Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đi Trong Sương Mù

Chương 138




ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 138.

Diễn viên đó tên là Phó Thải

Lâm Tái Xuyên dừng chân nhìn cậu. Anh vốn định ra ngoài gọi điện thoại cho Trịnh Trị Quốc để nắm tiến độ thẩm vấn ở Cục Công an thành phố, để Tín Túc nghỉ trong phòng ngủ một mình. Nhưng chăm sóc người bệnh là ưu tiên, Tín Túc muốn anh ở lại, anh liền ở lại.

Lâm Tái Xuyên xoay người, ngồi xuống giường, nằm xuống cạnh cậu, "Em ngủ đi".

Tín Túc lười biếng ngáp một cái, xoay người, dựa vào trên người anh, "Anh cũng chợp mắt một lúc đi. Buổi tối, em cùng anh đến Cục Công an thành phố".

"Ừ".

Lâm Tái Xuyên hơi rũ mắt nhìn xuống, nhìn đối phương tùy tiện để tay lên eo mình. Hai cổ tay Tín Túc quấn một lớp băng gạc mỏng, màu trắng tinh. Vết trầy da vốn không nghiêm trọng nắm, sau khi bôi thuốc cũng không chảy máu nhưng vẫn nhìn thấy hơi hồng hồng.

Lúc ở trong tầm mắt của Lâm Tái Xuyên, Tín Túc chưa từng phải chịu bất kì tổn thương nào. Cơ thể cậu bị thương, va va đập đập đều là lúc cậu ở một mình.


Lâm Tái Xuyên nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay ấm áp lót sau gáy cậu. Lúc Tín Túc mơ mơ màng màng chuẩn bị thiếp đi, đột nhiên, cậu nghe thấy anh nhỏ giọng nói khẽ, "Sau này, em đừng làm thế này nữa, Tín Túc. Vì những kẻ đó, em để bản thân rơi vào nguy hiểm, rất không đáng".

Tín Túc nghĩ một lúc mới hiểu được Lâm Tái Xuyên đang nói gì. Cậu mở to mắt nhìn anh, khẽ mỉm cười, "Sao anh biết em cố ý?"

Lúc đó cậu đúng là có thể tìm cơ hội chạy thoát, chẳng qua cậu muốn tranh thủ mượn nước đẩy thuyền, muốn nhìn xem rốt cuộc mấy người kia muốn làm gì.

Lâm Tái Xuyên rũ mắt hỏi cậu, "Chẳng lẽ không phải à?"

Mấy người này chỉ là mấy kẻ vô dụng, đầu óc dùng để trang trí. Nếu Tín Túc dễ dàng bị mấy người này khống chế như vậy, chỉ sợ cậu không thể sống yên lành đến tận bây giờ. Những kẻ coi Tín Túc là bình hoa, ra tay với cậu, kết cục cuối cùng thường đều là bị thủy tinh cắt nát, máu chảy đầm đìa.

Tín Túc không thừa nhận cũng không phủ nhận. Cậu chỉ nghĩ thầm trong lòng: Chỉ sợ Lâm Tái Xuyên hiểu cậu là người thế nào hơn cả trong suy nghĩ của cậu.

Nhận thức của rất nhiều người về cậu đều tương đối một chiều. Trên thương trường, những thương nhân từng qua lại với cậu sẽ thấy cậu là người khẩu Phật tâm xà, miệng lưỡi ngọt ngào, bụng dạ nham hiểm. Cả người luôn cảnh giác cao độ, không dễ tính kế cậu. Còn những đồng nghiệp ở chung với cậu ở Cục Công an thành phố sẽ thấy cậu là người dễ ở chung, ít nhất ngoài mặt có thể coi là bạn bè bình thường, nhưng cũng chỉ giới hạn trong "bạn bè ngoài mặt". Những người ở Tiết Sương Giáng, Bò cạp Sa mạc thì càng không cần phải nói, sự sợ hãi bản thân Diêm Vương lớn hơn bất kì loại cảm xúc nào khác. Tín Túc trong mắt bọn họ chính là một con rắn cực độc.

