Hai mươi năm sau...
Biệt phủ Tiêu gia...
Chát...
- "Đồ vô dụng, mới sai có chút việc cũng không xong."
Chương Khã lớn tiếng, thẳng tay tát vào mặt nữ hầu bất cẩn làm rơi khay thức ăn.
- "Mẹ, đủ rồi."
Một giọng nói trầm khàn lập tức vang lên. Cánh cửa phòng dần mở, hiện ra một gương mặt trầm lặng, có phần khôi ngô của chàng thiếu niên trưởng thành. Ngũ quan vô cùng hài hòa, duy chỉ có điều đôi chân không thể đi lại được, buộc phải di chuyển bằng xe lăn. Tiêu Sĩ Trung ánh mắt tỏ ra khó chịu, suốt mấy mươi năm, anh đã phải chứng kiến cảnh mẹ mình suốt ngày lớn tiếng mắng mỏ gia nhân, nếu không thì cũng đi gây sự với mẹ con Lý Lệ Xuân, làm cả Tiêu gia náo loạn cả lên. Chính vì thế, anh thực sự đã quá mệt mỏi trước cuộc sống này rồi.
- "Sĩ Trung, sao con không nhờ người đến giúp, tự ý điều khiển xe nhỡ xảy ra chuyện thì sao?"
Ngay lập tức, Chương Khã hạ giọng mà nhẹ nhàng quan tâm. Tiêu Sĩ Trung nhếch môi cười nhạt, liền sau đó dùng tay điều khiển chiếc xe lăn hướng vào phía căn phòng, lạnh lùng đáp:
- "Con không cần. Dù sao con cũng đã làm quen với việc di chuyển bằng xe lăn từ lâu lắm rồi. Bây giờ, con không cần ai làm thay cho mình bất kì việc gì cả."
Dứt lời, cậu đưa tay điều khiển chiếc xe đi vào bên trong phòng. Nơi cất chứa biết bao nhiêu sự suy sụp, những lần cậu bật khóc vì tình trạng của mình. Nhưng bây giờ đã không còn nữa. Tiêu Sĩ Trung hiền lành, ngoan ngoãn trước kia giờ đã trở thành người đàn ông trầm lặng, có chút vô tâm nhưng riêng tình cảm với em trai vẫn không có gì thay đổi.
Một lúc sau, từ trên lầu xuất hiện dáng người cao ráo trong bộ vest màu đen vô cùng chỉnh tề. Chàng trai với ánh mắt sắt bén cùng mái tóc hớt cao đang dõng dạc bước xuống, hắng giọng đầy quyền lực ngay khi nhìn thấy Chương Khã cùng A Phương đang bắt nạt kẻ yếu.
- "Mẹ cả dấu yêu, mới sáng sớm đã gây náo loạn Tiêu gia rồi. Dù sao mẹ cũng nên phải biết quyền lực Tiêu gia bây giờ nằm trong tay ai."
- "Thằng khốn. Nếu khi trước lão gia không bệnh nặng mà vội vàng lập di chúc trao lại quyền quản lí gia sản cho mày thì ngày hôm nay mày cũng không có quyền cao giọng với tao."
Sắc mặt Chương Khã hiện rõ sự khinh thường, bà nghiến răng nói:
- "Miệng thì nói quý trọng Sĩ Trung nhưng nội tâm thực chất vốn chỉ lợi dụng sự tín nhiệm của nó mà chiếm đoạt tất cả mọi thứ. Người thừa kế Tiêu gia vốn dĩ là thằng bé.". Harry Potter fanfic
Nghe những lời này, Tiêu Sĩ Quân chỉ biết cười trừ, giọng đầy thách thức:
- "Chắc có lẽ mẹ cả đây rất thất vọng khi những thuộc hạ quanh mình đều đã bị con sa thải."
Nói đến đây, Tiêu Sĩ Quân chỉnh chỉnh lại cà vạt liền sau đó tiến lại gần Chương Khã, nói sát vào tai bà:
- "Tôi vì nể mặt anh hai mới giữ lại A Phương bên cạnh hầu hạ bà. Nếu không, bà ta cũng đã bị tôi tống cổ khỏi Tiêu gia rồi."
- "Tiêu Sĩ Quân, thằng khốn. Mày lên giọng thách thức tao à?"
Chương Khã bị những lời nói của anh mà tức giận nhảy xổ cả lên. Hiện tại lời nói của bà ta trong Tiêu gia cũng chẳng còn giá trị, phải chăng chỉ mang danh nghĩa đại phu nhân mà thôi.
- "Chỉ vì giữ danh tiếng cho Tiêu gia cho nên tôi mới để bà ở lại nhà lớn sống cùng với anh hai, nếu không thì bà cũng đã làm quen với căn nhà nhỏ bên cạnh để cảm nhận những gì mà khi trước bà đối xử với mẹ con tôi."
Dứt lời, Tiêu Sĩ Quân liếc mắt ra hiệu cho Luận Minh, thuộc hạ thân cận không những giỏi về y học mà còn biết chút võ cho nên cả Chương Khã và A Phương không dám động vào mẹ con anh.
Trở về phòng, Tiêu Sĩ Quân chậm rãi mở ngăn tủ lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong chỉ để một kẹp tóc nhỏ mà đưa mắt ngắm nhìn, khóe môi bất giác mĩm cười mà nói thầm:
- "Đã lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp nhau. Cậu hiện tại có sống tốt không? Mỗi ngày mình đều viết thư bỏ vào ngăn tủ, đến nay chắc đã hơn mấy ngàn bức rồi. Châu Nhã Lâm, mình rất nhớ cậu."
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN