Đi Trong Sương Mù

Chương 85: Em muốn ở lại hay để anh theo em?




Em muốn ở lại hay để anh theo em?

Sau khi vết thương lành hẳn, Tín Túc liền dọn ra khỏi nhà Lâm Tái Xuyên. Trước đây, lúc "nhân viên bị thương" còn có lý do ở cùng để tiện chăm sóc vết thương. Giờ, không danh, không phận, tiếp tục ở cùng nhau lại có hiềm nghi ở chung phi pháp. Hơn nữa, cậu có một số việc phải làm, không tiện sớm chiều ở chung cùng Lâm Tái Xuyên.

Trải qua một khoảng thời gian cả Cục Công an thành phố tăng ca ngày đêm, vụ án Hà Phương cơ bản kết thúc trước cửa ải cuối năm, không để lưu lại sang năm mới. Vụ án này có liên quan đến số lượng người đông đảo, gần như phá vỡ kỷ lục ghi chép hồ sơ của Cục Công an thành phố từ trước đến nay. Chỉ miêu tả cơ bản vụ án đã viết một chồng dày. Ghi chép từ đầu đến cuối phải hết cả một thùng giấy A4. Hồ sơ nặng trịch cuối cùng được Lâm Tái Xuyên ký tên, thuận lợi chuyển giao sang Viện Kiểm sát.

Vụ án kết thúc, Cục Công an thành phố bắt đầu thời gian nghỉ đông.

Đối với cảnh sát Cục Công An thành phố mà nói, thời gian nghỉ ngơi liên tục hơn một tuần, một năm dường như chỉ có lúc đón năm mới, song cũng phải trừ bớt thời gian trực ban, thay ca. Ngay cả đồng chí Hạ Tranh nổi tiếng chăm làm ở Cục cũng không hề lưu luyến về nhà.

Tín Túc gần đây tăng ca ở Cục Công an thành phố cùng Lâm Tái Xuyên, giấc ngủ thiếu nghiêm tọng. Vừa được thả về nhà, cậu lập tức vùi đầu ngủ bù. Kéo màn che, tắt di động, cậu ngủ một giấc gần 20 tiếng đồng hồ. Lúc mở mắt tỉnh lại, trời đất đã tối sầm.

Đã rất lâu rồi cậu chưa về nhà họ Trương. Trương Đồng Tế biết cậu ngày thường bận làm việc, trước giờ cũng chưa từng gọi điện oán giận gì. Tín Túc hiếm khi lương tâm nổi lên, 30 Tết chạy về thăm hỏi ba nuôi, chúc mừng năm mới ông. Có điều, cậu không ở lại ăn cơm trưa cùng ông.

Trương Đồng Tế cùng cả một gia tộc lớn tập trung cùng nhau đón Giao thừa. Rất nhiều dòng, nhánh các bên thân thuộc đều tụ tập ở một chỗ. Trong nhà, họ Trương và không phải họ Trương cộng lại hơn 200 người. Liếc mắt một lượt, toàn những gương mặt xa lạ. Mà Tín Túc là người thừa kế đầu tiên duy nhất của Trương Đồng Tế theo pháp luật, chỉ cần cậu vừa bước qua cửa nhà sẽ bị rất nhiều ánh mắt kín đáo theo dõi. Tín Túc rất không thích tình huống kiểu này.

Cậu lái xe rời khỏi biệt thự gia tộc họ Trương, không mời tự đến, đỗ xe ở dưới khu nhà Lâm Tái Xuyên. Cậu và Lâm Tái Xuyên đều là người độc thân. 30 Tết ở một mình không khỏi quá cô đơn. Vì thế, Tín Túc xách theo nguyên liệu nấu ăn mua ở siêu thị, vào thang máy, đi lên tầng, hợp tình hợp lý đến nhà Lâm Tái Xuyên ăn ké.

Khóa vân tay cửa nhà Lâm Tái Xuyên đã ghi lại vân tay của Tín Túc từ lâu. Nhưng không biết cậu có tật xấu gì mà không chịu dùng vân tay mở cửa, ngoan ngoãn đứng gõ cửa.

