Đi Về Phía Mặt Trời

Chương 4




8

Sau đêm đó, quan hệ của tôi và Tô Khải tệ đến mức đóng băng.

Chúng tôi không nói gì cho đến nửa tháng sau, Tô Khải đẩy đơn ly hôn trước mặt tôi.

Tôi chưa bao giờ thấy anh ta lạnh lùng như vậy.

Anh ta nói với tôi, anh ta động chân tình với Tiếu Tịnh.

Anh ta biết ngoại tình không đúng, nhưng tình yêu đến, anh ta vẫn không thể khống chế được bản thân.

Tôi nhìn anh ta trong kinh ngạc.

"Tình yêu?". Tôi lặp đi lặp lại những gì anh ta nói, cảm thấy rằng cả thế giới sụp đổ.

"Anh với cô ta là tình yêu, vậy tôi thì sao?"

Anh ta im lặng trong một thời gian dài và chỉ nói một lời.

"Chúng ta ly hôn đi."

9

Tôi không đồng ý ly hôn.

Tôi không cam lòng.

Sau đó, Tiếu Tịnh đến trường để tìm tôi, nói rằng cô ta muốn nói chuyện với tôi.

"Phụ nữ không có bản lĩnh, mới dựa vào hôn nhân trói chặt đàn ông." Đối mặt với tôi, vẻ mặt cô ta khinh thường,

"Cô làm như vậy có ích gì?" Cô ta đã lấy một video giám sát từ điện thoại di động của mình.

"Cô Lục à, cô nói xem, nếu học sinh của cô biết bộ dáng của cô đêm đó, sẽ nghĩ như thế nào? Nếu nhà trường biết điều đó, họ sẽ nghĩ gì?”

"Cô mau ly hôn đi, Tô Khải là người đàn ông của tôi, cái gì nên làm chúng tôi đều làm hết rồi, hiện tại trong lòng anh ấy chỉ có tôi, cô cần gì phải tự tìm khổ?”

"Lý do cô không ly hôn là gì?Cảm thấy anh ấy có tiền có sự nghiệp?" Vẻ mặt trào phúng nhìn tôi: "Nhưng làm người phải có tự biết mình cô chỉ là một giáo viên tiểu học bình thường, chỉ xứng với một giáo viên nam thôi, sống cuộc sống bình thường, không phải tốt lắm rồi sao.”

"Thế giới của Tô Khải, cô đã sớm không với tới."

Ngày hôm đó, cô ta nói rất nhiều và đe dọa tôi bằng video tôi đánh cô ấy đêm đó.

Và tôi đã không nói chuyện.

Cuối cùng cô ta lo lắng và hỏi tôi chính xác những gì tôi muốn.

Tôi chỉ nói một lời.

"Cô có bản lĩnh, thì kêu anh ta ly hôn với tôi."

10

Sau đó, Tô Khải không về nhà nữa, tôi liền gọi điện thoại cho anh ta hết lần này đến lần khác.

Anh ta kéo tôi vào danh sách đen, tôi sẽ chặn anh ta ở cổng công ty.

Tôi giống như điên.

Trong lòng chỉ có ý niệm.

Họ không để tôi sống tốt, tôi cũng không để họ sống tốt.

Tôi đã viết một bài phốt, đánh thành một tờ giấy A4, dán ở tầng dưới của công ty của họ, gửi cho tất cả mọi người ra vào công ty.

Không phải cô ta muốn cho tôi đẹp mặt à?

Vậy thì tôi sẽ cho cô ta đẹp mắt trước.

Không thì cô ta lại nghĩ tôi sợ.

Nhưng thật ra, tôi đã sớm không còn gì để mất.

Từ thời điểm tôi vì Tô Khải mà cãi nhau với gia đình, tôi chỉ còn có anh ta.

Nhưng anh ta không cần tôi.