Địa Phủ Đế Vương

Chương 132




Đặng Phù Dung đem một thân chật vật lại gần kim tượng, tráng sĩ bốn huynh đệ liếc mắt nhìn, vẫn còn sống nha.

Tuy là trọng thương, nhưng giờ phút này Đặng Phù Dung nhìn tới Lý Thành Thiên, trên gương mặt chính là cười lạnh.

Để bị Lạn Mạn Trùng cắn trúng, nọc độc vào bên trong cơ thể, ngươi chỉ có... Ngủ.

Đúng như vậy, cho dù là ngủ, Đặng Phù Dung cũng đủ tiễn hắn thêm một đoạn, ngàn thu không tỉnh.

Lý Thành Thiên ý thức có chút mơ hồ, lập tức Phế Tiên Ma Kiếm tự động chui vào trong hệ thống bảo tàng.

Đặng Phù Dung nhưng không hề hay biết, Lý Thành Thiên làm sao dễ bị nhiễm độc, chính xác hơn là hắn miễn độc.

Cho dù độc tính có mạnh mẽ tới đâu, đối với hắn chỉ là cặn bã, nếu không thay đổi phương pháp tấn công, đừng hòng tổn hại hắn.

Bởi vì hắn có Diệp Huyết Công, sở hữu Kim yên yêu nội lực.

Bất kỳ loại độc nào trước mặt hắn, triệt để hoá tan.

Nhưng cái này, chỉ là dựa trên lý thuyết.

Lý Thành Thiên lúc này không tránh khỏi mơ hồ, cũng khá là buồn ngủ.

Trên thực tế, Diệp Huyết Công dựa vào cơ thể hắn, tạo ra bài độc kháng thể, những kháng thể này sẽ tự đẩy chất độc ra bên ngoài.

Nhưng kháng thể chính là nhìn theo yếu tố nguy hiểm, chỉ cần nhận ra nguy hiểm, tụi nó sẽ lập tức hành động không cần nhắc nhở.

Lại nói, đây không phải nguy hiểm.

Lý Thành Thiên bị yêu vật cắn, cảm nhận chút dư vị, cả người đột nhiên thèm thuồng muốn ngã trên tấm đệm.

Vì Lạn Mạn Trùng độc tố là gây nên buồn ngủ, mà buồn ngủ đối với hắn cũng đâu tính là nguy hiểm, cho nên kháng thể chính là mở cửa, nhao nhao kéo vào trong, thậm chí càng làm cho độc chạy nhanh hơn.

Hắn cũng không biết đây là Diệp Huyết Công thiếu sót, vẫn là Lạn Mạn Trùng lách luật, hắn vậy mà thật trúng độc.

Sau đó, xa xăm vọng lại Đặng Phù Dung tiếng cười, hết thảy lâm vào bóng tối ám đạo.

Lý Thành Thiên nhìn đằng trước, Cẩu Nha Đà xuất hiện.

Lần này để cho hắn giật mình không nhẹ, Cẩu Nha Đà, quả nhiên mình đang nằm ngủ.

Nhưng Cẩu Nha Đà bước lên một bước, Lý Thành Thiên thân thể chấn động, càng là giật mình hơn.

Mấy ngày nay ngủ mãi hắn không lên, bây giờ chịu lên rồi.

[Chúc mừng ký chủ có bước tiến mới trong công pháp!]

[Ngũ Thanh Thực Hư Giáp (3/9)]

Quả nhiên...

Lạn Mạn Trùng thuốc ngủ thật hiệu quả.

Lý Thành Thiên bừng tỉnh, xung quanh mê cảnh vỡ tan, xoay người lại hướng vào Lạn Mạn Trùng tung một quyền.

Bảy mắt có chút phóng to.

Cái này mới à nha.

Binh!

Lạn Mạn Trùng có chút lệch đi, Lý Thành Thiên cảm giác thân thể cường tráng, độc tố lưu chuyển.

Sau đó nhảy vào, quyết liệt ôm lấy Lạn Mạn Trùng, há miệng trực tiếp cắn vào cổ họng nó.

Ách!

Đặng Phù Dung dừng lại, trước tình huống này, không biết nên tức giận hay là nghi hoặc.

Lý Thành Thiên chiến đấu có chút hoang dã, buông tay, trong miệng nhưng vừa cay lại đắng chát, phun xuống nước bọt.

Lạn Mạn Trùng hơi lảo đảo, sau đó ngã xuống, khoé miệng sùi bọt mép.

Nhìn vào Lý Thành Thiên khó mà kiềm được giật mép một cái.

Hắn đã cắn chết yêu vật.

Nhưng mà không sao, ban đầu nó cũng cắn hắn một cái, có vay có trả.

Lý Thành Thiên vừa thăng cấp Ngũ Thanh Thực Hư Giáp, khí định thần nhàn, cảm giác trong cơ thể mỗi đạo huyết mạch chạy qua, kinh lạc nở rộng.

Cần phải đa tạ Lạn Mạn Trùng mới đúng chứ.

Người ta nói, giấc ngủ ngắn hồi phục thể lực không ít, tinh thần cũng là sảng khoái, Lý Thành Thiên vẻn vẹn ngủ ba giây liền có khí tức sung mãn.

Ánh mắt vẫn không rời khỏi Lạn Mạn Trùng.

Răng... Cứng nha!

Thế là Lý Thành Thiên dùng Phế Tiên Ma Kiếm thu thập răng Lạn Mạn Trùng.