Chỉ có Lâm Tái Xuyên là không như vậy. Anh như thể không hề thấy phiền phức mà phóng ra rất nhiều mặt gương trên người Tín Túc để có thể nhìn được mỗi một mặt của cậu. Trước mặt Lâm Tái Xuyên, Tín Túc che giấu rất nhiều việc. Lòng hai người đều biết rõ. Trong đó, một nửa là những bí mật cậu không thể chia sẻ, Tín Túc giống như vỏ trai mười năm không mở được miệng. Một nửa là Lâm Tái Xuyên không muốn truy đến tận cùng. Nếu Lâm Tái Xuyên nhất định điều tra, thật ra Tín Túc chưa chắc có thể giấu được.

Tín Túc biết rất rõ điểm này. Cho nên cậu luôn một mức giả vờ hồ đồ. Nhưng gần đây xảy ra một vài việc khiến cậu càng ngày càng có thể cảm nhận được một cách khách quan rằng thật ra sự "cân bằng" và "hòa hợp" của hai người hiện nay đều là do Lâm Tái Xuyên cố ý tạo ra. Lâm Tái Xuyên giống như đang nói với cậu rằng, anh biết em đang giấu anh, anh không bắt em phải nói với anh tất cả mọi việc. Hơn nữa, anh sẵn lòng tin tưởng em trong tình huống không rõ ràng, chờ đến ngày em sẵn lòng mở lòng đối với anh. Mặc dù Lâm Tái Xuyên cực kỳ rõ bản thân Tín Túc cũng không phải người tốt hoàn toàn. Có lẽ, cậu luôn đi trên ranh giới nguy hiểm nào đó. Nhưng anh vẫn giao quyền chủ động vào tay Tín Túc.

Tín Túc chậm rãi đặt đầu lên eo anh.

"Em chỉ tạo ra chút nguy hiểm nho nhỏ, đổi lấy năm nghi phạm chui đầu vào lưới. Em cảm thấy làm như vậy đáng giá".

Tín Túc hơi dừng lại, nói nhỏ giọng, "Nhưng nếu anh không muốn em làm như vậy, sau này em sẽ không làm nữa".

Lâm Tái Xuyên nghe đối phương nói xong cũng không nói gì. Dường như Tín Túc cũng biết câu nói này của mình không có sức thuyết phục lắm, muốn nâng cao mức độ đáng tin nên chủ động đề nghị, nói, "Nếu không, chúng ta ngoéo tay? Ai nói dối thì người đó là con lợn!"


Dứt lời, cậu trịnh trọng vươn ngón út, ngước mắt nhìn lên, lắc lắc ngón tay út trước mặt Lâm Tái Xuyên.

Lâm Tái Xuyên nhìn vẻ mặt chân thành, ngoan ngoãn, đảm bảo sẽ không có lần sau của Tín Túc, anh khẽ thở dài một tiếng. Cuối cùng, anh cũng vươn ngón tay ra ngoắc lấy tay cậu.

Không nói gì nữa.

Tín Túc ngủ một giấc buổi trưa rất say, đến hơn 5 giờ chiều mới tỉnh. Sau đó, cậu cùng Lâm Tái Xuyên đến Cục Công an thành phố.

Trên người cậu có vết thương nên Lâm Tái Xuyên vốn muốn cậu ở nhà nghỉ ngơi nhưng Tín Túc không chịu mà nằng nặc muốn ở bên anh.

Sau khi tới Cục Công an thành phố, Lâm Tái Xuyên vào thẳng phòng thẩm vấn hỏi thăm tiến triển. Tín Túc ung dung đi vào văn phòng, đón nhận sự thăm hỏi nhiệt tình của đồng nghiệp.

Là cảnh sát đầu tiên bị bắt cóc trong lịch sử của Cục Công an thành phố Phù Tụ, cậu nhận được sự quan tâm của tất cả mọi người.

