Hành lang âm u tử khí, âm thanh bước chân vang vọng bên tai, có thể thấy nơi này rất là kín đáo, trần nhà hơi thấp, trên tường xa xa sẽ điểm lên một chén đuốc sáng.
Không biết mình đã được đi tới đâu, nhưng Lý Thành Thiên bị ném vào đại lao, trong không khí có chút ẩm ướt cùng mùi hôi khó ngửi.
Đám người đối hắn khinh miệt cười, sau đó bỏ đi.
Ngồi trên nền gạch lạnh lẽo, Lý Thành Thiên nhìn về hướng hàng rào cây, lại không phải bằng sắt.
Nếu như bằng cây việc hắn thoát khỏi đây có cản trở gì, mấy người gác ngục lại không thể làm khó hắn.
Giờ này đã khuya, thỉnh thoảng sẽ có người đi tuần trước cửa.
Chờ cho không còn ai đi qua hắn thử vận chút sức lực, nhưng từ xích sắt phóng ra xung kích khiến hai tay hắn như là giật điện, khí lực toàn thân trở nên hao mòn.
Lý Thành Thiên giật mình không nhẹ, ngay cả dụng cụ bắt người cũng được Đặng Phù Dung kỹ càng chuẩn bị, hắn đã hơi đánh giá thấp nàng.
Trong khi đó xích sắt trói hai tay hắn dính lại, chân được đeo một viên thiết chùy.
Lý Thành Thiên nâng lên hai tay, thầm nói xích sắt này có vấn đề.
Có con muỗi vo ve đậu trên cánh tay, Lý Thành Thiên có chút ngứa ngáy nhưng không thể đập muỗi, đành vung tay đuổi nó đi.
Không kiềm được tức giận hắn đem cơ thể gồng lên, hai tay định dạt ra phá xích, mi tâm hội tụ vô tận nếp nhăn.
Bất quá bên trong cơ thể dường như nguyên khí bị rút, tựa hồ tử thần một đoạn hắc thủ thao túng hắn, vài giây sau đó thở hồng hộc.
Cái đậu xanh, hiện tại chỉ sợ là sức chiến đấu so với con muỗi cũng không bằng đi.
Lý Thành Thiên nhìn khắp nơi, không có giường nằm, không có gì cả, đi tù chỉ là hình thức ngồi một nơi đối diện chính mình.
Đây là cảm giác đi tù sao, coi như trải nghiệm đi.
Quả nhiên ai rồi cũng phải đi tù.
Rốt cuộc hắn chỉ có thể dựa lưng vào tường đá, hai mắt đóng lại.
...............
Mặt trời rạng đông, trước cửa phòng Trương Tường đã nghe hô hoán, lúc này vừa ngủ dậy chưa kịp thay y phục, nhăn mày bước ra mở cửa.
Một cái gia nhân hớt ha hớt hải bẩm báo. "Trương, Trương lão gia, không hay rồi, không ổn rồi, nói chung là không xong rồi!"
Trương Gia Phủ thời điểm này gần như gia nhân đều dọn đi nơi khác, Trương Tường cũng đồng ý với bọn hắn, đại hoạ sắp giáng xuống ai mà can đảm ở lại, dùng người nhưng không mua người, chừa bọn hắn một con đường sống.
Chỉ còn một cái gia nhân cùng một cái nha hoàn, làm lâu năm nhất mà lại trung thành nhất, Trương Tường cũng rất là ưu ái.
Nhưng cái nô bộc này tên là Tĩnh Tâm mới ác chứ, là mới nhận về Trương Gia Phủ chính Trương Tường đặt tên cho hắn, hi vọng hắn trở thành anh hùng xuất thiếu niên.
Trương Tường bực tức nói. "Tĩnh Tâm, có cái gì từ từ nói!"
"Trương lão gia, nha hoàn Thu Cúc vừa nói là không thấy Trương tiểu thư đâu, còn để lại lá thư, lão gia nói xem có trọng đại hay không?"
"Trọng đại cái đầu ngươi..." Nghe tới đây Trương Tường định quát mắng nhưng dừng lại, đầu óc xoay chuyển, hoảng sợ điếng người, vội đưa tay nói. "Vậy lá thư đâu?"
"Tang chứng vật chứng còn tại hiện trường, tiểu nhân làm sao dám động tới?"
"Haiz!" Trương Tường trực tiếp đẩy hắn qua một bên, tiến về hướng phòng nữ nhi.
Hắn chỉ có một đứa con gái này thôi, hơn nữa Trương Chúc Linh còn sẽ nối nghề hắn, một cái tâm phúc như vậy suốt bao năm qua hắn một mực yêu thương, nhất định không thể phát sinh chuyện gì.
Vào phòng, Trương Tường liền tìm được lá thư nữ nhi để lại, mở ra xem.
"Cha, nữ nhi bất hiếu..."
Oanh!!!
Đọc vài chữ đầu đã làm cho Trương Tường mặt cắt không còn giọt máu, đây là những lời hết sức quen thuộc báo hiệu một việc không lành.
Bao nhiêu năm qua, mô típ nữ nhân bỏ nhà đi bụi vẫn không hề thay đổi.
