Dị Tủng

Chương 9: 9: Tiếng Nói Của Chân Tay Bị Chặt 2




Dạ Phàm Linh lật lật quyển album, ngón tay của nàng dừng ở trang cuối cùng.

Trang cuối, hình thứ 3 đếm ngược lên, chính là hình Mạn Châu Sa Hoa.

Một màu đỏ tràn ngập, chập chờ tỏa ra từ hình ảnh, thủ công tinh tế đến chân thực, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Nếu bạn liếc nhìn thêm một chút, chắc sẽ bị loài Mạn Châu Sa Hoa này làm say mê.

Chủ tiệm cười nói: "Người đẹp, đúng là có mắt nhìn. Đây là thiết kế mới nhất của tiệm đấy."

Dạ Phàm Linh lấy ra thẻ cảnh sát, nói: "Chúng tôi có việc muốn hỏi, mời anh phối hợp điều tra."

Chủ tiệm vẫy tay gọi nhân viên, nhờ pha hai ly cafe.

Chủ tiệm mời họ vào phòng làm việc.

Nhân viên bưng hai ly cafe để lên bàn, chủ tiệm ra hiệu bảo đi ra ngoài.

Chủ tiệm nói: "Cô xem, tôi đúng là không có mắt nhìn, không nhìn ra hai người là cảnh sát. Hai người tìm tôi có việc gì?"

Vũ Tân Nhu lấy ra tấm hình, đó là hình xăm được in ra từ hình xăm trên tay người chết, đặt lên bàn.

Dạ Phàm Linh nói: "Hình này do tiệm anh xăm phải không?"

Anh cầm tấm hình nhìn vài lần, sau đó mới gật đầu.

Chủ tiệm nói: "Đúng, là do tiệm tôi xăm."

Vũ Tân Nhu hỏi: "Vậy anh có nhớ ai đã xăm nó không?"

Chủ tiệm lắc đầu, một ngày khách tới lui rất nhiều, làm sao nhớ rõ.

Nhưng biết không nên đặc tội với cảnh sát, anh gọi những người thợ đã từng xăm hình Mạn Châu Sa Hoa của tiệm Thịnh Quang vào phòng.

Người đến xăm hình này cũng không nhiều, trải qua dò hỏi, có 10 người đã xăm.

Bảy nữ, ba nam.

Tiệm xăm Thịnh Quang có lưu lại thông tin của khách hàng, khi khách đến xăm đều được tiệm tặng một thẻ VIP vàng. Thẻ VIP vàng này khách hàng dùng tên và số điện thoại để đăng ký, nếu trở lại xăm, sẽ được cộng điểm lưu vào máy, còn có quà tặng.

Ngoài ra còn có dịch vụ chiết khấu để thu hút khách hàng trở lại.

Chủ tiệm gọi người in ra một bản thông tin những khách hàng đã xăm hình Mạn Châu Sa Hoa, hai người căn cứ vào đó tiến hành điều tra bước tiếp theo.

Loại bỏ ba nam, thì có bảy nữ.

Thông qua thông tin đăng ký số điện thoại, có được vài thứ cơ bản.

Trong đó có bốn người tuổi tầm 35 - 40, có thể loại trừ.

Còn lại ba người, một 22 tuổi, một 19 tuổi và 20 tuổi.

Ba người này tuổi gần nhất với người chết, tổ trọng án liền tìm hiểu.

Người đầu tiên và người cuối cùng đã liên hệ được.

Chỉ cần lại cô gái 19 tuổi, Dạ Phàm Linh gọi vào số điện thoại.

Chuông reo, một giọng nam.

Giọng nói hơi lè nhè: "Ai đó, gọi cái gì. Tôi đang ngủ."

Cúp điện thoại.

Dạ Phàm Linh liền bảo Vạn Hiểu Sương kiểm tra định vị điện thoại.

Địa chỉ: số 2005 phố Hoàng Hà Khẩu.

Dựa vào địa chỉ, họ rất nhanh tìm thấy nhà của giọng nam kia.

Người đàn ông ra mở cửa, còn mắng: "Mấy người là ai, tôi không quen."

Vạn Hiểu Sương nói: "Cảnh sát."

Người đàn ông sợ hãi: "Cảnh sát? Tìm tôi làm gì? Tôi là công dân tốt đấy!"

Dạ Phàm Linh nói: "Số điện thoại 139XXXXXXX của anh à? Nhưng chúng tôi kiểm tra thì nó được đăng ký bằng chứng minh thư của người tên Trình Băng Hương."

Cảnh sát đã điều tra, thì anh ta cũng phải nói, số điện thoại này đúng là không phải của anh ta.

Người đàn ông tên Lưu Sinh, tối hôm đó anh ra ngoài nhậu với đám bạn.

Nhậu xong, Lưu Sinh đi về nhà ở Thành Nam Đại Kiều.

Trời đã khuya, trên cầu Thành Nam Đại Kiều chẳng có ai.

Anh đang vui vẻ cầm chai rượu, vừa đi vừa hát.

Lúc này, anh ta thấy phía dưới chân cầu Thành Nam có một cái điện thoại di động.

Cách đó không xa, còn có một cái quần jean dính máu.

Lưu Sinh cẩn thận nhặt cái điện thoại lên, không quan tâm đến cái quần jean.

Điện thoại có chút ướt, nhưng vẫn còn dùng được, anh ta liền mở điện thoại lên.

Trong lòng còn cảm thấy: hôm nay đúng là may mắn, nhặt được điện thoại kèm sim, trong sim còn 30 tệ.

Lưu Sinh nhân lúc trời tối, anh ta nhét điện thoại vào túi.

Dù sao cũng không ai thấy, đúng lúc anh ta không có tiền mua điện thoại, thế là dùng luôn.

Thông qua xác minh, tối đó Lưu Sinh đúng là đi nhậu với đám bạn.

Mọi người đi tới chỗ cầu Thành Nam Đại Kiều nơi Lưu Sinh nói, trên bờ dưới chân cầu tìm thấy cái quần jean dính máu.

Dạ Phàm Linh đeo găng tay, bỏ quần jean vào túi nhựa.

Những sợi máu trên quần jean, loang ra như những đóa hoa máu.

Quần jean là loại jean rách, từ trong ra ngoài đều là máu.

Vì đã qua mấy ngày, nên máu trên quần đã khô và chuyển màu sẫm hơn.

Trong túi quần có một chai sơn móng tay.

Màu sơn trong chai cùng màu với lớp sơn ở trên móng tay người chết.

Nhãn hiệu: Missha Mystery.

Cái quần jean được đưa về cục cảnh sát hình sự để tiến hành xét nghiệm DNA và tìm kiếm dấu vân tay.

Hiện tại đã xác minh được danh tính của người chết.

Họ tên: Trình Băng Hương.

Tuổi: 19

Nơi sinh: khu Đại Yến, huyện Liễu Dương.

Văn phòng tổ trọng án.

Hoàng Tử Vi chiếu thông tin của Trình Băng Hương lên màn hình trình chiếu.

Khi phóng to bức ảnh của Trình Băng Hương, mọi người đều theo bản năng nhìn xuống, cảm thán.

Trên hình là một Trình Băng Hương tràn đầy năng lượng và trẻ trung.

Trong hình cô đứng cạnh mẹ, nụ cười ngọt ngào.

Hai mẹ con đều nhìn ống kính và mỉm cười.

Cô chỉ là một cô bé mới 19 tuổi, vốn còn rất nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống.

Trẻ như vậy đã bị giết, còn bị phân thây.

Hoàng Tử Vi nói: "Chúng ta đã biết được thân phận của người chết, bây giờ phải điều tra theo hai hướng. Chia làm hai nhóm đồng thời điểu tra."

Một nhóm điều tra về các mối quan hệ xã hội của Trình Băng Hương.

Một nhóm điều tra suối nước nóng Long Hổ.

Dạ Phàm Linh nói: "Với vụ án này, tôi nghĩ nó không đơn giản chỉ là một vụ giết người, chắc chắn có một âm mưu nào đó. Chia làm hai nhóm như vậy có nguy hiểm quá không, tốt nhất nên cùng nhau điều tra vẫn an toàn hơn."

Vạn Hiểu Sương nói: "Hai người hai ý kiến, thế giờ nghe theo ai?"

Vũ Tân Nhu gật đầu nói: "Em đồng ý với chị Phàm Linh. Tổ trưởng, chị nghĩ xem, tay chân bị chặt đã làm dân chúng hoảng sợ, lo rằng không biết khi nào lại nhặt trúng tay hay cái chân nào đó. Thật không biết sẽ còn phát sinh thêm chuyện gì, chúng ta vẫn nên cùng nhau điều tra đi."

Sau khi thống nhất ý kiến, tất cả tổ trọng án cùng nhau điều tra.

Đầu tiên, tổ trọng án bắt tay vào điều tra các mối quan hệ xã hội của Trình Băng Hương.

Huyện Liễu Dương cách thành phố Triều Dương khoảng 4 tiếng đi xe.

Mọi người đến đồn cảnh sát khu Đại Yến huyện Liễu Dương, để tìm thông tin.

Tìm được địa chỉ nhà Trình Băng Hương.

Trong nhà Trình Băng Hương vẫn còn cha và mẹ.

Cha cô làm trong một doanh nghiệp nhà nước, mẹ là giáo viên dạy múa.

Đến trước cửa nhà Trình Băng Hương, Hoàng Tử Vi gõ cửa.

