Quản gia bị hành động như thổ phỉ của Chúc Tiêu dọa đến toát mồ hôi lạnh, đây là lần thứ năm ông lặp lại câu nói này: “Ô tiên sinh đã chết rồi.”
“Tôi đếm đến mười.”
Chúc Tiêu nghiêm túc thật sự, cái xẻng của cậu đã cắm sâu vào đất hai centimet, chỉ cần một lời không hợp ý là đào.
“Mười.”
“Chúc tiên sinh, chúng tôi thật sự không lừa ngài.”
“Chín.”
“Chúc tiên sinh, ngài nhất thời không tiếp thu được cũng là bình thường, nhưng Ô tiên sinh thật sự đã chết rồi.”
“Tám.”
“Chúc tiên sinh, Ô tiên sinh biết ngài không bỏ xuống được hắn như vậy hắn cũng sẽ rất… rất đau lòng, mong ngài nén bi thương!”
“Bảy.”
“Chúc tiên sinh, Ô tiên sinh chết rồi tôi cũng rất đau lòng, mong ngài đừng làm khó tôi…”
“Tôi không làm khó ông,” Chúc Tiêu có mục đích rất rõ ràng, “Bảo Ô Cửu ra nói chuyện với tôi.”
“Ô tiên sinh đã chết rồi…”
Chúc Tiêu liếc nhìn quản gia, “Ba.”
Sao lại đến ba rồi! Quản gia sắp sụp đổ, chưa từng thấy ai khó qua mặt như Chúc Tiêu, cậu chủ ở dương gian sao lại chọc phải một vị Diêm Vương còn giống Diêm Vương hơn cả Diêm Vương thế này!
Chúc Tiêu hơi dùng lực, xẻng lại cắm sâu xuống đất thêm một centimet, “Hai.”
Chớp mắt đã sắp đếm đến “một”, trong lúc cấp bách, quản gia lớn tiếng kêu: “Chúc tiên sinh! Ô tiên sinh thật sự đã chết rồi, xin hãy để Ô tiên sinh nhập thổ vi an!”
“Chúc tiên sinh… đào mộ là không may mắn, theo như lời người ở quê tôi, hồn ma vất vưởng sẽ không thể đầu thai.”
Ngón tay Chúc Tiêu nắm chặt xẻng đến trắng bệch, khiến quản gia thót tim – phía dưới ngôi mộ còn chôn đồ, Ô Cửu đặc biệt dặn dò không được phép đào bới lung tung.
“Chúc tiên sinh…?”
Tuy nhiên, chữ “một” mãi không được đếm tiếp.
Cái xẻng cắm trước mộ được rút ra, Chúc Tiêu buông tay, không tiếp tục đào nữa.
Quản gia vừa nãy còn vã mồ hôi hột, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chúc tiên sinh, xin hãy nén bi thương… Ô tiên sinh thật sự đã chết rồi.”
Chúc Tiêu mím môi, vẫn im lặng không nói.
Quản gia không đoán được suy nghĩ của Chúc Tiêu, cẩn thận nói: “Nếu ngài thật sự nhớ Ô tiên sinh, có thể đốt cho hắn một ít đồ.”
Quản gia đưa cho cậu một xấp giấy viết thư và một cây bút, lại bưng đến một thùng thiêu bằng kim loại, đốt than trước mộ Ô Cửu.
“Hoặc nếu ngài có gì muốn nói với Ô tiên sinh, có thể viết lên giấy, đốt cho Ô tiên sinh.” Quản gia bổ sung, “Ô tiên sinh linh thiêng trên trời, nhất định sẽ nhận được.”
“…”
Chúc Tiêu cầm giấy bút nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn kiên quyết trả lại.
Vẻ mặt cậu vẫn lạnh lùng như thường, “Tôi không tin mấy thứ này.”
Sau hôm đó, Chúc Tiêu liên tiếp nghỉ phép mấy ngày.
Chúc Tiêu trông không khác gì ngày thường, cuộc sống của cậu vẫn như trước, chỉ có điều gần đây cậu không còn vùi đầu vào công việc nữa, đến giờ là nghỉ ngơi.
Tin Ô Cửu chết dường như không ảnh hưởng gì đến cậu.
“Ê, sao cậu lại đến đây?”
