Sáng hôm sau, ngay khi Tiêu Sĩ Trung mở mắt đã nghe thấy âm thanh từ phía nhà bếp. Hiện tại, Lâm Tình đang tập trung nấu bữa sáng. Sau khi thấy người phía ghế đã thức dậy liền lập tức bày dọn món ăn lên bàn, giọng trong trẻo nói:
- "Anh dậy rồi à? Mau chóng đánh răng rửa mặt rồi đến ăn sáng nhé."
Một lúc sau, Tiêu Sĩ Trung đã ngồi lên ghế đối diện. Ánh mắt anh tràn ngập sự bất ngờ trước khả năng nấu nướng của Lâm Tình mà vui vẻ nói:
- "Lâm Tình, tôi không ngờ cậu lại biết nấu ăn nữa đấy. Đây là lần đầu tôi được cậu thết đãi nhiều món như thế này."
Dứt lời, anh vui vẻ mà gắp thức ăn cho vào miệng. Nhìn dáng vẻ tràn ngập hạnh phúc của người trước mặt khiến Lâm Tình có chút do dự mà nắm chặt lấy vạt áo của mình, một lúc sau cô lên tiếng:
- "Thật ra bữa ăn này cũng chính là bữa cuối tôi muốn thay lời cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi mấy ngày qua."
Cạch...
Nghe những lời này, động tác đang gắp thức ăn của Tiêu Sĩ Trung lập tức dừng hẳn. Anh buông đũa xuống bàn, ánh mắt có chút gì đó khó tả mà nhìn người đối diện, trầm giọng nói:
- "Hóa ra đây là bữa ăn chia tay sao?"
Nghe anh hỏi, Lâm Tình chỉ biết gật đầu xác nhận. Lúc này ánh mắt của Tiêu Sĩ Trung liên tục chớp không ngừng đến mức khiến nó ửng đỏ mà giả vờ đứng bật dậy nhìn ra phía cửa khàn giọng nói:
- "Cậu trở về nhà sao?"
- "Đúng vậy. Đã đến lúc tôi phải trở về nhà. Mọi người chắc hẳn đang rất lo lắng."
Lâm Tình vừa dứt lời liền cảm nhận cái ôm từ phía Tiêu Sĩ Trung. Anh không nói không rằng, nhanh chóng chạy về người trước mặt mà vòng tay ôm chặt, giọng nói có chút nghẹn ngào:
- "Giữ gìn sức khỏe nhé. Chúng ta sẽ gặp lại nhau đúng chứ?"
Mặc dù câu hỏi này của anh không khó để trả lời thế nhưng cổ họng cô lúc này đã nghẹn đến mức không thể thốt lên mà lắc nhẹ đầu liền bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của người bên cạnh:
- "Cảm ơn cậu Lâm Tình. Mặc dù chúng ta quen biết nhau chỉ trong thời gian ngắn nhưng cậu mang đến cho tôi cảm giác mình đang ở cạnh một gia đình thực sự. Tưởng chừng ở thành phố xa lạ này tôi chẳng thể kết bạn được với ai cho đến khi gặp cậu."
Nhịp tim bên trong Lâm Tình lúc này đã trở nên loạn nhịp trước cái ôm ấm áp của người đàn ông. Cô thực sự muốn nói cho anh biết rằng mình không phải là cậu nhóc như anh nghĩ, nhưng lại sợ điều này làm ảnh hưởng đến bí mật mà cô đã che giấu suốt mấy chục năm qua. Cô phải tiếp tục hoàn thành vai diễn người con trai duy nhất của nhà họ Lâm.
Cô đến nơi này và gặp được anh trong bộ dáng chẳng có thứ gì quý giá. Duy chỉ có một thứ mà cô muốn mang đi đó chính là chiếc áo mà anh đã tặng.
- "Tôi sẽ giữ chiếc áo này như là một kỉ niệm đẹp về anh và nơi này."
Lâm Tình nở một nụ cười thật tươi liền sau đó xoay người tiến về phía cửa. Ngay khi cô vừa đặt chân xuống bật thềm thì người phía sau đã chạy lên mà ôm chặt lấy, trầm giọng nói:
- "Thực ra chiếc áo thun này do tôi cố tình mua để tặng cậu, chỉ là tôi không thể nói ra những lời..."
Tiêu Sĩ Trung vừa dứt câu thì người phía trước đã nở nụ cười hạnh phúc liền sau đó cô xoay người lại mà nhón chân lên nhanh chóng hôn vào một bên má của người trước mặt khiến anh phút chốc sững sờ. Lúc này, thâm tâm Tiêu Sĩ Trung không ngừng ngờ hoặc ngay chính bản thân rằng anh thực sự có tình cảm với người cùng giới sao?
- "Tiêu Sĩ Trung, cảm ơn anh. Tạm biệt."
- "Lâm Tình, chỉ cần cậu sống trong thành phố này, một ngày không xa, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Tiêu Sĩ Trung nhìn theo bóng lưng đang khuất dần liền sau đó lặng lẽ trở vào trong.
- "Cuộc gặp gỡ nào cũng đến lúc phải nói lời tạm biệt, nhưng tại sao trong lòng mình lúc này lại trở nên trống trãi đến vậy? Thâm tâm mình lại muốn cậu ấy ở đây mãi mãi. Mình trở thành người như thế này tự bao giờ?"