Biệt phủ Tiêu gia...
Kể từ sau ngày Tiêu Sĩ Quân mất tích, tất cả ai nấy trong Tiêu gia đều hiện rõ sự ưu buồn đến khó tả. Về phần Tiêu lão gia cả ngày ráo riết cho người tìm kiếm con trai, Lý Lệ Xuân thì hiện đang nằm ở trên giường bệnh không biết đến bao giờ mới khỏi, Tiêu Sĩ Trung vì nhớ em trai cho nên cứ nhốt mình ở trong phòng, cả ngày làm bạn với con robot giấy mà khi trước Sĩ Quân đã tặng mà cầu nguyện em trai mau chóng quay trở về.
Nói về Chương Khã, sau khi nghe chuyện Tiêu lão gia nhắc đến cái hố đã bị đào, trong đầu cô ta hiện lên hàng loạt suy nghĩ. Cũng có thể Tiêu Sĩ Quân đã được ai đó cứu sống, hoặc là cậu đã bị thú dữ trong rừng ăn thịt cũng nên. Vốn là một người đa nghi, cô ta quyết định sai người đến khu rừng đó một lần nữa nhằm khẳng định chuyện Tiêu lão gia nói có thật hay không. Ngay khi vừa đến nơi, đúng như những gì đã kể, vẻ mặt Chương Khã lập tức nhíu lại liền sau đó cho người tìm kiếm Tiêu Sĩ Quân, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Một lúc sau, Chương Khã điềm nhiên quay trở về nhà liền sau đó liếc mắt ra hiệu cho A Phương hành động lẻn bỏ thứ gì đó vào bát cháo mà Tiêu lão gia sai người mang đến cho Lý Lệ Xuân đang dưỡng bệnh.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, A Phương gật nhẹ đầu liền sau đó Chương Khã tỏ ra chưa từng xảy ra chuyện gì mà lập tức quay trở về phòng.
Gia nhân mang bát cháo đến cho Lý Lệ Xuân dùng, ngay khi cô vừa cầm muỗng múc cháo toang cho vào miệng thì lập tức, nữ hầu khi trước nhanh chân chạy đến hất tung bát cháo xuống sàn khiến toàn bộ cháo đổ văng tung tóe, bắn về phía cô khiến tay cô bị bỏng.
- "Nhị phu nhân, không được ăn bát cháo đó."
Lý Lệ Xuân nhìn thấy cảnh tượng mà vội đưa tay đỡ lấy người bên cạnh, vẻ mặt đầy sốt sắng hỏi han:
- "Tiểu Mai, cô không sao chứ?"
Mặc dù cánh tay bị nước cháo làm cho đỏ ửng, tuy nhiên Tiểu Mai vẫn lo lắng cho tình trạng của người trước mặt liền mĩm cười đáp:
- "Tôi...tôi không sao."
Đắn đo một hồi, cô quyết định lên tiếng nhắc nhở người bên cạnh:
- "Nhị phu nhân, từ rày về sau cần phải cẩn trọng nhiều hơn, đặc biệt là đại phu nhân và A Phương."
- "Tại sao chứ?"
Nghe những lời này, sắc mặt Lý Lệ Xuân lập tức sa sầm xuống mà trầm giọng hỏi người đối diện. Liền lập tức, Tiểu Mai kể lại chuyện khi trước Chương Khã cũng đã từng nhờ A Phương làm thế đối với thức ăn của Tiêu Sĩ Quân. Ngẫm nghĩ một lúc, Lý Lệ Xuân lúc này đã có đáp án về việc mất tích của con trai mình. Chắc chắn việc này có liên quan đến Chương Khã. Bảo sao lúc đó, cô ta giả vờ tỏ ra lo lắng, thậm chí còn hạ thuốc mê con trai mình mà đánh lạc hướng cho kế hoạch của mình.
Hai bàn tay Lý Lệ Xuân siết chặt. Cô nhất định đòi lại công bằng cho đứa con trai vô tội của mình mặc dù hiện tại chưa biết cậu sống chết ra sao. Một lúc sau, Tiểu Mai chậm rãi mở cửa bước trở ra. Ngay khi cô vừa xoay người lại liền nhìn thấy A Phương ở ngay phía trước. Bất giác, cô cố tỏ ra như chưa thấy chuyện gì mà thản nhiên bước đi ngang qua người A Phương. Có điều, đôi tay vô thức run rẫy của Tiểu Mai không tài nào qua khỏi ánh mắt dày dạng kinh nghiệm của bà ta.
Ngay lập tức, A Phương âm thầm đi về phía cửa phòng Lý Lệ Xuân mà nghe lén cuộc nói chuyện giữa cô với nữ hầu thân cận của mình liền nhanh chóng chạy thật nhanh đến báo tin cho chủ của mình.
Rầm...
Chương Khã sau khi nghe kể lại mọi chuyện, tức giận mà đập mạnh bàn:
- "Hóa ra là con nhỏ lẻo mép đó. Không ngờ khi trước, chính nó là người báo tin với Tiêu Sĩ Quân. Bảo sao thằng nhãi đó nói những câu đầy ẩn ý, như thể, cứ khăng khăng chuyện bỏ thuốc trong thức ăn là do ta làm."
Đi qua đi lại một vòng, đôi chân Chương Khã lập tức dừng hẳn mà xoay người nhìn về phía A Phương, lạnh giọng ra lệnh:
- "Mau chóng cho người diệt trừ con nhỏ lẻo mép đó để tránh hậu họa về sau.". Truyện Đô Thị
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN