Địa Phủ Đế Vương

Chương 7




Một hồi sau Lục Binh Thu Hồn đã đem hắc yên rút sạch, thân thể nữ yêu dần khô héo đồng dạng một bộ hài cốt, cùng với áo liệm vô lực ngã xuống bên dưới.

Sau đó Hoả Đại Tiên đưa tay, sáu mảnh linh phù nối đuôi nhau chuyển hướng, xếp thành hàng thẳng tắp bay tới, chui vào ống tay áo hắn.

Đối với người khác sẽ không nghi ngờ, nhưng Lý Thành Thiên nghĩ có cái gì không đúng, thông thường đạo sĩ sẽ dùng linh phù triệt tiêu yêu khí, nhưng Hoả Đại Tiên chỉ là thu thập rồi cất giữ, như vậy nghĩa là gì.

Lúc này Hoả Đại Tiên giơ lên kiếm chỉ, tại đầu ngón tay xuất hiện một đạo hồng quang bắn tới xác yêu nữ, hoả diễm phát ra ôm lấy nó.

Âm thanh đốt cháy tách tách vang lên, không lâu lắm cái xác bị thiêu rụi hoàn toàn.

Chưa dừng lại ở đó Hoả Đại Tiên tiến về phía Lý Thành Thiên.

Tiếp theo hắn nhặt đầu yêu nữ, ban đầu yêu nữ oán hận nhìn, nhưng hắn dùng linh phù khác dán lên giữa mặt nàng, ánh mắt nàng liền ngốc.

Hắn lại nhét cái đầu vào trong bình sứ màu đen, lấy nắp đậy bên trên, còn cẩn thận dán linh phù phong ấn bên ngoài.

Lý Thành Thiên thầm nói kỳ quái, Hoả Đại Tiên không tiêu diệt luôn một thể, hay là rũ lòng thương xót đem về siêu độ.

Nhưng tại thế giới này Lý Thành Thiên làm sao không quen thuộc, mấy đại tiên như thế này toàn giỏi phô trương thanh thế, nhìn mấy tiểu yêu thì cười rạng rỡ, tàn nhẫn tiêu diệt.

Còn gặp đại yêu đương nhiên tất cả lui xuống, để ta hi sinh chạy thoát thân một bước.

Trong khi đó Hoả Đại Tiên tha nàng, thể hiện độ lượng so với phần còn lại thật đặc biệt.

Hoàn tất, quần chúng lại nhao nhao lên, hết lòng khen ngợi Hoả Đại Tiên.

Lúc này Hoả Đại Tiên nhìn quanh cười tủm tỉm, sau đó ánh mắt rơi trên người Lý Thành Thiên, ngưng lại nói. "Ta xem ngươi tại trên người quẩn quanh toàn âm khí, có thể bị trúng tà!"

Lý Thành Thiên vội đứng lên, cười nói. "Ta thấy thân thể rất tốt, không sao cả!"

Chú ý xung quanh hắn phát hiện nhiều người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình, chính là được Hoả Đại Tiên quan tâm giúp đỡ, ngược lại hắn không thích chút nào.

Hắn hiện tại đang luyện Phế Tiên Chi Khí, đương nhiên âm khí đặc biệt nhiều, cũng nhờ biết cách không lộ chân tướng, nếu không âm khí trên người hắn còn không để Hoả Đại Tiên tái xanh mặt mày.

Không biết còn tưởng hắn là yêu quái.

Hoả Đại Tiên không hề có một tia gợn sóng nói. "Có ai say rượu mà nói mình say? Nếu ngươi đồng ý, theo ta về đạo quan, ta sẽ gọi mấy đồ đệ giúp ngươi giải trừ âm khí trên người!"

Thanh danh hắn cao như vậy nên muốn tự mình ra tay cũng khó, nhờ mấy đồ đệ có lẽ tạm ổn.

Nếu bình thường Lý Thành Thiên không ngại tới, biết đâu tìm được đồ tốt, tay chân có chút ngứa có thể trộm đan dược cũng không tệ.

Nhưng giải trừ âm khí thì không thể, mấy thứ tương tự này gặp người khác liền bệnh tật lâm đầu, ngược lại hắn nhờ đó tu luyện.

Thứ nữa mất hết sự đen tối còn gì là sắc thái Địa Phủ.

Cho nên Lý Thành Thiên từ chối. "Ân của đạo trưởng to lớn, nhưng quả thực ta không dám nhận!"

Ánh mắt Hoả Đại Tiên biến thành băng hàn, không phải vì lòng tốt không được ghi nhận, mà là từ trước tới nay hắn nói cái gì người ta nghe cái đó, chưa từng bị từ chối.

Lúc này một người mập mạp trong đám đông bước tới.

Lý Thành Thiên nhìn hắn trong ngọc bích cẩm y, đề đại ưng hình, chính là Lương Hàn cùng hai nhánh ria mép được tỉa gọn gàng đang lại gần.

"Đa tạ Hoả Đại Tiên kịp thời ra tay diệt trừ yêu quái, nếu không cả trại gà ta không biết tính sao!" Lương Hàn đối Hoả Đại Tiên cung kính bắt tay chào, sau đó nhìn qua Lý Thành Thiên, cau mày. "Ngươi tên nghèo này không biết tốt xấu, được Hoả Đại Tiên nói một tiếng, ngươi nên làm cái gì mới phải?"