Lại gặp Chúc Tiêu ở quán bar, Triệu Tử Duệ vô cùng kinh ngạc, trước kia Chúc Tiêu rất hiếm khi đến đây, dạo này ba ngày hai bữa lại xuất hiện, giống như có chuyện gì đó phải mượn rượu giải sầu.
Nhưng cậu có gì mà sầu chứ? Gần đây Chúc Tiêu được thăng quan phát tài chết… à không, lẽ ra phải vui mừng mới đúng.
Chúc Tiêu một lúc sau mới hoàn hồn, nhận ra Triệu Tử Duệ đang hỏi mình, “Rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến đây.”
Triệu Tử Duệ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói rõ được, “Cậu không sao chứ?”
Chúc Tiêu lắc đầu, “Không sao.”
Triệu Tử Duệ hất cằm về phía mấy chai rượu trên bàn, “Không sao mà uống nhiều thế này?”
Một lúc lâu sau, Chúc Tiêu mới nói: “Ô Cửu có thể thật sự đã chết rồi.”
“Vậy nên cậu là vì hắn? Cậu đau lòng? Nhưng… đó đâu phải Ô Cửu?”
Nếu là Triệu Tử Duệ hắn chết, Chúc Tiêu bộ dạng này còn có thể thông cảm được, nhưng từ ngày Ô Cửu và Chúc Tiêu quen biết, hai người họ đã là kẻ thù không đội trời chung, mặc dù Chúc Tiêu không đến mức hả hê trước cái chết của Ô Cửu, nhưng cũng không đến mức mất hồn lạc phách như vậy mới phải.
Trong lòng Triệu Tử Duệ thầm nghĩ, chết tiệt, đây không giống kẻ thù chết, mà giống người tình chết hơn.
Chúc Tiêu không trả lời hắn, đột nhiên lại ném ra một câu hỏi: “Đột tử, là chết như thế nào?”
“Áp lực quá lớn, quá mệt mỏi gì đó.”
Chúc Tiêu phản ứng bình thản ừ một tiếng, Triệu Tử Duệ nói cũng giống như những gì cậu tìm kiếm trên mạng trước đó.
Triệu Tử Duệ nắm bắt cơ hội giáo dục Chúc Tiêu: “Cho nên nói gì thì gì, mạng sống vẫn là quan trọng nhất, cậu vẫn nên nhiều – Ê!”
Chưa nói xong, đã thấy Chúc Tiêu đột nhiên đứng dậy, gõ vào chiếc chuông đặt trên bàn.
“Cậu làm gì vậy!” Triệu Tử Duệ vội vàng kéo cậu lại muốn ngăn cản, nhưng không kịp.
“Đinh đang” hai tiếng vang, ngay lập tức khiến cả quán bar im bặt.
Trong chốc lát, nhạc tắt, nhảy dừng, tiếng trò chuyện cũng ngừng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Chúc Tiêu.
Dưới ánh mắt của mọi người, Chúc Tiêu thản nhiên giơ ly rượu lên, cụng vào không khí.
Ngay sau đó, đám đông bùng nổ những tiếng hét phấn khích và cuồng nhiệt.
“Cậu say rồi hay sao, gõ chuông đó làm gì?” Giữa tiếng ồn ào, Triệu Tử Duệ vội vàng nói, “Cậu có biết gõ một cái tốn bao nhiêu tiền không?”
Đây là quy định ở đây, gõ chuông, toàn bộ đồ uống trong quán sẽ do người gõ chuông thanh toán.
“Không biết.”
Triệu Tử Duệ hít sâu một hơi, “Không biết mà cậu còn gõ?”
Chúc Tiêu móc ra một tấm thẻ, thản nhiên nói: “Tiền của Ô Cửu.”
Số tài sản mà Ô Cửu tặng cho cậu, cậu chưa động đến một đồng nào. Nhưng bây giờ cậu đã thay đổi chủ ý, tiền đưa tận tay không dùng thì phí, dù sao Ô Cửu cũng là người chết rồi.
“Số tiền này không dùng cũng chỉ để đấy, tôi cũng không biết cách quản lý tài chính.”
Ô Cửu dám để lại tiền cho cậu, tưởng cậu không dám dùng sao?
Một lúc sau, quản lý cầm hóa đơn đến, Chúc Tiêu không thèm nhìn, rất hào phóng quẹt thẻ sáu con số.
Triệu Tử Duệ nhìn mà trợn mắt há mồm, “Trời ơi… tôi liều mạng với mấy người giàu có các cậu.”
