Địa Phủ Đế Vương

Chương 117




Lập tức Lý Thành Thiên vui mừng như vỡ oà, lết đến, vừa vặn Trương Chúc Linh mở mắt.

"Linh nhi... Ngươi tỉnh rồi!" Lý Thành Thiên cười nói, nụ cười xán lạn hơn bao giờ hết.

Nhưng đằng kia Kim Đào lưng dựa tường có chút thẩn thờ.

Trương Chúc Linh tròng mắt xoay một vòng, nhìn mái nhà đen nhánh, nhìn trên tường nhà bụi đất rơi xuống, lại nhìn tới ba người kia.

Chợt nàng nhanh chóng bật dậy, tựa hồ dùng hết khí lực la hét, phá vỡ bầu không khí đã rơi vào yên tĩnh này, tay chân luống cuống thể hiện nên sợ hãi, mà lúc này gương mặt nàng cũng là kinh sợ.

Lý Thành Thiên liền nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào lồng ngực mình, có chút đau xót mà an ủi nói. "Linh nhi, Linh nhi, bình tĩnh đi, có Thiên ca ở lại với ngươi đây!"

Nguyên Huyên không có bước lên giường, cũng là đứng bên dưới mừng rỡ. "Kỳ tích, đúng là kỳ tích! Nữ thí chủ đã chết không ngờ tỉnh lại thật rồi! Đúng là người tốt sẽ được báo đáp!"

Sau đó nhìn qua Kim Đào, nhận ra sắc mặt hắn mười phần không tốt, Nguyên Huyên bèn nói. "Kim thí chủ, ngươi cứu được một mạng người đáng lý ra nên vui mừng mới đúng chứ!?"

Kin Đào không đáp lại Nguyên Huyên, mà là nhìn qua Lý Thành Thiên, cảm thấy rụt rè, như là mình vừa làm ra một kiện sự tình sai trái, sau đó nói. "Lý đại ca, vừa rồi... Bên trong tam hồn nàng, có một hồn đã tự biến mất, theo ta nghĩ là do hồn phách nàng quá yếu, lúc sắp nhập thể lại không chịu nổi dương khí tu bổ!"

Lý Thành Thiên ôm ấp Trương Chúc Linh một hồi, nàng cũng không có vùng vẫy la hét, nghe Kim Đào nói hắn mới nhìn lại. "Như vậy có để lại hậu quả gì không?"

Kim Đào thật không cố ý, hắn làm từ đầu tới cuối không sai tại điểm nào, nhưng vì hồn phách Trương Chúc Linh quả thực yếu đuối.

Tam hồn của người có thể nói lần lượt là Mệnh Thần Trí, Kim Đào nhìn Trương Chúc Linh có thể hồi sinh, cho nên Mệnh hồn vẫn còn, suy xét hắn chỉ nghĩ tới hồn hoả bị mất chính là Trí hồn.

Hắn nói. "Mặc dù nàng sống lại, nhưng... Lý đại ca ngươi phải kịp chuẩn bị tinh thần nha!"

Lý Thành Thiên nhíu mày, không biết Kim Đào cứ úp úp mở mở cái gì.

"Nàng... Có lẽ bị mất trí nhớ!"

Nguyên Huyên giật mình, ánh mắt tập trung vào Trương Chúc Linh, sau khi Lý Thành Thiên dỗ ngọt bây giờ nàng cứ nhìn lên hắn, không ngừng khẽ cười.

Nét cười này sao mà vu vơ khó hiểu, thật mất trí nhớ?

Lý Thành Thiên cũng bị chấn kinh vài giây, hướng mặt xuống nhìn Trương Chúc Linh, nói. "Ngươi thử nói xem, ta là ai?"

Trương Chúc Linh lại dúi dúi mặt vào ngực hắn, chợt bên trong cái bụng ọt ọt kêu, nàng nhìn lên nói. "Đói quá hà..."

Sau đó nàng chính là trực tiếp khóc.

Lý Thành Thiên ngẩn người, đói bụng liền đói cho khóc rồi, như vậy Kim Đào nói không sai nàng đã mất trí.

Thế là hắn cúi gầm mặt, trầm tư một hồi, hắn muốn cứu Trương Chúc Linh, nhưng đổi lại như là nhận được một người khác.

Bất quá rất nhanh nghĩ lại, còn có thể sống tiếp là tốt, ít ra trong các thể loại tai ương tốt nhất là hỏng đầu óc.

Bị mù là đau khổ nhất, sống trong bóng tối, kế đến là què tay què chân, trong khi đó người bệnh tâm thần thường sẽ không lo không nghĩ, nói chung là bình thản, chẳng qua thế giới quan có hơi khác biệt.

Mà Lý Thành Thiên nhìn Trương Chúc Linh mất trí không nhẹ đâu, sợ là trí lực chỉ ngang bằng với đứa con nít đi.

Kim Đào lặng lẽ một lát, đưa tay tới vỗ vỗ vai Lý Thành Thiên. "Ngươi cố gắng lên, nàng mất trí nhớ tạm thời mà thôi, sau này biết đâu sẽ bình phục!"

Lý Thành Thiên kinh ngạc hất mặt lên. "Sao không đợi thêm mười năm nữa rồi mới nói?"

Kim Đào rút tay về cười cười, trong lúc lòng người căng thẳng hắn không muốn chọc tức ai, cho nên cũng không nói nhiều.

Lý Thành Thiên vốn dĩ buồn rầu vô cùng, bây giờ như mất đi phân nửa, còn nước còn tát, hắn cũng không muốn nhìn Trương Chúc Linh cứ như vậy.

Nguyên Huyên nhìn qua Kim Đào nói. "Vậy thì trong bao lâu nàng có thể nhớ lại tất cả?"

