Địa Phủ Đế Vương

Chương 183




Nhìn thấy Lê Thu Vũ đi chậm lại, Lý Thanh nói. "Chân ngươi ổn không, hay là ta cõng ngươi đi?"

"Cõng đi làm sao được?" Lê Thu Vũ chậc lưỡi, chợt quyết tâm lên. "Đi nhanh một chút gặp Kiếm Ma!"

Dưới Lý Thanh trêu chọc nàng cũng lấy lại dũng tâm, đường đường là đại sư tỷ không thể cho sư đệ gánh vác mình, mà lại hai người còn chưa gặp khó khăn gì.

Hơn nữa, gặp Kiếm Ma liền biết chính xác hắn.

Vì là hắn có thể thu hồi khí tức bằng con số không, dùng thuật thử đạo hạnh là thừa, thuật này cũng là phán đoán mà thôi.

Đang đi, chợt phong âm rít lên, Lê Thu Vũ sắc mặt kịch biến quay lại nói. "Lý Thanh cẩn thận, lại tới kiếm khí... Không, vẫn không phải kiếm khí!"

Đợi nàng nhắc nhở Lý Thanh đã trúng chiêu mất, lần này "kiếm khí" là hướng về hắn, nhưng hắn đã... Bắt được trong lòng bàn tay.

Xoè bàn tay, chỉ là một viên bi sắt vừa mới bắn tới, không phải kiếm khí.

Vẫn là không phát hiện một tia âm thanh khác.

Lê Thu Vũ lại gần, ánh mắt hiếu kỳ nhìn bi sắt trên tay Lý Thanh, thất sắc nói. "Kiếm khí có độc... Không đúng, là có kẻ thổi tiêu!"

Khi hoảng lên nàng nói ra ngôn từ có chút loạn, nhưng cuối cùng đã xác định đúng.

Lý Thanh bàn tay bóp nát bi sắt, độc khí xì ra quấn quanh bàn tay, ánh mắt hắn đột nhiên lạnh xuống, nhìn quanh.

Lê Thu Vũ cũng là giương mắt nhìn theo, nhưng nàng chỉ thấy vài toà nhà yếu ớt, không gian vắng lặng.

Nhưng Lý Thanh phóng vọt đi, Lê Thu Vũ nhìn theo không kịp bắt thân ảnh, chờ cho hắn tới một nơi gần đó, nghe một giọng nói nam nhân kinh hô, Lê Thu Vũ kinh hãi, cầm chắc Hoả Phụng Kiếm.

Nàng còn tưởng âm thanh là từ Lý Thanh phát ra đâu.

Bất quá âm thanh là từ một nam nhân khác.

Sau đó Lý Thanh quay lại, thân ảnh trên cao, bàn tay xách theo một cái người mặc trường bào.

Một hơi ném xuống, Lê Thu Vũ trợn tròn cặp mắt nhìn về mặt đất lún xuống, người này lập tức đoạn mạch gãy xương, sau đó cũng chỉ kịp trừng mắt nhìn Lý Thanh... Tắt thở.

Lê Thu Vũ đầu não có chút phản ứng không kịp.

Lý Thanh đáp xuống, cùng Lê Thu Vũ nhìn vào... Vậy mà là Tần Đức Thọ.

Ách!

Lý Thanh cùng Lê Thu Vũ liếc mắt nhìn nhau, sát hại đồng môn, Lý Thanh bị xử tội chết.

Nhưng rõ ràng, Tần Đức Thọ là muốn ám sát Lý Thanh trước, Lê Thu Vũ nghĩ chuyện này cùng Chu Dũng không thoát khỏi quan hệ.

Bỉ ổi, độc ác.

Lê Thu Vũ thầm mắng xong, nhìn lên Lý Thanh không biết nói gì.

Đối với cái sư đệ vừa mới nhập môn, một phát giết Thần Kiếm Tông nội môn đệ tử bốn linh kiếm, nàng đều quên sạch, bởi vì nàng chỉ nhớ tới làm sao xử lý Tần Đức Thọ bây giờ.

Lý Thanh phủi phủi bàn tay, mặt vô tội nói. "Bên trong Cổ Ma Đạo quá hiểm, yêu ma khắp nơi, ta quá bất tài không cứu được sư huynh!"

Lập tức Lê Thu Vũ mạch não vận hành lưu loát, mạnh mẽ gật đầu, cương nghị mà thương xót nói. "Phải! Tần sư huynh là vướng vào tai nạn nghề nghiệp!"

Tần Đức Thọ định giết Lý Thanh, chuyện này không truy cứu, trên thực tế ngược lại bị Lý Thanh hạ sát.

Tông chủ biết chuyện tuyệt không thể giải thích, đây là âm mưu Chu Dũng tạo nên, Lý Thanh chết hay không chết trên người cũng mang tội danh, cũng may tại đây chỉ có hai người, cùng một cái người đã chết.

Lê Thu Vũ cùng Lý Thanh phối hợp ăn ý, Tần Đức Thọ là gặp ngay... Tai nạn nghề nghiệp.

Lý Thanh định lên ý tưởng giấu xác Tần Đức Thọ, gọi Đại Hắc Tử ăn hồn phách, nhưng sau khi nghĩ lại thì ý tưởng này liền biến mất.

Tai nạn nghề nghiệp, vẫn là nên để nạn nhân chết tự nhiên minh bạch một chút.