"Ta không muốn gây hoạ cho Trương Gia Phủ, nếu ta không còn sống thêm được bao lâu nữa, giây phút cuối đời có thể hưởng thụ thế gian này, bên cạnh người mình yêu..."
Trương Tường hai tay chống đỡ mặt bàn cho khỏi ngã xuống, hắn không đủ can đảm đọc hết bức thư, bởi vì càng đọc tâm càng loạn, mắt càng mờ đi, thư từ như là cố dãn ra lộn xộn.
Nhất thời cả thế giới không còn một điểm tựa cho hắn.
"Lão thiên, tại sao..." Trương Tường quay mặt lại, bắt gặp Trương Bảo.
"Tam đệ, tiểu Linh..."
"Đệ biết!" Trương Bảo trầm giọng nói.
"Đệ biết sao?" Trương Tường đi tới hỏi.
"Đệ vừa nhận được thông báo, Linh nhi đã bị người quan phủ bắt, có thể... Đem ra trước dân chúng tử hình!"
Hết bất ngờ này cho tới bất ngờ khác, Trương Tường liên tiếp sốc, thân ảnh có chút loạng choạng, cũng may hắn là thần y đảm bảo bản thân sức khoẻ tốt, không mang tiền sử bệnh tim mạch.
Bằng không tại tuổi hắn một phát đau tim mà giá hạc đi tây chứ không đùa.
Vốn biết rằng nữ nhi chỉ là nông nỗi bỏ nhà đi, không tự vẫn là tốt, ít ra hắn còn có cơ hội tìm được nàng.
Nhưng Trương Bảo nói nàng sắp bị tử hình, đây là nhân đạo gì, nghiệp chướng gì.
Trương Bảo liền đỡ lấy Trương Tường nói. "Nhị ca cứ bình tĩnh không lại ảnh hưởng thân thể! Nữ nhi của ngươi cũng như nữ nhi của ta, Thất Nhân Bang sẽ không để yên chuyện này, đòi về bằng được Linh nhi!"
..............
Bên trong không gian đen tối.
Đĩa đồ ăn đặt trên bàn, một người ngồi xuống nói. "Hôm nay thật khoẻ người, đột nhiên mấy cái phạm nhân kia bị giải đi nơi khác!"
Người bên cạnh nói. "Ta thấy tên này có lẽ là đại thiếu gia nhà cự phú nào đó, cho nên mới canh phòng nghiêm ngặt, chờ người bảo lãnh về mà thôi!"
"Ta thấy không đúng đâu! Nếu là đại thiếu gia tại sao không được ăn cơm? Tính ra chúng ta là sướng nhất!" Người này nói, cầm thìa đảo lộn thức ăn, ánh mắt hướng về đối diện cũng là đĩa đồ ăn thứ ba. "Sao ngươi toàn ăn chay?"
Đúng như vậy, làm việc cần thể trạng tốt nên ăn nhiều dinh dưỡng, trong khi đó tên này ăn lại toàn là rau với rau, ngoài ra còn có rau.
Hiếu kỳ một chút hắn kéo cây nến lại gần...
Ánh nến vẩy trên một trương gương mặt đằng đằng sát khí, hơn nữa còn có một khối bịt mắt bên trái. "Bởi vì bần tăng là người xuất gia!"
Hai cái ngục tốt liền sợ vãi cả linh hồn đứng lên, lập tức rút đao, một cái do quá sợ sệt mà rút mãi chưa thấy binh khí đâu, cứ đứng một bên mà kéo kéo giật giật.
Tên còn lại cũng không để ý hắn, hai mắt tròn xoe nói. "Ngươi là ai?"
Nguyên Huyên đứng lên, kém chút đầu đụng trần nhà, nhưng mà cũng chán nản vô cùng, đã giới thiệu là người xuất gia còn hỏi hắn là ai.
Nếu bọn hắn khá hơn cần gì chui vào đây làm ngục tốt, vào chùa xuống tóc luôn rồi.
Đánh động kéo theo thêm tầm tầm mười cái ngục tốt cùng quản ngục khác, nhao nhao hỏi chuyện gì chuyện gì, rốt cuộc đều nhìn về phía hoà thượng này.
Nguyên Huyên mỉm cười, đơn chưởng trước ngực. "Các vị thí chủ đây hãy nghe bần tăng một câu, phóng hạ đồ đao!"
Không đầy ba giây đám người cảm giác được một dạng áp lực bao trùm lên, đánh vào trái tim, giống như cầm búa nện vào, chưa hết còn dùng muối xát thêm một chút, nói tóm lại là loại cảm giác hít thở đều khó khăn.
Tiếp theo những ai cầm đao đều buông đao rơi xuống, không hiểu vì cái gì nắm đao không chặt, ai không có vũ khí thật muốn tát mình một cái cho tỉnh ngộ.
Bọn hắn làm việc trong môi trường đầy tà khí, chính là lao ngục, không khí vốn dĩ nặng nề, nhưng một lời nói của Nguyên Huyên khiến bọn hắn gấp muốn chui vào bên trong đóng cửa lại, cảm tưởng đi tù còn thoải mái hơn.