Chương Phỉ dẫn đầu mấy cảnh sát trẻ tuổi vây quanh cậu, đánh giá cậu từ đầu xuống chân như đang đánh giá báu vật quốc gia, hỏi thăm dồn dập: "Đội trưởng Lâm nói cậu bị thương. Cậu bị thương ở đâu? Có nặng không? Trên người không thiếu cân, thiếu lạng nào chứ?"

Tín Túc giơ đủ tay chân lành lặn của mình, nói: "Không việc gì. Chỉ là mấy vết thương nhỏ, không ảnh hưởng".

"Vậy thì tốt rồi. Đội trưởng Lâm rất lo cho cậu. Lúc họp xong quay lại văn phòng chưa được bao lâu lại nghe tin cậu bị bắt cóc. Cậu ấy cũng không nói gì mà lẳng lặng lấy hai khẩu súng lục đeo trên người, lách cách lắp hai băng đạn vào nòng súng", Chương Phỉ nghĩ vẫn còn thấy sợ trong lòng, nói, "Đã lâu lắm rồi, tôi chưa thấy mặt đội trưởng Lâm lạnh lùng như vậy. Lần trước thấy cậu ấy nổi giận như vậy vẫn là lần đó".

Tín Túc hình như còn chưa từng thấy Lâm Tái Xuyên lạnh mặt trước mặt mình. Nếu đổi lại là Lâm Tái Xuyên ở trong tay tội phạm bắt cóc thì trong hầu hết các trường hợp, những kẻ bắt cóc hẳn đều xui xẻo cố ý động thổ xúc phạm sao Thái Tuế.

Hạ Tranh cũng nói: "May mà cậu không sao. Hai giờ cậu mất tích đúng là dọa chúng tôi sợ chết khiếp".


Tín Túc kiêu ngạo, mỉm cười không thèm để ý, "Dù sao tôi cũng là một con tin có giá trị trao đổi. Trước khi nhìn thấy Đới Hải Xương, bọn họ sẽ không làm gì tôi đâu".

Hạ Tranh trợn tròn mắt nhìn cậu: "Mấy người kia chính là Bò cạp Sa mạc đấy!"

Đối diện với một loạt cuộc điện thoại gọi đến, nói rõ bọn họ phải dùng Đới Hải Xương để đổi lấy Tín Túc. Mà Đới Hải Xương lại có liên quan đến Bò cạp Sa mạc, cảnh sát suy đoán kẻ bắt cóc Tín Túc tám, chín phần mười là người của Bò cạp Sa mạc. Mà cảnh sát đội điều tra hình sự đều từng chứng kiến tổ chức này nổi điên nên sau khi nhận được điện thoại, mọi người đều luôn lo lắng, đề phòng, chỉ sợ lại nhìn thấy đồng đội người đầy máu me, thương tích, hơi thở thoi thóp trở về. Cũng may lần này chỉ gặp mấy tên binh hèn tướng nhát, gần như mang đến manh mối miễn phí, không tàn nhẫn, độc ác đến trình độ kia. Nếu không, khả năng bọn họ không chỉ trúng đạn vào đùi đơn giản như vậy.

Năm nghi phạm bắt cóc Tín Túc, bốn tên bị thương đưa vào bệnh viện, tên còn lại chủ động đầu hàng, tay chân đầy đủ được dẫn về Cục Công an thành phố. Sau khi Lâm Tái Xuyên đưa Tín Túc về nhà, Trịnh Trị Quốc thẩm vấn người này suốt cả buổi chiều.

Người đàn ông này tên là Hà Hoành Vĩ. Theo hồ sơ thì không có tiền án, tiền sự, chỉ đơn thuần đi theo "đàn anh" để kiếm tiền, làm chân chạy bưng trà rót nước khắp nơi. Lúc vừa được đưa về Cục Công an thành phố, Hà Hoành Vĩ còn giả ngốc trước mặt Trịnh Trị Quốc, nói mình chỉ là "đồng bọn" không hề biết gì, cũng không tham gia lần bắt cóc này, kiên quyết khẳng định bản thân trong sạch, tuyệt đối là công dân tốt tuân thủ kỷ cương pháp luật. Kết quả, người này bị Phó đội trưởng Trịnh đập bàn hù dọa, cả người run rẩy, khai ra tuồn tuột.