Không có trả lời, Dạ Phàm Linh lại gõ thêm lần nữa.

Lúc này hàng xóm kế bên mới mở cửa nói: "Mấy cô đừng gõ cửa, không ai ở nhà đâu."

Dạ Phàm Linh hỏi: "Vậy cô có biết khi nào người trong nhà này về không?"

Hàng xóm nói: "Gia đình đó cứ đi sớm về tối, tầm 8 9 giờ tối mới thấy họ về."

Hoàng Tử Vi cười nói: "Cảm ơn cô."

Cả tổ ngồi chồm hổm trước cửa nhà Trình Băng Hương, chờ cha mẹ cô ấy về.

Hoàng Tử Vi đi mua mấy hộp cơm, đưa cho mọi người: "Ăn chút gì đi."

Dạ Phàm Linh nhận hộp cơm nói: "Tổ trưởng, cô cũng ăn đi."

Hoàng Tử Vi nói: "Mấy người ăn trước, chút nữa tôi ăn."

Dạ Phàm Linh bắt đầu ăn cơm, Hoàng Tử Vi cầm ống nhòm nhìn về phía nhà Trình Băng Hương.

"Tổ trưởng, có phát hiện. Một người phụ nữ trung niên vừa bước vào nhà." - Vũ Tân Nhu nói.

"Đi, xem thử." - Hoàng Tử Vi kéo Dạ Phàm Linh đi.

Dạ Phạm Linh bị mắc nghẹn vì vừa nhai vừa nói: "Từ từ!!"

Lần nữa gõ cửa nhà Trình Băng Hương, lần này thì đã nghe tiếng bước chân bên trong.

Người phụ nữ mở cửa, nghi ngờ hỏi: "Mấy cô là??"

Dạ Phàm Linh nói: "Xin chào, chúng tôi là người của tổ trọng án. Bác là mẹ của Trình Băng Hương?"

Ngô Bình gật đầu nói: "Vâng, con gái của tôi làm sao?"

Hoàng Tử Vi nói: "Tin không may là con gái của bác xảy ra chuyện, chúng tôi muốn tìm ra hung thủ, nên tới để tìm hiểu một chút......"

Ngô Bình nghe thấy con gái xảy ra chuyện, bà che miệng khóc thút thít.

Lấy khăn giấy lau nước mắt.

Qua lời kể của Ngô Bình, mọi người biết những điều sau.

Trình Băng Hương từ nhỏ thành tích học tập tốt, là đứa con ngoan.

Từ khi được nhận vào đại học Triều Dương ở thành phố Triều Dương, thì Trình Băng Hương liền thay đổi.

Cô không còn là con gái ngoan của cha mẹ nữa.

Vào đại học, Trình Băng Hương bắt đầu trang điểm, ăn mặc cũng càng ngày càng kì lạ.

Sinh viên nữ khác trong trường đều mặc quần áo đẹp, còn cô thì ăn mặc như mấy người bán hàng rong.

Trình Băng Hương có lần tự so sánh với hoa khôi của trường, hoa khôi của trường có cha là thị trưởng.

Hoa khôi của trường đi xe siêu xe, mặc đồ hiệu, có cả chục vệ sĩ.

Hai người là bạn cùng lớp, mỗi lần hoa khôi đi ngang qua cô đều cười nhạo cô: "Người như cô mà cũng xứng làm bạn cùng lớp với tôi sao, nhìn cái thứ cô mặc trên người kìa, là hàng giảm giá trong chợ phải không? Thật tức cười mà."

Từ đó Trình Băng Hương liền hạ quyết tâm nhất định phải đẹp hơn cô gái kia, để các nam sinh phải yêu thích cô.

Cô trở thành một người thích hư vinh, chạy theo hàng hiệu.

Cuộc sống đại học dường như đã hoàn toàn tẩy não và kích thích cô.

Mỗi lần gọi điện cho cha mẹ, thứ cô nhắc nhiều nhất chính là đòi tiền.

Càng ngày cô càng đòi hỏi nhiều hơn, cha mẹ dò hỏi cô dùng tiền vào việc gì.

Trình Băng Hương không nói, liền cúp điện thoại.

Cô cũng rất khi về nhà, cho dù là chủ nhật hay ngày lễ.

Điều này làm cha mẹ cô rất đau lòng. Ngày Tết cô có trở về một lần, nhưng lại là tìm Ngô Bình để đòi tiền.

Ngô Bình không cho cô tiền, Trình Băng Lương sẽ khóc và nói: "Mẹ có phải mẹ con không? Cho tiền con cái cũng không được sao?"

Trong lúc tức giận, Ngô Bình đã tát Trình Băng Hương một cái.

Trình Băng Hương liền che mặt chạy ra ngoài, từ đó cô không liên lạc với gia đình nữa. Không ngờ đã xảy ra chuyện.