"Còn tùy!" Kim Đào thở dài nói. "Nhanh hay chậm là do chính nàng!"

Nguyên Huyên gật gù, chuyển hướng sang Lý Thành Thiên. "Lúc này quan trọng nhất là ngươi phải tích cực lên, truyền năng lượng vui vẻ cho nàng... Nàng đói rồi, ngươi nhanh lên cho nàng ăn đi nha!"

Ba người cùng nhìn Trương Chúc Linh, nhưng nàng đã tựa vào ngực Lý Thành Thiên ngủ lúc nào không hay.

Lý Thành Thiên đau lòng nói. "Trương gia tuy không phải cái gì cự phú cự quý, nhưng Chúc Linh từ nhỏ đã là một nhà tiểu thư, chỉ là nàng luôn quật cường chịu khó. Nhịn đói cả ngày trời..."

"Để ta nấu ăn vậy!" Hắn đỡ Trương Chúc Linh nằm lại trên giường, bước xuống. "Nguyên trưởng lão, phiền ngươi xuống chợ mua ít thức ăn, ta cũng sẽ nấu món chay!"

Nếu là mua của thôn dân sẽ nhanh hơn, nhưng thôn dân đại kỵ người lạ vào thôn, trừ phi ngươi làm đại quan nào đó.

Nguyên Huyên muốn ăn cũng không thể lười nhác, lại chui ra bên ngoài nhà.

Phần Kim Đào tiếp tục ngồi trên giường luyện khí, vừa tránh lúc Trương Chúc Linh bất ngờ tỉnh lại không thấy ai.

Cũng may hắn luyện khá thành thục, Cải Tử Hoàn Sinh không hao tổn bao nhiêu nguyên khí, quan trọng là Lý Thành Thiên đổi bằng thọ mệnh mà thôi.

.............

Đặng Phù Dung cùng Dương đầu heo nhìn tới thuộc hạ lăn lê bò lết, ôm vết thương giải tán, cũng không ai chết nhưng tâm tình Đặng Phù Dung có hoả khí, có điều không muốn tiết lộ.

Đằng sau nàng là Trương Tường cùng Trương Bảo.

Không ai chịu nhịn ai, Đặng Phù Dung nói Trương Tường đã cất giấu Trương Chúc Linh, Trường Tường cũng nói nàng đánh tráo tế phẩm.

Trường hợp này Đặng Phù Dung lại là có lý, Trương Chúc Linh đã là tế phẩm, Trương Tường không thể khi không tính đòi lại.

Dương đầu heo vẫn cứ nghênh nghênh mặt, bênh vực Đặng Phù Dung.

Đôi bên người này nghi ngờ người kia, vẫn chưa ai biết Lý Thành Thiên đã đem Trương Chúc Linh đi nơi khác.

Đặng Phù Dung quay lại, cười lạnh mà nói. "Trương lão gia, ngươi nói ta bắt Trương Chúc Linh, có chứng cứ không? Vậy ngươi cứ lục soát tìm!"

Trương Tường cứng họng, đối lý không được muốn đi tới xé miệng con hàng này, bất quá chơi không lại nàng.

Trương Bảo khều khều lấy nhị ca mình, tiếp theo nhìn Đặng Phù Dung, ôm quyền nói. "Bọn ta chỉ là lo lắng cho nữ nhi, mạo phạm đại tư tế, khi khác gặp lại, cáo từ!"

Dương đầu heo cười hì hì, phất tay. "Mau biến đi cho bản quan nhờ!"

Trương Tường còn đực mặt giây lát, Trương Bảo kéo hắn cùng đi ra ngoài.

Bởi vì vẫn chưa nắm được chính xác tình hình Trương Chúc Linh, bọn hắn không thể làm loạn, đây cũng không phải Trương gia thôn.

Dương đầu heo quay lại, cười nham nhở nói. "Lần này mọi chuyện đều tốt!"

Thật thích thú nha, lần nào Đặng Phù Dung cũng là ký cho hắn một tấm đại ngân phiếu, bước vào sòng tài xỉu hắn không làm quan huyện nữa, mà làm vua.

Trước mặt đám nha dịch hắn can đảm nhận tiền không ngại, đã là thói quen.

"Tốt cái đầu ngươi!" Đặng Phù Dung nói xong bỏ đi, để lại Dương đầu heo một mặt ngơ ngác, vẫn không hiểu mình làm sai chỗ nào.

Hắn không biết nha, lúc làm việc, người khác trả tiền không phải dựa trên ngươi cố gắng bao nhiêu, mà là ngươi đạt thành quả bao nhiêu.

Đặng Phù Dung tiến vào mật thất, một cái thuộc hạ to nhỏ bên tai, để cho hai mắt nàng có chút băng hàn hẹp lại.

"Là hoà thượng đó sao?" Đặng Phù Dung nhìn quanh.

Thông qua bẩm báo, nàng liền nhớ ra Nguyên Huyên, nhưng còn một người nữa tạm thời vẫn chưa biết là ai.

Vì Lý Thành Thiên có dáng người điển hình mà thôi, không tính đặc biệt, lại nói Kim Đào là âm thầm tiến vào nên không ai thấy.

Chợt Đặng Phù Dung cảm giác trong không khí có tà khí lưu chuyển, mà nàng chuyên luyện tà thuật, dễ dàng phát hiện.

Đây là tà khí đọng lại, bên cạnh mấy cái vu sĩ không có nhìn ra.

Đặng Phù Dung nhắm mắt, lấy giác quan thứ sáu dò xét.

Để cho nàng kinh động, trong đầu lại hiện lên bốn cái hắc tự.

"Cái Đồ Chết Tiệt".