Địa Phủ Đế Vương

Chương 105




Trương Tường cùng Trương Bảo tại bên trong đám người bồi hồi, ánh mắt không rời khỏi pháp trường.

Do thói quen ăn mặc bình thường, không ham gấm lụa, lúc này đội mũ nên không ai nhận ra bọn hắn.

Nếu Trương Gia Phủ không đủ sức bảo vệ Trương Chúc Linh, Trương Tường sẽ cùng nàng sống làm người họ Trương chết làm ma họ Trương, nhưng Trương Chúc Linh đột nhiên bỏ đi để người quan phủ bắt được, đúng là oan gia.

Trương Bảo đảo mắt nhìn quanh tìm gì đó, như là muốn xác định từng cái vị trí.

Bởi vì Thất Nhân Bang đã sẵn sàng.

Trên pháp trường, hai cái nam nhân suất lĩnh đoạn dây thừng sợi dài, mỗi người một đầu dây, cùng lúc một người bị vải trùm đầu che kín mặt được dẫn lên, thân thể đều bị trói chặt, bắt ép quỳ xuống.

Mọi người cùng nhau xôn xao lên, pháp trường biến thành cái chợ.

"Im lặng!"

Từ phía sau Dương đầu heo đội mũ ô sa quát lên, ra sức đập bàn, chính là ngày tháng không tôi luyện nên khí thế, nói không ai nghe.

Thực chất giọng nói hắn quá bé.

Hắn năm nay ngoài ba mươi, nhưng gương mặt hắn như là bốn mươi tuổi vậy, là do tửu sắc móc sạch thân thể hao mòn, đi cờ bạc lại chịu khó cực kỳ.

Rốt cuộc do phản chiếu ánh nắng mà từ xa một tia minh quang xuất hiện, quần chúng không hề xa lánh Dương đầu heo nữa, đều tập trung nhìn hắn.

Lúc này hắn mới cười hề hề, ngồi xuống, luồng ngón tay qua chiếc nhẫn vàng.

Đây là động tác hắn mỗi khi vào sòng bạc thực hiện, không ngờ có hiệu quả.

Làm quan không cần ăn to nói lớn, có vàng là được.

Mọi người còn tưởng hắn ném vàng thưởng dân đâu, cho nên ngậm miệng nịnh nọt một chút, hoá ra không phải, lại tiếp tục xôn xao thành cái chợ.

Dương đầu heo chán nản không thôi, đã vậy không có cơ hội báo danh phạm nhân, bèn ném lệnh bài thi hành án.

Đoạn hai nam nhân dùng dây thừng quấn vào cổ họng người đang quỳ, bên dưới Trương Tường hai mắt giãy dụa, không phải xử trảm sao, đây là thắt cổ.

Nghĩ tới đây tinh thần hắn đều đi tán lạc, Thất Nhân Bang đâu mất rồi còn không mau xuất hiện.

Nhưng trên thực tế, Thất Nhân Bang đúng là không góp mặt vào.

Hai nam nhân một đông một tây đối nghịch kéo đi, dây thừng siết chặt, phạm nhân đang quỳ có chút vùng vẫy không thành, sau đó đập đầu xuống tắt thở.

Lập tức quần chúng thống khoái ồ lên một trận.

Nhìn như vậy Trương Tường kém chút ngất đi, thân thể rũ xuống, lần này Trương Bảo lại là người dìu hắn. "Nhị ca ngươi đây là làm sao rồi?"

"Còn hỏi ta?" Trương Tường mạnh khoát tay, cho thấy vô cùng nổi điên, đứng cách xa Trương Bảo một mét. "Tiểu Linh, tiểu linh của ta..."

Nhìn hắn một bộ thần kinh be bét Trương Bảo ngước mặt lên pháp trường, sau đó nhìn lại nói. "Nơi nào có Linh nhi? Đó là nam nhân nha!"

Phạm nhân bị vải trùm đầu không thể thấy mặt, nhưng đồ đần cùng nhìn ra đây là thân thể của nam nhân.

Trương Tường nhận ra sai sai, giật mình quay mặt. "Ôi nghiệp chướng... Linh nhi, không những ngươi chết mà còn bị biến thành đàn ông, ta..."

Trương Bảo xốc lên tinh thần đi tới, bàn tay sờ cái trán Trương Tường, thầm nói ngươi đã bao giờ tự kiểm tra qua sức khoẻ sao.

Để cho hắn hồ nghi vô cùng, không lẽ nào, từ Trương Gia Phủ tới Trần gia thôn nhị ca của mình đã bị người khác đánh tráo rồi.

Nếu không làm gì trụy lạc như vậy, không giống y thường ngày.

"Nhị ca, có lẽ chúng ta đã trúng kế của Đặng Phù Dung!?"

Câu nói như gáo nước lạnh tạt vào, Trương Tường sững sờ tỉnh lại.

Trương Bảo thở dài, kéo Trương Tường rời khỏi đám đông, nói. "Đặng Phù Dung đã đưa Linh nhi tới nơi khác, tung tin giả đẩy chúng ta tới đây, gọi là dùng mận thay đào."

Trương Tường tại nữ nhi bỏ trốn mà chịu đả kích, bây giờ tinh thần ngay tầng dưới chót được nắm lên, bình tĩnh nói. "Vậy thì Linh nhi đang..."