Bên trong rất nhanh có tiếng người ra mở cửa.

Lâm Tái Xuyên mặc bộ đồ ở nhà, tóc mái để tự nhiên rủ xuống trán, hơi che khuất đuôi lông mày, nhìn rất khác với vẻ thường ngày. Anh không còn vẻ sắc bén như lúc đi làm nên thoạt nhìn trẻ trung, đẹp trai hơn rất nhiều.

Nhìn thấy Tín Túc, anh rõ ràng hơi bất ngờ.

Tín Túc giơ tay lên, đưa gà, vịt, thịt, cá trên tay cho anh, mỉm cười nói: "Chào đón tôi đến ăn ké không?"

"Ừ", Lâm Tái Xuyên nghiêng người để cậu đi vào, nhẹ giọng nói, "Anh nghĩ hôm nay em sẽ trở về nhà họ Trương".

"Tôi vừa từ bên kia sang đây", Tín Túc đứng thay dép lê ở cửa, bắt đầu nói linh tinh, "Tôi vừa đi vào cửa phòng khách liền cảm giác tất cả nữ giới chưa lập gia đình và đã kết hôn đều nhìn mình chằm chằm. Như vậy không tốt lắm. Hơn nữa, trong nhà quá ồn áo, không thích hợp với người sợ giao tiếp xã hội như tôi".

Lâm Tái Xuyên từ một loạt câu vô nghĩa của đối phương, sàng lọc chọn ra bốn chữ có nội dung nhất "không thích hợp tôi", hỏi: "Em ăn sáng chưa?"

Tín Túc cúi đầu sờ sờ bụng: "Ở nhà ăn lót dạ chút bánh mì".

Cậu ngồi xổm trên mặt đất, quen thuộc kéo thùng đồ ăn vặt cất dưới sô pha, lấy ra ba túi khoai lát và một túi hạt.

Càn Tương từ trong phòng ngủ chạy ra, rên ư ử hai tiếng trước mặt cậu. Có thể vì cậu ở cùng Lâm Tái Xuyên thời gian quá dài, mùi hương trên người dần lây sang nhau nên Càn Tương chuyển từ cảnh giác với cậu lúc đầu, dần biến thành nhìn thấy Tín Túc ngồi trên sô pha sẽ chạy đến vẫy đuôi. Tiếc là Tín Túc có thể Trời sinh không thích động vật có lông nên hiếm khi duỗi tay sờ Càn Tương.

Tín Túc một tay cầm khoai lát tự mua, tay kia cầm hạt khô Lâm Tái Xuyên mua cho, không hề có hình tượng ngồi vật trên sô pha xem bộ phim tình yêu IQ thấp phát trên ti vi. 

Mà Càn Tương lại ngồi ngay ngắn cạnh sô pha. Dù đã về hưu, nó cũng không quên duy trì hình tượng của chó cảnh sát, tạo thành hình ảnh đối lập sâu sắc với người đang ngồi xiêu vẹo như người không xương. 

Lâm Tái Xuyên xử lý nguyên liệu nấu ăn trong bếp. Tín Túc hiếm thấy có lương tâm, ăn xong đồ ăn vặt, đứng dậy lau tay, đi vào bếp, hỏi: "Có cần tôi hỗ trợ gì không?"

Lâm Tái Xuyên quay đầu nhìn cậu một cái, gật đầu nói: "Đánh hai quả trứng gà".

"........." Tín Túc chỉ lại đây giả vờ khách sáo một tí, không ngờ Lâm Tái Xuyên thật sự không khách sáo với cậu. Cũng may cậu còn chưa tàn phế đến nỗi không biết đánh trứng gà.

Cậu đứng cạnh Lâm Tái Xuyên, đập hai quả trứng gà vào bát, dùng đũa khuấy đều.

Lâm Tái Xuyên nhận chiếc bát cậu đưa, bỏ tôm đã bóc hết vỏ vào, nhúng ướt hai mặt tôm vào bát trứng đã được khuấy đều. Sau đó, anh lần lượt thả tôm tẩm trứng vào nồi ngập dầu, rán đến khi vỏ ngoài giòn xốp, có màu vàng ruộm.