Chúc Tiêu nốc cạn ba ly rượu mạnh trên bàn, vỗ vai Triệu Tử Duệ, “Tôi đi trước đây.”
Triệu Tử Duệ vội vàng gọi cậu lại: “Này! Cậu thật sự không sao chứ?”
“Không sao.” Chúc Tiêu nói, “Không phải cậu vừa mới nói sao, đó là Ô Cửu mà.”
Ô Cửu muốn chết thì chết, liên quan gì đến cậu? Nếu tiếc tiền, thì có giỏi từ trong quan tài nhảy ra đây.
Cậu tiện thể gọi một chiếc xe sang trọng bậc nhất và tài xế chuyên nghiệp, nhìn con số đắt đỏ kia mà không chớp mắt đã đặt xe.
…
Chiếc Rolls-Royce Phantom lao vun vút trên đường, nhưng lại càng lúc càng xa rời ánh đèn phồn hoa của thành phố, dần dần biến mất ở phía bên kia vắng vẻ.
Chúc Tiêu lại đến nghĩa trang.
Ban đêm gió lạnh, nơi đây lại ít người đáng lẽ ra phải là một cảnh tượng âm u nhưng bầu không khí của nghĩa trang này lại giống hệt với chủ nhân của nó, một ngọn đèn lớn chiếu thẳng vào bia mộ tràn ngập hơi thở hài hước kia, sáng đến mức ồn ào.
Chúc Tiêu bước tới.
Giấy bút mà quản gia để lại vẫn còn đó, thùng thiêu và bật lửa cũng còn đó.
Lần trước cậu đến như thế nào, lần này đến vẫn y như vậy. Ngoại trừ cậu, không ai động vào.
Ô Cửu sống đúng là quá thảm hại, Chúc Tiêu nghĩ, chết rồi cũng chỉ có thể trông chờ vào một người ngoài như cậu đến thăm mộ.
“Chúc Tiêu đâu?”
Ở Diêm Vương phủ, Ô Cửu lại một lần nữa hỏi quản gia về tình hình gần đây của Chúc Tiêu.
Quản gia thành thật báo cáo: “Chúc tiên sinh muốn đào mộ ngài, bị tôi khuyên can.”
“Mộ Diêm Vương cũng dám đào?” Ô Cửu không dám tin, hành động này của Chúc Tiêu thật sự là đệ nhất cổ kim.
Nhưng hắn rất nhanh đã nghĩ thông, hồi nhỏ hắn cũng từng hỏi lão Diêm Vương ở dương gian có mộ không để hắn đào thử một chút, hiếu thảo đến mức lão cha hắn lập tức cầm đồ quất cho hắn một trận.
Nhớ lại năm đó, cái cảm giác da tróc thịt bong kia vẫn còn in đậm trong ký ức.
Ô Cửu xoa xoa cánh tay, thầm nghĩ may mà Chúc Tiêu đào là mộ của hắn chứ không phải của người khác, nếu không Chúc Tiêu da mỏng thịt mềm chắc chắn không chịu nổi đánh, lúc đó khóc lóc om sòm thì phiền phức.
Ô Cửu nghĩ như vậy liền yên tâm, “Thôi, ta không so đo với cậu ta.”
“Chúc tiên sinh có lẽ đã tin ngài qua đời, hai ngày nay đều đến thăm mộ ngài.”
“Vậy cậu ta thế nào?” Ô Cửu hơi bực bội xoay cây bút trên tay, gần như xoay ra hoa. Làm người khác đau lòng không phải là ý của hắn, nếu có thể hắn cũng không muốn cứ thế ra đi, hắn không đành lòng hỏi, “… Khóc?”
Quản gia nói: “Chúc tiên sinh không khóc.”
Ô Cửu nghi ngờ, “Một lần cũng không?”
Quản gia gật đầu, “Một lần cũng không.”
“Ý ông là,” Ô Cửu chậm rãi lặp lại từng chữ một, “Ta ‘chết’ đến giờ, cậu ta một giọt nước mắt cũng không rơi?”
“Vâng.”
Ô Cửu không thích nhìn người khác rơi nước mắt, nhưng Chúc Tiêu vậy mà một giọt nước mắt cũng không rơi, hắn lại cảm thấy không cam tâm.
