiến hắn hoàn toàn thăm dò được Phi kiếm kia là thật hay giả.
Hai thanh tiểu kiếm một trái một phải đâm đến, thanh bên phải tung tích quỷ dị mơ hồ, tùy thời hoạt động; thanh bên trái thế công hung mãnh, như chớp đánh sấm rền.
Lý Trường An lại không hề hoang mang, giơ tay nghênh đón thanh kiếm bên trái, trên tay đã cầm vỏ kiếm từ lúc nào.

Suýt xảy ra tai nạn!
Tiểu kiếm không bị chặn lại, xuyên thẳng vào vỏ kiếm, lại bị Lý Trường An dùng tay chế trụ.
Thanh tiểu kiếm tùy thời hành động bên kia đã gào thét xé gió lao đến.
Lý Trường An chờ đã lâu, đánh ra một kiếm mạnh nhất, mũi kiếm xé mở không khí, mang theo một đạo vầng sáng màu xanh lơ.
Hắn đã dùng tới ‘Trảm yêu’.
Hai kiếm tương giao.
Không có tiếng kim loại vang lên, ngược lại tuôn ra một tiếng kêu gào thảm thiết thê lương.

Trên thân tiểu kiếm dường như có vật gì đó vô hình bị một kiếm này của Lý Trường An chém rụng.
Tiểu kiếm rơi xuống đất, giãy dụa vài cái như cá rời nước, không được mấy lần đã chết ngắc.
Mà thanh tiểu kiếm bị Lý Trường An khóa trong vỏ lại giãy dụa kịch liệt, hắn chỉ nhẹ nhàng dùng kiếm của mình đạp vào vỏ một cái, thanh tiểu kiếm này đã ngoan ngoãn trở lại, chỉ rúc trong vỏ run rẩy giống như động vật nhỏ.
Đương nhiên kiếm thì sẽ không sợ hãi, sợ hãi chính là đồ vật bám trên thân kiếm.
Lý Trường An quay đầu nhìn về phía lão già, sắc mặt lão trắng bệch, toàn thân cứng đờ không dám cử động, dường như còn chưa lấy lại tinh thần sau sự biến hóa này,
“Thuật sĩ ba xu cũng dám tự xưng mình là Kiếm tiên?”
Nói xong Lý Trường An đột nhiên vặn người bước đến, khoảng cách mười bước chân thoáng chốc đã bị kéo gần, lão già mất hồn mất vía không kịp phản ứng.

Chờ đến khi lão giật mình tỉnh lại, mũi kiếm của Lý Trường An đã dán sát vào hàm dưới, chòm râu dê chải chuốt gọn gàng đứt gãy, từng sợi rơi lả tả.
Lão không nhìn thấy trường kiếm đặt trên cổ họng, chỉ nhìn thanh tiểu kiếm nằm trên mặt đất, thần thái trên mặt chậm rãi nhạt dần, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.
“Là lão phu khinh thường đạo trưởng, còn thỉnh hạ kiếm lưu loát một chút.”
Lý Trường An lại thong thả ung dung thu hồi trường kiếm, đồng thời cũng thả tiểu kiếm bị nhốt trong vỏ kiếm ra.

Vừa được tự do, thanh tiểu kiếm này không dám quay đầu, vèo một cái trốn sau lưng lão già.

“Lão nhân gia…” Hắn cười nói: “Con đường phía trước gian nan, ngươi vẫn nên về quê dưỡng lão đi thôi.”
Nói xong hắn cũng huýt sáo một tiếng.
Tiếng chuông đồng leng keng kêu vang, đại ca lừa miệng ngậm lá cây ung dung chạy về.

Đôi mắt lừa nhìn lão già đầy khinh thường, lỗ mũi phát ra mấy tiếng phì phì.
Lý Trường An giả ngầu trước mặt lão, chậm rãi tra kiếm vào vỏ, chậm rãi xoay người cười lên lưng lừa.

Con hàng này còn làm như vô ý quét cái đuôi trúng mặt lão, Lý Trường An vỗ cho nó một phát, sau đó mới chậm rãi rời đi.
Từ đầu đến cuối, lão già chỉ u ám mặt mày, chưa từng nhúc nhích.
Đi khỏi chỗ lão già, Lý Trường An vội vã chui vào sâu trong rừng.

Hôm nay là ngày trăng tròn cuối cùng của tháng, không thể bỏ lỡ.

Còn về phần lão già kia…
Tuy chỉ là một thuật sĩ ba xu, nhưng trong đám đạo sĩ bình thường thì lại là một nhân vật lợi hại, gặp phải trận chiến này có lẽ cũng nhận ra thực lực của Lý Trường An.


Hắn đoán rằng đoạn đường phía trước có lẽ sẽ an ổn hơn rất nhiều.
……….
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lý Trường An chui ra khỏi rừng bước lên quan đạo chạy tới Mân Châu, đi không lâu thì gặp phải một ngã rẽ.
Hắn nhìn phải nhìn trái một hồi, xung quanh không có đánh dấu, vừa đúng lúc có một cái đình nghỉ chân ở ven đường, trong đình còn có một lão hòa thượng đang ngồi.
Hắn cưỡi lừa đi tới, phát hiện lông mày và chòm râu của lão hòa thượng này đã bạc trắng, khiến khuôn mặt càng thêm hiền từ, trông giống một cao tăng ở Phật đường nào đó, lại không biết vì sao lại một thân một mình ở chốn này.

Vì thế quy quy củ củ chắp tay làm lễ, đang muốn mở miệng hỏi đường, thì bất ngờ lão tăng kia lại cất tiếng cười to, vén tay áo lộ ra gân cốt vững chắc, ôm quyền nói với Lý Trường An:
“Huyền Tiêu đạo trưởng thứ lỗi, hôm qua, lão huynh đệ kia của ta khiến ngươi chê cười.”
À! Thì ra cũng là một tên đầu lĩnh thổ phỉ.