Lúc Lâm Tái Xuyên đến Cục Công an thành phố là đúng lúc Hà Hoành Vĩ bắt đầu khai báo tình hình thực tế. Nhưng người này chỉ là tay chân ở tầng lớp dưới cùng ở Bò cạp Sa mạc nên những gì người này biết cũng không nhiều lắm. Lời khai có ích đối với cảnh sát cũng chỉ có việc Đới Hải Xương giúp Bò cạp Sa mạc rửa tiền.

Mỗi năm, Bò cạp Sa mạc sẽ dùng con đường phi pháp, thu được tiền lời lên đến hàng trăm triệu. Đa phần số tiền này không thể lưu thông bình thường trên thị trường mà cần dùng các biện pháp nhất định để "rửa tiền". Đới Hải Xương chính là tuyến đầu rửa tiền cho Bò cạp Sa mạc. Năm người Hà Hoành Vĩ phụ trách liên lạc với Đới Hải Xương. Ban đầu, bọn họ thật thà làm việc cho Bò cạp Sa mạc. Sau đó, họ phát hiện có thể báo lên con số thấp hơn, giữ lại một phần, ăn khoản tiền chênh lệch mà không ai biết. Vì thế, đứng trước sức hút của tiền tài, những người này nổi lên lòng tham, lén cùng Đới Hải Xương làm giả giấy tờ. Mỗi khoản đều khai vênh mấy chục nghìn. Chỉ một năm, những người này đã có khoản thu kếch xù. Sau khi được hưởng lợi ích, mấy người càng làm lớn, cơ bản không có bất kì suy nghĩ "trung thành" gì đối với tổ chức.

"Tôi... Tôi có thể cung cấp những chứng cứ các anh đang tìm", Hà Hoành Vĩ nói, "Tôi đã thành thật khai báo tất cả những manh mối mà tôi biết, chỉ xin cho tôi có cơ hội được xử khoan hồng".

Hà Hoành Vĩ vẻ mặt hối hận, ăn năn như muốn khẳng định "nếu cho tôi làm lại, tôi nhất định không bắt cóc cảnh sát". Người này nói khúm núm, năn nỉ: "Đồng chí cảnh sát, tôi bên trên có người già, bên dưới có trẻ nhỏ. Năm miệng ăn trong nhà đều do mình tôi nuôi sống. Nếu tôi phải vào tù, chỉ sợ người nhà tôi không sống được".

Trịnh Trị Quốc thờ ơ, lạnh mặt nhìn đối phương. Không biết moi của Bò cạp Sao mạc bao nhiêu tiền rồi còn vờ dáng thương trước mặt cảnh sát, lật mặt nhanh thế này thật khiến người khác ghê tởm.

Hà Hoành Vĩ thề thốt chắc nịch: "Ngoại trừ rửa tiền, tôi chưa từng làm bất kì việc gì trái pháp luật. Ngay cả lần này, cùng mấy người bọn họ bắt cóc cảnh sát cũng do nhất thời nóng nảy, khiến tôi cực kì hối hận. Anh không tin thì cứ hỏi vị cảnh sát kia. Tôi chưa từng chạm vào cậu ta dù chỉ là một ngón tay!"

Nghe Hà Hoành Vĩ nói như vậy, Lâm Tái Xuyên thế mà thật sự quay đầu liếc nhìn Tín Túc ở bên cạnh một cái. Tín Túc nghĩ lại tình hình lúc ấy, người đàn ông ra tay với cậu đã bị Lâm Tái Xuyên dùng súng bắn xuyên qua ngực, đang bị đưa vào bệnh viện. Những người khác giao lưu với cậu đều rất ít, cùng lắm cũng chỉ coi như tiếp tay.

Trịnh Trị Quốc bình tĩnh nói: "Trước tiên nói về mấy manh mối trong tay anh đi".