Lê Thu Vũ định dùng bàn tay vuốt cặp mắt Tần Đức Thọ, cho hắn thanh thản ra đi, rốt cuộc vì sợ nhiễm bẩn mà rụt tay về, chuẩn bị xoay lưng.

Lý Thanh mắt thấy đại sư tỷ sắp bỏ đi, mở miệng lên tiếng. "Ta lại không hiểu vì sao Tần Đức Thọ có thể tạo ra đánh lén? Mà ngươi có thấy những cái đệ tử khác quanh đây không, ta nhưng không thấy?"

Lê Thu Vũ nghe vậy bước chân dừng lại, liền nói. "Sợ là bước vào Ma Cảnh Đại Giới, mỗi nhóm người sẽ bị bước vào một cái không gian riêng, chúng ta không thể thấy bọn hắn! Ách... Nhưng Tần Đức Thọ..."

Không sai, Tần Đức Thọ có thể vượt qua Ma Cảnh Đại Giới, ý của Lý Thanh chính là như vậy.

Lê Thu Vũ trên căn bản cũng hiểu được, mê cung cảnh nhưng là ma cảnh, hoàn toàn vượt qua định luật thông thường.

Lý Thanh không có kết nối câu nói nửa chừng của Lê Thu Vũ, nói. "Ngươi giúp ta canh chừng người ngoài!"

Lê Thu Vũ lúng túng một hồi, quyết định xách kiếm khoanh tay trước ngực mà nhìn chung quanh.

Không biết Lý Thanh muốn làm gì, nhưng đi vào Cổ Ma Đạo đồng dạng mê cung, căn bản các nhóm không thể giáp mặt nhau, cho dù thực tế có giáp mặt nhau liền bị Ma Cảnh Đại Giới cấm kỵ ngăn cản.

Chỉ là Lê Thu Vũ thấy Lý Thanh cúi người xuống, lục soát trên người Tần Đức Thọ.

Không phải chứ... Hắn còn có nghề "trộm đồ người chết".

Không lý nào Ma Cảnh Đại Giới không thể ngăn cản Tần Đức Thọ tìm tới Lý Thanh, chỉ còn một nguyên nhân, hắn có mang theo kỳ ẩn bảo vật.

Lý Thanh mau chóng sờ soạng, một thanh phá kiếm, đan dược rẻ tiền, cuối cùng đập vào mắt là một phiến hắc bài hình tròn, vừa vặn năm ngón tay bóp vào, gương mặt lệnh bài khắc đầu hổ đang nhe nanh.

"Hắc Hổ Bài, Chu gia bảo khí, dùng để đi vào các dạng giới trận lại đơn giản vô cùng!"

Lý Thanh sau lưng nghe được Lê Thu Vũ phát ra âm thanh sửng sốt, tiếp theo hệ thống cũng nảy sinh thông tin tương tự.

Đối với hệ thống lên tiếng Lý Thanh không quan tâm, thứ nhất là biết được tin tức liên quan Chu gia, đương nhiên là Chu Dũng, thứ hai là hắn cũng đang cần thứ này.

Hắc Hổ Bài.

Tần Đức Thọ... Ừm, Đa tạ.

Quả nhiên, nhân vật chính đi cảnh đánh quái sẽ vô tình có người đưa tới bảo khí.

Cái này đều là theo như sáo lộ, nhân vật chính sẽ "nhặt" đồ vật nha.

Còn về Chu Dũng, lại tiếp tục gây nhân quả với mình.

Mà lại, Lý Thanh ánh mắt di chuyển xuống Tần Đức Thọ, hiển nhiên Hắc Hổ Bài là bảo khí không giới hạn tu vi người sử dụng.

Lý Thanh không có khái niệm trực quan về thứ này, dường như chỉ cần mang trong người, tự khắc qua lại giữa Ma Cảnh Đại Giới.

Không biết là có pháp quyết hay vật dẫn kích hoạt bảo khí?

Đây là đồ vật của Chu gia, Lý Thanh nghĩ nghĩ, sau đó lại lục soát tiếp trên Tần Đức Thọ bộ dáng thê thảm, rốt cuộc không tìm thấy mảnh giấy nào.

Không lẽ Chu Dũng truyền miệng Tần Đức Thọ, không ngại xách linh hồn Tần Đức Thọ lên hỏi han một chút.

Ách, vừa rồi mình quên mất, Tần Đức Thọ vốn là quá yếu.

Một đòn, đủ để hắn hồn xiêu phách lạc đúng nghĩa.

Hẳn là mang trên người, nhưng chỉ có một cái, không có cho Lê Thu Vũ, thôi thì tạm dùng, nghĩ xong Lý Thanh đứng lên cất giữ Hắc Hổ Bài.

Lê Thu Vũ cũng biết chút ít về những bảo khí của các đại gia tộc, đây là Hắc Hổ Bài, nhưng ngoài công dụng nó thì nàng cũng không biết thêm gì khác.

Đây là đồ tốt!?

Không sao, nếu như không thể sử dụng, sau này ra bên ngoài hắn có thể đem Hắc Hổ Bài trao đổi, vì nó so với Tinh Huyết Độc Nhãn còn có độ nổi tiếng.

Hai người cứ theo một lộ tuyến mà đi, chợt Lý Thanh dừng lại, nhìn tới một cái vấn đề.

Tần Đức Thọ ám sát Lý Thanh, hắn phải từ con đường gần đây chạy qua nha.

Mình có thể đi sang "thăm hỏi" bọn hắn.