Đối đầu với Chúc Tiêu bao nhiêu năm, hai chữ “Chúc Tiêu” gần như chiếm hai phần ba cuộc đời ở dương gian của hắn, hắn tin rằng bản thân đối với Chúc Tiêu chắc chắn cũng vậy, nhưng bây giờ hắn đã “chết” rồi, Chúc Tiêu vậy mà có thể như người không có việc gì?
Việc còn khó tin hơn cả đào mộ Diêm Vương đã xảy ra, Ô Cửu nghiến răng nghiến lợi, “Chúng ta dù sao cũng đối đầu nhau bao nhiêu năm, ta chết rồi cậu ta một giọt nước mắt cũng không rơi?”
“…”
Quản gia thầm nghĩ hai người các ngài là đối đầu nhau bao nhiêu năm chứ không phải làm tình nhân bao nhiêu năm, không rơi nước mắt hình như cũng không có gì lạ.
Hơn nữa, Ô Cửu trước đó còn lo lắng Chúc Tiêu quá đau lòng, đặc biệt dặn dò làm đám tang và bia mộ thật hài hước – nói thật, muốn khóc trước bia mộ như cuốn từ điển kia, quả thật có chút khó khăn.
Ô Cửu không cam lòng, tiếp tục hỏi: “Vậy gần đây cậu ta làm gì?”
Quản gia suy nghĩ một chút, nói: “Cũng gần như bình thường. Nhưng có lẽ vì ngài không còn, Chúc tiên sinh đã nghỉ phép mấy ngày.”
“Không có gì đặc biệt sao?”
“Ừm… Nghe nói Chúc tiên sinh đi bar, một đêm tiêu 13 vạn tệ, có tính không?”
“…”
“Tốt, tốt, tốt.” Ô Cửu tức đến nghiến răng, liên tục nói ba chữ “tốt”.
Đừng nói rơi nước mắt, Chúc Tiêu quả thật là tiêu sái đến mức không thể tả.
Nếu không có bản hợp đồng kia, e rằng đến cả mộ của hắn ở đâu cũng không tìm thấy?
Chờ thêm hai tháng nữa, chẳng lẽ đến cả hắn là ai tên là gì cũng quên luôn?
… Nghĩ như vậy, may mà hắn có tầm nhìn xa trông rộng, đã cho Chúc Tiêu ký hợp đồng.
Người khác thì không sao, nhưng Chúc Tiêu đừng hòng dễ dàng quên hắn.
Quản gia thấy tình hình không ổn, vội vàng chuồn êm: “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước.”
Quản gia đi rồi, Ô Cửu lại lấy ra tờ giấy mà bản thân đã vẽ bùa rất lâu.
Hắn nhìn chằm chằm vào những đường nét trừu tượng đó, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giỏi lắm.”
Đúng lúc này, trên bàn Ô Cửu đột nhiên bốc lên một làn khói, một phong thư chậm rãi hiện ra.
Ô Cửu ngẩn người.
Có người ở dương gian đốt thư cho hắn?
Ở dương gian chỉ có một mình Chúc Tiêu biết hắn đã chết – Chúc Tiêu?!
Ô Cửu nhanh tay lẹ mắt chộp lấy phong thư đó, ngón tay xoa nhẹ mở nó ra.
Quen biết nhau bao nhiêu năm, Ô Cửu liếc mắt một cái đã nhận ra đây là nét chữ của Chúc Tiêu.
Bên trên chỉ có vỏn vẹn một dòng chữ.
Dòng chữ này Ô Cửu cũng rất quen thuộc.
— 【Ô Cửu, đồ ngu ngốc.】
Ô Cửu: “…”
Thật là hiếm thấy, đường đường Diêm Vương lần đầu tiên nhận được bức thư quý giá từ dương gian, nội dung vậy mà lại là một câu ngu ngốc.
Ô Cửu rõ ràng bị bức thư ngắn gọn này làm cho chấn động, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Sau khi hoàn hồn, Ô Cửu trước tiên là nhìn dòng chữ đó nói móc: “Hóa ra còn biết tên ta viết như thế nào.”
Sau đó lại bực bội nói: “Cũng không biết nói câu nào tốt đẹp… ta đã chết rồi!”
Cuối cùng hắn gấp bức thư lại cất vào túi áo, mặt mày sa sầm nói: “Ta muốn đi dương gian.”
Ở một mức độ nào đó cũng coi là người đàn ông tốt, gọi là đến liền?
Gặp lại ở chương sau (^▽^)