Anh lấy đũa gắp một con tôm nổi lên trên bề mặt dầu ăn, để gần môi, hơi thổi thổi, lại đưa đến trước mặt Tín Túc, "Nếm thử một chút".

Tín Túc chưa bao giờ nghi ngờ tay nghề nấu ăn của Lâm Tái Xuyên, há mồm cắn một miếng. Vừa cắn, vỏ bọc bên ngoài thịt tôm phát ra tiếng rộp rộp giòn tan. Thịt tôm bên trong tươi, ngọt lịm. Gia vị vừa miệng.

Cậu nói: "Ngon lắm!"

Lâm Tái Xuyên "Ừ" một tiếng, gắp tôm đã rán xong vào đĩa, đưa cho cậu, "Mang ra kia ăn đi".

Tín Túc tự biết "ăn ké chột dạ", ngoan ngoãn bê đĩa tôm rán ra phòng khách ngồi ăn lót dạ chờ cơm.

Hai người thật ra ăn không nhiều lắm. Nhưng dù sao cũng là bữa ăn cuối năm, Lâm Tái Xuyên cơ bản làm hết nguyên liệu nấu ăn Tín Túc mang đến. Anh bận bịu trong bếp gần hai tiếng, bày các món ăn tràn đầy trên chiếc bàn tròn, thoạt nhìn muôn màu rực rỡ. Cá chua ngọt, tôm viên mù tạt, nhím biển chưng trứng, sò biển hấp, thịt kho Đông Pha, sườn kho tàu, canh bồ câu, khoai tây sợi xào dấm, rau xào thập cẩm, còn có một nồi súp lơ. Các món đa dạng, lượng đồ ăn cơ bản đủ cho một mình Tín Túc ăn từ mùng một đến hết Rằm tháng Giêng.

Phòng khách ngập tràn mùi đồ ăn thơm ngon. Càn Tương ngồi ngay ngắn cạnh bàn ăn, vẻ mặt nghiêm túc, hai bên khóe miệng đóng chặt quật cường chảy xuống hai dòng nước dãi trong suốt, dài thòng.

Tín Túc ngồi cạnh bàn cơm, lẩm bẩm: "Sơ suất quá! Lẽ ra tôi nên mang một chai rượu trong nhà sang đây".

Trong nhà Lâm Tái Xuyên chưa bao giờ có rượu. Bia cũng không có. Lần trước, Tín Túc mang một chai rượu vang đến. Tuy nhiên, do rượu mở lâu rồi nên vị không còn như trước. Cuối cùng, Tín Túc đành ăn để lấp đầy tiếc nuối. Cậu cầm đũa lên, ăn như gió bão.

Một bàn đồ ăn đầy ắp các món, mỗi món ăn một gắp, quay một vòng cơ bản cũng no. Tín Túc chiếm giữ bàn ăn một giờ, ăn chưa đã thèm, cảm giác còn muốn ăn nhưng bụng đã no căng. Cuối cùng, cậu chỉ đành luyến tiếc buông đũa.

Cậu và Lâm Tái Xuyên cùng nhau dùng màng thực phẩm bọc đồ ăn còn lại, cho vào tủ lạnh. Sau đó, hai người quay về phòng ngủ trưa.

Lúc không phải đi làm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Tín Túc rất giống với loài động vật chỉ biết ăn ngủ, ngủ ăn nào đó.

Tín Túc tự cuốn ổ chăn che kín từ đầu đến chân, nhắm mắt lại. Mơ hồ cảm giác có người nằm xuống bên cạnh, cậu "Ưm?" một tiếng.

Đối phương nói với cậu: "Ngủ đi".

Cảnh giác trong tiềm thức của Tín Túc bị những lời này trấn an. Cậu nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Cậu ngủ một giấc đến 4 giờ chiều mới tỉnh.

Mặt trời mùa đông lặn rất sớm. Tín Túc nhìn sắc trời bên ngoài tối dần, cảm giác bản thân hẳn cũng đến lúc nên về. Dù sao mọi người đều đón Giao thừa ở nhà. Tối 30 Tết, không ai ở ké nhà người khác không đi. Hơn nữa, Lâm Tái Xuyên cũng không tỏ ý muốn giữ cậu ở lại.