Trương Bảo nói. "Theo đệ nghĩ, ngoài Trần gia thôn chỉ còn một nơi... Thành Trung Phủ!"

Cảm nhận trong người có luồng năng lượng cuồng bạo, Trương Tường dùng quyền đập trên lòng bàn tay.

Đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra nha.

...............

Minh Nguyệt trấn, Thành Trung Phủ.

Lúc này không gian cô đơn vắng lặng, từ xa xuất hiện hai cái nhân ảnh cẩn thận bước tới.

Nhưng bọn hắn lại không phải họ Trương hai huynh đệ, mà là Lý Thành Thiên cùng hoà thượng Nguyên Huyên.

Gần tới cổng, Nguyên Huyên đứng lại. "Bần tăng chuẩn bị một chút!"

Có thể thấy thân thể hắn phát ra khí tức bá đạo vô cùng, địa phương chung quanh gần như vặn vẹo, mơ hồ thoáng qua ánh mắt Lý Thành Thiên.

"Đây là khả năng gì?" Lý Thành Thiên hỏi.

Nguyên Huyên không che giấu nói. "Tại U Minh Tự phương pháp luyện khí công, U Minh Thiên Địa Quyết!"

Lý Thành Thiên đắc chí nói. "Nghe qua... Nói chung ta không biết là gì, nhưng rất có tính uy hiếp!"

Mặc dù tăng nhân trong tự đều có thể luyện tập, là sáng tạo mục đích cho việc ngồi thiền vẫn có thể luyện công kết hợp, nhưng Nguyên Huyên với tư chất hiếm có, cùng so với các tăng nhân khác bất khả hạn lượng.

Từ tầng một lên tới tầng mười, nhưng Nguyên Huyên đã vượt tầng mười tiến vào "tứ trọng", có thể bộc phát sức mạnh như tinh long mãnh hổ.

Bên trong tứ trọng, đệ nhất trọng Thiên Cảm Địa Ứng, đệ nhị trọng Thiên Nhập Địa Hoá, đệ tam trọng Thiên Hoà Địa Hợp, còn về đệ tứ trọng... Do chưa có ai đủ khả năng luyện tới, hiện tại vẫn chưa có tên gọi.

Nguyên Huyên vẫn đang là đệ nhất trọng Thiên Cảm Địa Ứng.

Về phần sử dụng, do U Minh Tự xuất thân từ cổ phái cho nên sẽ giống như nguyên tố giả, hút lực thiên địa tạo thành năng lượng cho bản thân, nhưng điểm khác nhau là lấy nguyên khí bằng số không.

Cho nên sợi xích kia có thể hút nguyên khí Lý Thành Thiên nhưng không ảnh hưởng tới Nguyên Huyên, vì hắn có dùng nguyên khí đâu.

Nhìn về cực đoan mà nói, nếu như không kịp nhanh vận công chẳng phải vô dụng sao?

Nhưng trong phật gia, ngoài nguyên khí bọn hắn còn sử dụng một thứ, cũng như Nguyên Huyên, chính là nghiệp lực.

Theo thời gian nghiệp lực bên trong thân thể điêu khắc dày lên không thua gì nguyên khí, thậm chí tới khi xuất chiêu còn mạnh hơn, nhưng rất nhanh hao tổn hơn.

Lý Thành Thiên không tìm ra đường nào khác đi vào, Nguyên Huyên cũng không biết, thế là bọn hắn cứ chính diện đại môn bước vào.

Vừa gây tiếng động nhỏ trong phủ hơn năm mươi người tràn ra, bao gồm quan binh lẫn đại tư tế thuộc hạ, bên quan phủ mặc giáp mỏng, cái kia chính là áo choàng đen.

Nguyên Huyên ánh mắt lướt qua hết thảy, hắn là người thiện lương, nhưng vì cứu người, nói với Lý Thành Thiên. "Từ đây thẳng vào trong phủ, rẽ phải sẽ tiến tới một đạo mật thất, hãy ghi nhớ... Trái trái phải phải, trái phải trái phải, phải trái phải trái trái phải trái trái..."

Lý Thành Thiên trợn mắt nhìn qua, thấp giọng nói. "Ngươi đang nói cái gì vậy?"

"Đừng nhiều lời!" Mắt thấy bọn ngươi kia đang tiến gần, Nguyên Huyên nói. "Ngươi không nên đánh nhau với những tên này mất thời gian, chính yếu là cứu người, cứ chạy thật nhanh, còn lại để bần tăng lo được!"

Lý Thành Thiên gật đầu, quay lại thì đồng thời kia hắc bạch lưỡng đạo sắp sấn tới.

Chợt Nguyên Huyên quát lên. "Khai Sơn Đạo!"

Tiếp theo một quyền tung ra, dù là đánh trong không khí, nhưng liền có một trận đại phong kết thành gió xoáy, theo phương nằm ngang phảng phất đại thụ trên sông, chiều dài chạm tới cửa chính đi vào trong phủ.

Những người đứng ngay đường gió xoáy trực tiếp bị đánh văng ra hai bên, mà gió xoáy hoạt động không ngừng cho thấy quyền kình rất mạnh, bất quá bên trong nó tạo nên lỗ trống đủ để một người cúi xuống đi vào.

Trông như Nguyên Huyên vừa tạo thành một cái thông đạo trước mặt.

Đây cũng là ý hắn, cứ chạy thật nhanh, bần tăng lo được.