Vì chạy quá nhanh khiến Lâm Tình không may va phải vào người đang đi ở trước mặt. Bất ngờ, cả người cô chúi người về phía trước may thay được bàn tay rộng lớn của ai đó đỡ lấy mà vòng tay ôm lấy eo cô, trầm giọng nói:
- "Cô có sao không?"
Lâm Tình khẽ gật nhẹ đầu liền lập tức ngẩng mặt lên toan nói lời cảm ơn với người trước mặt. Hai mắt cô trợn tròn ngạc nhiên khi va phải vào ánh mắt quen thuộc.
Người này không ai khác là Tiêu Sĩ Trung. Bản thân anh cũng khá bất ngờ khi nhìn người con gái trong vòng tay mình lại quá đỗi quen thuộc. Thậm chí còn rất giống Lâm Tình nữa đằng khác. Tuy nhiên, anh chưa kịp lên tiếng liền cảm nhận cơn đau ở mũi chân do bị người trước mặt ra sức đạp mạnh liền sau đó co người bỏ chạy.
Lâm Tình vừa chạy vừa không ngừng tự trách bản thân. Cô không ngờ lại chạm mặt anh trong bộ dáng này. Thật là xấu hổ đi được.
- "Lần này tiêu chắc rồi. Nếu như anh ấy biết mình là con gái liệu sau này sẽ giận mà không muốn gặp mặt mình nữa không?"
Tiêu Sĩ Trung vẫn còn đang ngờ vực về người con gái lúc nãy. Quả thực rất giống Lâm Tình. Có phải trong lòng anh đang nghĩ đến nên cũng nhìn ai ra dáng vẻ của Lâm Tình cả. Không nghĩ ngợi nữa, Tiêu Sĩ Trung tiếp tục bước về phía trước liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngay trước mặt. Bối Bối vừa nhìn thấy anh đã lập tức chạy đến chào hỏi thân thiện:
- "Anh Sĩ Trung, không ngờ gặp được anh ở đây? Anh Lâm Tình thực sự đã rời đi rồi sao?"
Mặt dù đang nói chuyện với Tiêu Sĩ Trung thế nhưng ánh mắt của Bối Bối liên tục nhìn ngắm khắp nơi như thể tìm kiếm ai đó. Một lúc sau, vẻ mặt tràn đầy sự thất vọng hiện rõ lên khuôn mặt của Bối Bối, cô buồn bã nói:
- "Anh ta đúng là kẻ vô tâm mà. Trước khi rời khỏi cũng không tìm em để nói lời tạm biệt. Lâm Tình, nếu anh để em phát hiện anh âm thầm hẹn hò với cô gái khác thì biết tay em."
Ngay sau khi thoát thân thành công, Lâm Tình nhanh chóng trở về nhà với bộ dáng thường nhật. Vì sợ bí mật bị người trong Lâm gia phát hiện cho nên cô đã tự tay đem số quần áo khi nãy cho đại một người nào đó mặc dù bản thân có chút luyến tiếc. Nhưng dù sao hôm nay cô cũng đã có một ngày trở thành con gái thực thụ.
Dõng dạc bước vào nhà, trước mắt Lâm Tình là dáng người con gái cao ráo trong chiếc váy màu xanh ngọc mát dịu đang đứng chờ người trở về. Vừa nhìn thấy người trước mặt, khóe môi cô ta bỗng nở một nụ cười mà nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy, hạnh phúc nói:
- "Anh Lâm Tình, lâu lắm rồi em mới gặp được anh. Vẫn đẹp trai như ngày nào."
Trước cái ôm có phần bất ngờ này khiến Lâm Tình cảm thấy vô cùng khó xử. Cô cười miễn cưỡng liền sau đó nhẹ nhàng tách người con gái bên cạnh ra khỏi người mình, trầm giọng nói:
- "Cô là Ôn Giai Kỳ đúng chứ?"
Người đối diện gật đầu xác nhận. Cô ta khẽ nắm lấy tay người bên cạnh mà lên tiếng nói:
- "Anh Lâm Tình, em thích anh từ lâu lắm rồi. Cả bác gái và Như Yến đều cho phép em và anh đến với nhau. Chi bằng chúng ta kết hôn với nhau nhé."
- "Không được."
Theo bản năng, Lâm Tình lớn tiếng phản đối khiến ai nấy có mặt lúc này đều nhìn cô chằm chằm. Trong đó có cả mẹ con Tần Hải Ngọc. Cả hai người họ khẽ đưa mắt nhìn nhau. Một lúc sau, Tần Hải Ngọc mỉm cười lên tiếng nói:
- "Giai Kỳ à, sao con lại gấp gáp thế chứ? Chi bằng hai đứa cứ tìm hiểu nhau trước đã."
Mặc dù vui vẻ là thế nhưng thật ra thâm tâm hai người họ có chút thất vọng. Tần Hải Ngọc khẽ liếc mắt sang Lâm Như Yến, cô ta nhanh chóng nhận ra mà bình thản mang một tách trà đến cho Lâm Tình, mỉm cười nói:
- "Uống trà rồi hẳn nói chuyện tiếp nhé anh."
Đúng lúc Lâm Tình đang khát mà không nghĩ ngợi nhiều lập tức đưa tay cầm lấy tách trà uống cạn sạch mà dõng dạc bước lên trên lầu. Khóe môi Lâm Như Yến khẽ cong lên mà nhếch môi cười, gật đầu ra hiệu cho Ôn Giai Kỳ chậm rãi đi lên lầu.
- "Lâm Tình, để tôi xem qua đêm nay, anh có ngoan ngoãn chấp nhận kết hôn với Giai Kỳ không?"
Nằm trên giường nghĩ ngợi về những chuyện vô tình va phải người Tiêu Sĩ Trung ngày hôm nay, khóe môi Lâm Tình khẽ cong lên mà thầm nghĩ:
- "Không biết anh ấy có nhận ra mình hay không? Nếu biết mình là con gái, liệu anh ấy có đối xử tốt giống như trước đây?"