Không lẽ bắt ta cảm ơn hắn rồi?

Rốt cuộc Lý Thành Thiên cười tươi. "Đa tạ Hoả Đại Tiên!"

Lương Hàn nhìn sắc mặt Hoả Đại Tiên, liền nói với Lý Thành Thiên. "Hừm! Ngươi mau quỳ xuống nhận lỗi đi!"

Tới đoạn này Lý Thành Thiên bị doạ kém chút ngốc, hắn cố ý bảo vệ mấy đầu gà khỏi nguy hiểm, đáng lý Lương Hàn xuất hiện phải nâng đỡ hắn, hỏi hắn có bị đau chỗ nào hay không.

Nhưng kịch bản không giống như trong tưởng tượng.

Hoả Đại Tiên lên tiếng. "Đều bỏ qua!"

Cứu một tên nhà quê cũng không có gì quan trọng, quan trọng là dân chúng thấy hắn làm hành động đẹp, càng thêm tung hô, sau này độ tín nhiệm càng cao.

Lại nói là từ trong miệng Lý Thành Thiên từ chối, không liên quan tới hắn, cho nên dễ dàng bỏ qua.

Mặc dù không hài lòng nhưng Lý Thành Thiên ríu rít theo sau Hoả Đại Tiên. "Đa tạ Hoả Đại Tiên, đa tạ Hoả Đại Tiên! Đại Tiên quả nhiên là một cái người tốt, chuyện như vậy mà bỏ qua cho ta, đúng là người tốt mà!"

Không hiểu vì cái gì Hoả Đại Tiên cảm giác tên này thật phiền phức, so với quần chúng om sòm một khúc còn muốn vang hơn.

Nhưng hắn đang đối ta khen hay là chê đây.

Hoả Đại Tiên dang tay nhìn quanh nói. "Đây là bản sự của bần đạo, mọi người không cần nói, chỉ cần về sau cẩn thận một chút, dạng yêu nhân này sẽ còn xuất hiện nhiều!"

Mọi người im lặng một hồi, sau đó xôn xao.

Hoả Đại Tiên chính là hiền hoà cười. "Nhưng mọi người yên tâm, có bần đạo tại đây, cho dù yêu ma hung hăng cỡ nào cũng không thể gây hại!"

Lập tức mọi người hưởng ứng, vỗ tai ầm ầm, có người nói Hoả Đại Tiên có tên không sai, chính là thần tiên sống cứu độ thế gian, có người nói ước gì bằng một phần mười của hắn đã là bỏ công tu chín kiếp.

Hoả Đại Tiên lại nói. "Mọi người có thể giải tán, ngày mai còn phải đi làm!"

"Đúng đúng đúng!" Lương Hàn nhìn mọi người nói. "Sự tình đã được giải quyết, mọi người nên về nhà!"

Lời nói Hoả Đại Tiên cùng Lương Hàn cộng lại rất có trọng lượng, mọi người đành ra về, mặc dù còn nhiều chuyện muốn nói.

Tỉ như yêu quái kia là thuộc loại nào, có phải quá sợ hãi trước uy danh đại tiên hay không tại sao da mặt xanh như vậy.

Đợi cho tất cả về hết, Lương Hàn bèn cho gia nhân đem ngân lượng dâng tặng Hoả Đại Tiên.

Nhìn tới hòm ngân lượng ánh mắt Hoả Đại Tiên sáng lên, như là biết phản chiếu kim loại vậy, nhưng rất nhanh thu hồi.

"Ta thế thiên hành đạo, tiền bạc danh lợi cũng như nước chảy mây trôi, vật ngoài thân mà thôi! Bất quá nhìn thí chủ có lòng như vậy... Bần đạo mạn phép nhận lấy cho đạo quan khang trang lên, tên thí chủ sẽ được khắc trên thiên bảng trước cửa!"

Nghe Hoả Đại Tiên nói Lương Hàn mang theo thần sắc kích động, cười hề hề. "Có phải ta được người trời nhìn thấy tên hay không?"

"Đúng! Họ sẽ phù hộ gia đình thí chủ phát tài! Nhưng đừng ăn nói lung tung, họ không phải thích chúng ta nói sau lưng họ!"

Lương Hàn có chút rụt rè. "Đại tiên nói phải!"

Phía sau Lý Thành Thiên có chút thông tin, chính là "người trời" trong miệng Lương Hàn.

Mấy năm qua nghe người ta đồn thổi, nhưng tin tức dường như là từ ngoại giới truyền vào, chính là thần tiên hạ phàm.

Lý Thành Thiên chưa bao giờ tận mắt chứng kiến, mỗi lần hỏi hệ thống thế nào, đẹp hay xấu, nó đều nói không biết.

Còn chuyện ghi tên vào thiên bảng, hắn liền nghĩ ra chẳng qua là chiêu thức lừa gạt của đạo sĩ thúc thúc này.

Mặt khác hắn qua thông tin biết được, thần tiên hạ phàm là thật, như vậy mới làm cho người ta hết lòng tin tưởng.

Hoả Đại Tiên theo thói quen vuốt râu. "Nhiều quá bần đạo mang không hết, có thể nhờ thí chủ cho người chuyển tới đạo quan?"

"Không thành vấn đề!"