Tín Túc nhìn đồng hồ trên tường, sắp tới giờ ăn tối. Nếu Lâm Tái Xuyên không bảo cậu ở lại ăn tối, cậu sẽ về nhà. Nhưng Tín Túc nghĩ nghĩ, hình như Lâm Tái Xuyên cũng không có lý do bảo cậu ở lại.

Cái gọi là "đoàn viên đêm Giao thừa" chính là người một nhà quây quần với nhau tạm biệt năm cũ, chào đón năm mới. Nhưng giữa hai người bọn họ còn xa mới được coi là "người một nhà".

Buổi chiều, Lâm Tái Xuyên đúng giờ dắt chó ra ngoài đi dạo. Tín Túc làm ổ trên sô pha không muốn ra cửa, lười đến mọc lông, mượn tiếng là "trông nhà".

Một mình Lâm Tái Xuyên dẫn theo Càn Tương đi dưới khu nhà nửa giờ, sau khi về nhà lập tức vào phòng tắm, tắm rửa.

5 giờ rưỡi, Tín Túc đúng giờ đứng dậy, nói: "Đội trưởng Lâm, tôi về nhà đây!"

Lâm Tái Xuyên vừa sấy tóc xong, nghe cậu nói liền đi từ phòng ngủ ra, nhìn cậu một cái, không nói gì, dẫn cậu ra cửa.

Tín Túc quay người định đóng cửa lại mới phát hiện Lâm Tái Xuyên dáng vẻ muốn ra khỏi nhà cùng cậu, trên người anh còn mặc thêm một cái áo khoác gió.

Cậu xoay người cười một tiếng: "Thang máy ở ngay cửa nhà. Không cần tiễn tôi đâu".

Lâm Tái Xuyên giơ tay lên, đem khăn quàng lông dê màu trắng quấn quanh chiếc cổ thon dài của cậu, bình tĩnh nói: "Anh cùng em về nhà".

"........." Nghe đối phương nói, Tín Túc hơi ngẩn ra, dừng bước.

Lâm Tái Xuyên nhìn vào mắt cậu: "Thật ra anh càng hi vọng em đồng ý ở lại đây. Nhưng nếu em muốn về nhà cũng không sao".

Tín Túc đứng tại chỗ, hai mắt nhìn anh không chớp, hiếm thấy không hiểu anh nói vậy là có ý gì.

Lâm Tái Xuyên muốn về nhà cùng cậu sao? Giống người nhà, cùng nhau quây quần đón Giao thừa, chào đón một năm mới? Nếu không phải cậu hiểu sai ý anh thì chắc hẳn anh có ý này.

Tín Túc không nhớ rõ lần trước có người đón năm mới cùng cậu là lúc nào. Cậu không có người nhà.

Sau khi cha mẹ qua đời, khi còn nhỏ, cậu từng ảo tưởng có "người nhà" làm bạn. Nhưng lâu dần, cậu không còn mong chờ ảo tưởng không thực tế này nữa. Đón năm mới với cậu mà nói cũng không khác gì ngày thường, cũng không mang ý nghĩa đặc biệt nào. Có lẽ, rất lâu trước đây, đón năm mới cũng từng có ý nghĩa đặc biệt với cậu. Nhưng mong ước xa vời không người đáp lại kia như rơi vào sa mạc lạnh băng, bị từng hạt cát thất vọng dần phủ kín. Nhưng khi sắp quên, cậu lại đột nhiên nghe được một tiếng đáp lại đầy bất ngờ.

Tín Túc trước giờ miệng nở hoa sen, hiếm khi không biết nói gì. Nhưng lúc này, cậu đứng trong hành lang, nhìn Lâm Tái Xuyên ở trước mắt, hầu kết hơi chuyển động, không nói ra được chữ nào.

Lâm Tái Xuyên nhìn cậu chăm chú, nhẹ giọng hỏi: "Cho nên, bây giờ em muốn ở lại hay để anh theo em?"

Hết chương 85