"Ngươi vừa nói gì nhắc lại một lần xem!" Lý Thành Thiên trong đầu cùng hệ thống đàm đạo, hắn không phải không tin hệ thống, nhưng hắn không tin sơn tặc.
Một đám ô hợp lại có thể săn được trư yêu, cũng quá hoang đường.
[Ký chủ đừng giả điếc, ta là trong tâm trí ký chủ, ngươi không muốn nghe cũng đã nghe rồi!]
Mặc kệ hệ thống tự ái, Lý Thành Thiên vô cùng phân vân cho đầu trư yêu này, vì hệ thống có nói tới cực phẩm trư yêu cốt, nghe qua không tầm thường, vậy mà thất thủ, không biết có lở mồm lông móng hay chăng.
Nhớ tới một đoạn mười tên sơn tặc chưa kịp khai đao đã bại trận, cùng dìu dắt nhau phơi thây, còn là dùng phương pháp có mức độ khó để chết.
Dạng này cũng có thể diệt cực phẩm trư yêu, nói như vậy Nhân Gian đứng đầu Tam Giới là cái chắc.
Một hồi Lý Thành Thiên chưa có lời giải thoả mãn, hệ thống bèn lên tiếng.
[Đây là Bàng Thục Trư, bình thường khó mà phát hiện nó là trư yêu, vì tu luyện lâu ngày hình thành lớp da rất dày, cho nên không để lộ bất kỳ yêu khí, dáng dấp cũng như lợn rừng.]
[Bàng Thục Trư da dày thịt béo, hơn nữa còn có bộ xương vô cùng rắn chắc, đao thương bất nhập thủy hoả bất xâm, mỗi đoạn xương có 108 điểm linh khí, vì vậy liệt vào cực phẩm trư yêu cốt. Nghe qua liền biết là vật đại bổ, điều hoà khí tức trong cơ thể, ngăn ngừa yếu sinh lý.]
Lý Thành Thiên có chút không hài lòng, hệ thống quảng cáo quá thô, hắn ăn mấy thứ này cũng không có chỗ phát tiết mà.
Không sao, đại bổ liền đại bổ, nhưng hệ thống không có đề cập tới vì cái gì nó chết, Lý Thành Thiên một lượt nhìn qua bảng điểm thân thiện, toàn là Vô Danh giáp Vô Danh ất.
Nếu như đám sơn tặc chia nhau ăn thịt lợn rừng này, khai trương không lỗ nha, tiếc là Lý Thành Thiên đi nhanh một bước, lát nữa chúng quay lại không thấy Bàng Thục Trư nhất định tức hộc máu.
Nghiền ngẫm một hồi Lý Thành Thiên hỏi hệ thống. "Ngươi nói trư yêu cốt tốt như vậy, làm sao hầm chín đây? Đao thương bất nhập, răng ta cũng không đủ cứng cáp, liều mạng cắn sẽ rụng."
[Bàng Thục Trư cốt này cũng thuộc hàng hiếm, khu ma sư bắt được phải dùng lò bát quái ninh nhừ, ngâm trong pháp hoả không biết bao nhiêu thời gian mà nói. Bất quá vừa rồi, cũng may là ký chủ dùng Phế Tiên Ma Kiếm sơ chế, hiện tại hầm nước lạnh liền chín!]
Nghe xong Lý Thành Thiên thầm nói tốt, xương hầm ra chất hương vị không sai, nghĩ tới mà thèm.
Rất lâu rồi không được ăn lẩu, tiếc là không có mỳ ăn kèm, rau cũng quá ít ỏi.
Chỉ là một chút muối rắc lên, đến muối cũng phải tiết kiệm, thời buổi này muối rất đắc, trong nhà như khối tài sản trân quý nhất.
Còn những hương liệu khác thì thôi đi, hương liệu sánh ngang kim tệ, dùng cho bậc phú hào tận hưởng nhân sinh.
Còn thường dân làm sao đi mơ tưởng viển vông đâu, phảng phất như là ăn vàng trong miệng, đi nhà xí cũng không dám ị.
Có ăn no liền tốt, chứ nói chi làm cho bữa ăn phong phú đâu.
Đột nhiên trên mặt nước phát ra nhàn nhạt ngân sắc, như là từng viên linh châu bay lên, để người không nhịn được muốn bóp một cái.
Đang ngồi xổm Lý Thành Thiên nhìn lên, ánh sáng rơi vào trong ánh mắt hắn, tựa hồ gầm trời đầy tiểu tinh, khói bốc như mây, hương thơm như mật, ánh sáng như tuyết.
Trương Chúc Linh nhìn cảnh tượng này thì dụi dụi mắt, bàn tay định đưa ra sờ lấy kỳ biến, nhưng hơi nóng bên dưới khiến nàng rụt tay lại.
Tiểu Vân đứng tại trên vai nàng, bị mỹ cảnh làm cho cảm động nửa ngày, sau đó thích thú cười.
Người khác không biết nhưng Lý Thành Thiên biết, nơi nào Tiểu Vân muốn thưởng thức trư yêu, nó là đang nhìn tới mấy khối củ cải trắng nổi trên mặt nước kia.
Vô tình ăn canh thịt hầm, ta trở thành đại nghịch bất đạo lúc nào không hay!
Thời gian không sai biệt lắm Lý Thành Thiên dọn chén đũa, sợ không kịp phải tại chỗ ăn.