Phàm là yêu vật, luyện ra yêu đan hoặc thứ gì khác quý giá, thường là ưu điểm rất lớn của nó, mà Lạn Mạn Trùng, Lý Thành Thiên nghĩ răng của nó là quý nhất.

Bảy cái răng, đem vào bên trong hệ thống.

Nếu không bán được tiền, có thể thử cường hoá vật phẩm.

Nếu Đặng Phù Dung biết Lý Thành Thiên bây giờ đang nghĩ tới chuyện này, cũng không biết nàng sẽ phản ứng ra sao.

Nhưng nàng đang muốn nhượng bộ hắn.

Lý Thành Thiên càng đánh càng mạnh, nàng cũng không dám dây dưa quá nhiều.

Nhưng mục đích, sẽ phải đạt được, nàng quay về kim tượng, nâng một chân đèn nhỏ đốt cháy hai phiến trường phù.

Giấy trắng nhiễm lửa, cuồng phong bạo tới.

Bên này, vu tướng không còn gì để mất, đứng bốn hướng diễn tấu âm nhạc.

Bọn hắn cảm giác được thiên không dần đè xuống.

Cổ Ngạo cùng Tỳ Bà che chắn thế công, Lạt Bá cùng Quản Tử chính là bồi dưỡng bên dưới, ngăn không cho mặt đất lún xuống.

Bọn hắn sắc mặt đều là cực điểm âm trầm, khoé mắt dường như rỉ máu.

Rốt cuộc Lạt Bá cắn răng một cái, quát lên. "Nhạc trận không đủ dùng, mau ca hát cùng nhảy múa!"

Không sai, sử dụng nhạc trận, ngoài dùng tiếng nhạc còn lại chính là ca hát, nhảy múa, lúc đó mà nói ngũ âm quy tụ, ca sĩ, vũ công, hết thảy làm cho lực lượng dày mạnh vô cùng.

Hắn tin rằng sẽ thành công trải qua kiếp nạn này.

Quản Tử nghe Lạt Bá nói xong, sắc mặt kịch biến, nhìn xuống Cầm Nương. "Chúng ta đã không còn người ca hát!"

Trong năm người bọn hắn, ca sĩ là do Cầm Nương làm, mà vũ công cũng chính là nàng.

Hiện tại nàng ngủ, mấy cái còn lại cũng không ai biết ca hát nhảy múa.

Để cho Lạt Bá lâm vào tuyệt vọng.

Coong... Coong... Coong...

Oanh!

Bốn người bọn hắn không còn thời gian nghị sự, pháp trận biến mất, mỗi người đều nghe được chính mình lồng ngực đau nhói, cổ họng khó chịu, phun ra vu huyết.

Tất cả, ngồi phục xuống.

Đặc biệt là Lạt Bá, ép ra tất cả tinh huyết, hiện tại đã trở thành một cái lão nhân tóc trắng.

Không chỉ có như vậy, từng viên từng viên đen như than nét mực, đầy khắp nơi, như là tổ kiến đen sà xuống.

Xét tình huống, nếu tính cả Cầm Nương, năm người bọn hắn đều thất bại.

Đối diện sinh tử chi gian!

Trong mắt bọn hắn, hai viên đồng tử có chút to ra, trong đầu sạch sẽ trần tục, không ai mở miệng ra nói lời nào, nhưng trong đầu từng người nhấc lên ánh sáng, là minh quang trong hắc thiên.

Cực kỳ thông suốt, mọi thứ, quán dung vào cơ thể.

Lạt Bá nhìn nét mực rơi xuống không ngừng, trong người như có đại hải quét ngang, hắn biết mọi người cũng đang cảm giác như hắn.

Đột nhiên hắn không muốn làm vu tướng nữa, hắn muốn làm... Độc vương.

Chính lúc này, quanh quẩn trong sinh tử chi gian, bình bình đạm đạm, bọn hắn có lẽ đã ngộ đạo.

Nói cách khác, chính là... Ngộ độc.

Ách!

Kết quả, bọn hắn ngã vào người nhau, Lạt Bá ánh mắt mơ màng, Cầm Nương cũng không ngáy nữa.

Tại chỗ qua đời.

Hô hô... Sưu...

Có tiếng gió, cũng không phải an ủi năm cái người này, mà là mang theo từng đạo lam quang, ngay tại bốn hướng vạn dặm chạy tới, tụ tập vào một điểm bên cạnh Đặng Phù Dung.

Thấy cảnh này Đặng Phù Dung cung kính khom người, hai mắt tỏ ra nồng đậm e ngại.

Lý Thành Thiên sau khi khu trục vài ngụm nước bọt ra ngoài, quay lại nhìn.

Chính là cảm giác này.

Kim Đào thoáng nhìn qua lam quang, nét mặt trở nên chưa bao giờ có nghiêm túc.

Tụi nó, ẩn chứa thần lực.

Tại điểm tụ tập kia, mỗi lúc càng sáng lên.

Bàng!!!

Chấn động vang lên, bốn cái tráng sĩ thân thể tạo nên xúc động.

Vừa rồi thắp lửa, bây giờ chơi thuốc nổ.

Bọn hắn cảm giác kèo này không dễ ăn chút nào, có thể nghĩ tới phương án chạy.

Khói bụi tung lên, Kim Đào hít vào một ngụm khí lạnh.

Thần tộc xuất hiện!

Lý Thành Thiên cảm giác bản thân bồn chồn, khí huyết nóng lên, cầm sẵn Phế Tiên Ma Kiếm.