Biệt thự nhà họ Lâm...
Một người phụ nữ trung niên với dáng vẻ lo lắng, không ngừng đi qua đi lại dường như đang đợi một ai đó.
Cạch...
Một lúc lâu sau, hai tên đàn ông với vẻ mặt bặm trợn hồng hộc xông vào. Ngay khi nhìn thấy người trước mặt liền lập tức lên tiếng:
- "Nhị phu nhân, tôi không ngờ thằng nhóc đó lại biết một chút võ, hơn nữa tốc độ chạy của nó nhanh như tàu siêu tốc cho nên đã để nó trốn thoát."
Chát...
Bọn chúng vừa dứt câu liền cảm nhận cơn đau nhức truyền đến ở khóe môi. Người phụ nữ tức giận lớn tiếng mắng chửi:
- "Lũ ăn hại, chỉ có một thằng nhãi con mà cũng xử lí không xong. Nếu không giết được nó thì làm sao con gái tao có thể trở thành người thừa kế tài sản Lâm gia chứ."
Người phụ nữ này tên là Tần Hải Ngọc, chính là mẹ kế của Lâm Tình. Thực ra khi trước, bà ta tìm đủ mọi cách để đường đường chính chính đặt chân vào cửa nhà họ Lâm. Thời điểm bà ta hay tin mình mang thai cũng trùng với đại phu nhân, tức mẹ ruột của Lâm Tình. Duy chỉ có một điều, bà ta nào ngờ bản thân mình hạ sinh là con gái trong khi đứa bé mà đại phu nhân hạ sinh là con trai.
Sau khi Lâm lão gia và đại phu nhân qua đời, Lâm Tình trở thành người thừa kế toàn bộ sản nghiệp của Lâm gia bởi vì trước khi mất, Lâm lão gia đã nói rằng đứa con trai duy nhất sẽ là người nắm quyền toàn bộ. Về phần mẹ con Tần Hải Ngọc cũng nhận được một phần nên thuộc về mà thôi. Chính vì lẽ đó, khiến bà ta không cam tâm mà quyết định thuê người sát hại Lâm Tình để danh chính ngôn thuận chiếm lấy số tài sản đó.
Tối đến, Lâm Tình nhẹ nhàng mở cửa phòng đến nhà bếp tìm nước uống. Ngay khi đi ngang qua, cô nhìn thấy Tiêu Sĩ Trung lúc này đã ngủ say. Thi thoảng anh khẽ nghiêng người vì bị muỗi cắn. Nhìn gương mặt ngáy ngủ của người đàn ông khiến cô khẽ bật cười liền sau đó đi trở vào phòng lấy chăn đắp cho anh. Ngay khi cô toang xoay người rời khỏi liền cảm nhận bàn tay bị anh giữ chặt lại mà kéo về phía mình. Suýt chút nữa, cô đã chạm vào gương mặt Tiêu Sĩ Trung. Hóa ra là anh đang nằm mơ, liền lập tức Lâm Tình nhanh chóng đặt tay anh trở lại vị trí cũ mà đứng bật dậy, sau đó quay trở về phòng ngủ.
Đặt tay lên trán, toàn bộ những kí ức lúc trước của cô dường như đang ùa về. Từ nhỏ, Lâm Tình đã được mặc những bộ quần áo rất giống những bé trai thực sự, đến mức cô cứ nghĩ rằng bản thân mình là con trai cho đến khi.
- "Mẹ ơi, huhu, chẳng hiểu tại sao con lại bị chảy rất nhiều máu, có phải con sắp chết rồi không?"
Cô nức nở chạy về khóc lóc ngay khi phát hiện cơ thể mình dạo gần đây rất kì lạ. Liền lập tức, sắc mặt của mẹ cô dần trở nên nghiêm trọng mà đưa mắt nhìn ngó xung quanh, sau đó nắm lấy tay cô kéo vào bên trong phòng, khóa chặt cửa lại. Bà khẽ đặt tay lên vai cô, trầm giọng nói:
- "Lâm Tình, thật ra con là con gái. Nhưng hứa với mẹ đừng để bất kì một ai trong Lâm gia biết chuyện này cho dù người đó là cha con đi chăng nữa. Và đặc biệt là Tần Hải Ngọc."
Bản thân bà sớm biết đứa con mình sinh ra là con gái. Nhưng vì không muốn địa vị của mình bị Tần Hải Ngọc xem thường cho nên đã nói rằng đứa con mình sinh ra là con trai cho nên từ nhỏ bà đã cho Lâm Tình ăn mặc rất giống với những đứa bé trai khác. Kể cả mái tóc của cô cũng được bà cho hớt cao.
Thế nhưng, chuyện gì đến rồi cũng đến. Lâm Tình ngày một lớn tất nhiên cơ thể đã có sự biến đổi. Ngực cô cũng có sự phát triển, chính vì không muốn ai biết được bí mật bấy lâu mà bà che giấu cho nên đã bảo cô lúc nào cũng dùng vải quấn quanh ngực để che giấu đi sự thật cô là con gái và không cho cô mặc những trang phục của nữ giới dù chỉ một lần. Đến hiện tại, bản thân Lâm Tình cũng vốn dần quen với việc mình là con trai, đến mức chiếc áo ngực của phụ nữ cô còn không biết hình dạng nó ra sao.
- "Mình nhất định sẽ không để bất cứ ai phát hiện ra bí mật mà mẹ đã che giấu suốt mấy mươi năm qua."