"Mọi người dùng, đừng ngại!" Hắn giao Trương Chúc Linh chén đũa, một cái cho Tiểu Vân.
Rốt cuộc Tiểu Vân đem chén đội lên đầu, nhánh cây hơi hơi cụp xuống, miệng cười thích thú.
Không được, trong nhà không có chén nhỏ như vậy, bình thường Tiểu Vân ăn thế nào nha.
Đột nhiên Tiểu Vân rùng mình, sau đó nhánh cây phía trên đẩy văng cái chén bay mất, dĩ nhiên là hắt xì.
Tiếp theo nó xoa xoa trên đầu, đưa mắt hướng tới nồi lẩu.
"Của ngươi!" Trương Chúc Linh gắp khối thịt nóng hôi hổi đưa tới, Tiểu Vân hai tay bưng lấy, miệng nhỏ ra sức hút.
Hoá ra là như vậy!
Lý Thành Thiên an tâm cắn một miếng thịt, lập tức mỡ heo tràn đầy miệng, hoá thành linh khí chui xuống lồng ngực.
Ban đầu rất nóng, lúc sau mát lạnh dễ chịu, Lý Thành Thiên nhắm mắt hưởng thụ, không ăn được quả nhiên uổng phí nhân sinh, ăn được rồi không thể quên, day dứt như tình đầu hương vị.
Không đúng, tình đầu liền đẩy hắn ngã lầu 10.
Phải kể tới thịt bị xé nhỏ từng mảnh, mềm mại hoà tan thành chất ngọt, Lý Thành Thiên chủ động nhai lại, cho chất ngọt này không ngừng diễn xuất, nhất thời hành động như bò ăn cỏ.
Cuối cùng là nước canh, quan trọng nha, nước canh từ cực phẩm trư yêu cốt.
Nước này vị thanh ngọt, không có gì đặc biệt cả, nói chung là ngon miệng.
Nhưng sau đó Lý Thành Thiên cảm nhận được nội lực chuyển động, trong người như có thủy triều quấy nhiễu, cảm giác mênh mông cuồn cuộn.
Nếu không có Trương Chúc Linh tại đây hắn đã phải mở miệng rên rỉ, bất quá nhịn xuống nha, đúng là sảng khoái sảng khoái, như là tất cả lỗ chân lông đều dãn ra.
Nhìn bên đối diện Trương Chúc Linh cũng đỏ bừng khuôn mặt, hẳn là bị canh thịt hầm áp chế đi.
Lý Thành Thiên bắt đầu xoắn tay áo, lấy vá khuấy đảo một vòng, tiến vào cảnh giới lang thôn hổ yết.
Đồ vật tốt mà không xài có quỷ mới tin.
Lần này tốc độ ăn nhanh hơn, Lý Thành Thiên kém chút sặc sụa, vì linh khí càn rỡ sắp chướng bụng.
Hắn kiềm chế lại tâm tính, lúc sau linh khí hoà hoãn, chợt hắn nhận ra đem Bàng Thục Trư hầm là chuẩn xác.
Một hơi hít vào đều là linh khí, một hơi thở ra đều là trọc khí, mười phần thanh lọc.
Đầu óc bừng bừng sáng, thấy rõ từng viên mồ hôi trên mặt rơi xuống, như là chính mình là viên mồ hôi đâm đầu trên quần áo, trên đất vỡ tan tành.
Lý Thành Thiên thầm nói lợi hại lợi hại, quyết định tiếp tục ăn.
Lần này linh khí tiêu hoá để cho hắn dừng lại...
Chợt mất đi cảm giác ý thức, như là rơi vào hư không, mắt nhìn sinh lão bệnh tử đi qua, tai nghe hỉ nộ ái ố sầu hận kỵ, trên vai như là gánh vác gian khổ trùng điệp.
Sau đó trong đầu hắn mở ra toàn là Địa Phủ chi kiếp, U Minh giới hoang tàn, tiếp theo Tam Giới trở thành thập cẩm, chiến tranh không có hồi kết, chúng sinh lầm than...
Tham lam lấn át tạo bi ai, kiếm đao hung bạo đã được mài, máu tanh mịt mù bay vạn dặm, oán sầu xen lẫn tận thiên nhai.
Một viên vẩn đục nước mắt rơi xuống để cho Lý Thành Thiên sợ hãi tỉnh dậy, lấy tay lau mặt.
Quát em ai đú inh?
Ma tâm thành phật rồi?
Lý Thành Thiên nhìn xung quanh, cảm giác vừa rồi như trải qua giấc mộng ngàn năm, bất quá chỉ vài phút đồng hồ.
Sau đó nhìn lại Trương Chúc Linh cùng Tiểu Vân rơi vào trạng thái tịch mịch, nơi nào có quan tâm hắn.
Thế là hắn liếc xuống nồi canh vơi đi một đoạn, không lẽ... Có chứa chất kích thích nha.
Trương Chúc Linh dần kéo mí mắt lên, thở dài nói. "Từ trước tới nay lần đầu được ăn ngon như vậy, cảm giác đều là hạnh phúc! Không biết bao giờ mới có thể ăn lại?"
Ách!
Lý Thành Thiên vội nói. "Ngươi đừng như vậy, ngày sau quay lại chúng ta sẽ cùng nhau ăn! Nhiều như vậy ăn cũng không hết, ta còn để dành một mớ đâu!"
"Thật?"
"Thật!"