Hà Hoành Vĩ ăn ngay nói thật: "Chúng tôi chủ yếu là hợp tác với Đới Hải Xương. Ông ta quen biết nhiều ông chủ lớn, bản thân cũng có cách làm riêng. Ông ta có cách giúp chúng tôi rửa tiền. 10 triệu tiền vốn có thể rửa về được ít nhất 60%. Chúng tôi hợp tác cố định với nhau đã nhiều năm. Ghi chép giao dịch lúc đó, tôi có thể tìm lại".

Có Hà Hoành Vĩ cung cấp nhân chứng, vật chứng là có thể kết tội Đới Hải Xương thật sự giúp tập đoàn tội phạm rửa tiền, không cần sợ Đới Hải Xương tiếp tục mạnh miệng, cũng không cần chờ kết quả điều tra của đội điều tra kinh tế. Chuyện này đối với cảnh sát mà nói là một tin tốt.


Trịnh Trị Quốc mặt vô cảm nói: "Chỉ thế này thôi? Anh có thể nghĩ lại cho kĩ. Chỉ mấy thứ này còn chưa được coi là tình tiết giúp cảnh sát phá án, lập công giảm tội. Chân tướng về tội của những người khác, anh còn nhớ được nhiều không?"

Hà Hoành Vĩ cúi đầu vắt óc suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên giống như nghĩ đến gì đó, cả người đều trở lên phấn chấn, "Đúng rồi! Đúng rồi! Còn có một manh mối khác. Nhưng là vụ án nhiều năm trước rồi, còn là một vụ án mạng!"

Trịnh Trị Quốc nghiêm túc nói: "Án mạng?"

"Sáng hôm đó, lão Tam, Tôn Tam Nhi, hiện giờ đang ở trong bệnh viện, còn giết chết một diễn viên. Diễn viên này vốn đang đóng phim điện ảnh, giúp Đới Hải Xương rửa tiền nhưng hình như bản thân diễn viên kia không muốn làm nhưng lúc xong việc mới biết chuyện, phản ứng rất quyết liệt, suýt chút nữa báo lên Cục Công an. Phía bên Bò cạp Sa mạc chắc chắn không thể để chuyện này chọc đến tầm nhìn của cảnh sát, muốn trực tiếp ra tay giết người bịt miệng để vĩnh viễn phòng ngừa tai họa về sau. Đới Hải Xương vốn không cho bọn họ ra tay. Ông ta nói ông ta có thể trông chừng người kia. Nhưng lão Tam sợ diễn viên kia mồm miệng không kín, để lộ chuyện này ra ngoài nên cuối cùng vẫn tìm cơ hội bịt miệng người này. Tôi không biết lão Tam cụ thể làm thế nào. Tôi chỉ nghe lúc lão Tam trở về, ông ta từng nói đã xử lý một rắc rối".

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Lâm Tái Xuyên và Tín Túc lập tức liếc nhìn nhau...

Diễn viên Hà Hoành Vĩ nhắc đến kia...

Trịnh Trị Quốc trầm giọng hỏi: "Người bị hại kia tên là gì?"

"Để tôi nhớ lại một chút. Chuyện đã qua nhiều năm rồi, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Để tôi nghĩ một lúc". Hà Hoành Vĩ mặt mày ủ dột, nắm tóc, con ngươi chuyển động, nghĩ hơn nửa ngày, sau đó, vỗ đùi đét một cái, "Nghĩ ra rồi. Diễn viên đó tên là Phó Thải!"

Hết chương 138

Đến chương 139

Kết thúc quyển 3

Tái bút TDQ:

Vậy là đi hết nửa bộ truyện dài hơn 1800 trang rồi. Vị chi là cũng làm được 900 trang truyện.

Hẹn gặp các bạn trong quyển 4.

Cảm ơn bạn đọc luôn nhiệt tình ủng hộ, động viên và cổ vũ. Không có các bạn chắc tớ không kiên nhẫn bò lết được đến giờ ❤️