Đi Trong Sương Mù

Chương 110: Rắn độc thường đều khoác một lớp da xinh đẹp lóa mắt




Rắn độc thường đều khoác một lớp da xinh đẹp lóa mắt

Luật sư kì lạ hỏi: "Vậy ông từng trêu chọc Thiệu Từ lúc nào? Vì sao cậu ta khăng khăng cắn ông không bỏ?"

Đều là người cùng thuyền, Đới Hải Xương không cần nói dối luật sư của mình trong những lúc thế này. Nếu vậy, Thiệu Từ đang nói dối cảnh sát.

Đới Hải Xương bực bội cởi kính mắt, một tay bóp giữa trán, mặt mang vẻ hung dữ, "Sao tôi biết được cậu ta định làm gì?"

Luật sư nghĩ nghĩ, "Vậy ông có nghĩ ra trước kia, giữa ông và Thiệu Từ có liên quan đến người nào không?"

Đới Hải Xương cười lạnh một tiếng: "Tôi không rảnh nhớ kĩ mấy thứ như vậy".

Đới Hải Xương sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, lại nhiều năm ngâm mình trong chốn ăn chơi rượu chè trai gái, trên giường từng có muôn hình muôn vẻ cả nam lẫn nữ, cả tự nguyện lẫn cưỡng ép. Nhiều năm như vậy, ông đã không nhớ rõ từ lâu. Ngôi sao trong giới giải trí chủ động đến gần hầu hạ để đổi vai diễn cũng không ít nhưng Đới Hải Xương có thể khẳng định ông tuyệt đối chưa phát sinh bất kì quan hệ gì với Thiệu Từ.

Đới Hải Xương khẽ gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, bình tĩnh nói: "Không phải cậu ta khăng khăng cắn tôi không chịu nhả mà cậu ta muốn kéo không chỉ mình tôi vào chuyện của cậu ta".

Ông nói khẽ: "Dương Kiến Chương bởi vì vụ án của Thiệu Từ đến Cục Công an thành phố tiếp nhận điều tra. Do chứng cứ không đủ nên cuối cùng được thả ra, chết trên đường về".

"Đúng là kẻ điên!", Đới Hải Xương không nhịn được mắng một câu. Sau đó, nói tiếp, "Cậu đi tra một chút xem Thiệu Từ ở Cục Công an thành phố còn khai ra những ai. Lâm Tái Xuyên không để lộ chút tiếng gió nào ra bên ngoài. Nhưng tôi thật sự rất muốn nhìn xem cậu ta mất công như vậy là đang muốn làm gì".

Luật sư gật đầu, "Vậy hiện giờ ông định làm gì? Dựa vào những chứng cứ cảnh sát đang có trong tay, chỉ sợ muốn bảo lãnh ông ra ngoài rất khó. Chẳng may bên Viện Kiểm sát phê lệnh bắt... Ông cũng chỉ có thể ở trong trại tạm giam chờ một khoảng thời gian, chúng tôi xử lý chứng cứ xong xuôi sẽ lại yêu cầu cảnh sát thả người".

"Trong thời gian ba ngày, động tác của Cục Công an thành phố không thể nhanh như vậy được", Đới Hải Xương sắc mặt âm trầm cáu kỉnh, "Nhất định là do thằng nhãi con gia tộc họ Trương nhúng tay vào. Cậu về nói với ông chủ Tuyên là Lâm Tái Xuyên đã tra được đến trên đầu ông ta, bảo ông ta giấu những thứ không nên bị điều tra được cho cẩn thận vào".

"Tôi biết rồi".

*****

W a t t p a d: Thanhdauquan

B l o g s p o t: Thanh Dâu Quán

*****

Cùng thời gian, văn phòng đội điều tra hình sự.

Hạ Tranh nói: "Đội trưởng Lâm, sáng nay Thiệu Từ bay về địa phương, nói là trong nhà có một số việc đột xuất cần phải xử lý, chiều mai sẽ trở lại".

Chương Phỉ quay đầu, nói hơi lo lắng: "Cậu ấy một mình trở về sẽ không có gì nguy hiểm chứ?"

Dù sao cha mẹ Dương Kiến Chương hiện giờ chỉ hận không thể chém Thiệu Từ thành tám mảnh, đến cài bom trên xe của anh ta cũng có khả năng.

"Hẳn là sẽ không," Tín Túc ngồi bên cạnh đủng đỉnh nói, "Hiện giờ, Thiệu Từ đã tự đưa bản thân đến nơi đầu sóng ngọn gió, trái lại, anh ấy rất an toàn. Không ai sẵn lòng trong lúc đang bị cảnh sát theo dõi, đặc biệt là những gia tộc có bối cảnh như nhà họ Dương. Nhiều khả năng bọn họ sẽ chờ đến khi dư luận đối với việc này lắng xuống mới lặng yên không tiếng động khiến Thiệu Từ lặng lẽ chết ở nơi không người biết".

Chương Phỉ nhìn cậu hai giây, lẩm bẩm: "Nhà tư bản các cậu đều coi thường luật pháp như vậy à?"

Nghe thế, Tín Túc lại chớp chớp hai mắt đầy vô tội, "Tôi đã hoàn lương từ rất sớm rồi".

Còn về phần "lương" nào thì trong lòng các cảnh sát trong văn phòng, không ai không biết. Nể mặt Lâm Tái Xuyên, mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đồng loạt không ai có ý điều tra tiếp.

Lúc ấy, Thiệu Từ nói ra tên của bốn người trong phòng thẩm vấn gồm Phan Nguyên Đức, Dương Kiến Chương, Đới Hải Xương và Hàn Húc Diêu. Hiện tại, Dương Kiến Chương đã chết, Đới Hải Xương ở trạng thái sa lưới, Hàn Húc Diêu cũng là nghi phạm số một có liên quan đến việc cưỡng hiếp thiếu nữ vị thành niên. Lúc khai báo với cảnh sát về tội của Đới Hải Xương, Hình Chiêu cũng khai ra hành vi phạm tội của Hàn Húc Diêu.

Không chỉ thế, năm ngoái, Hàn Húc Diêu còn nhiều lần tiến hành "giao dịch" với Hình Chiêu. Có một thiếu nữ vị thành niên bị ông ta cưỡng hiếp còn sống. Cục Công an thành phố Phù Tụ đã liên hệ với cơ quan công an nơi Hàn Húc Diêu đăng ký hộ khẩu, nhanh chóng áp dụng lệnh thi hành cưỡng chế, hai tỉnh phối hợp phá án, đưa nghi phạm ra trước công lý.

Trước mắt, còn duy nhất một người không có bất kì chứng cứ nào rõ ràng nào. Đó chính là người đầu tiên thực hiện hành vi xâm hại Thiệu Từ, theo lời kể của anh. Tất cả hành vi tội ác và tuyệt vọng đều bắt đầu từ Phan Nguyên Đức.

Phan Nguyên Đức năm nay 48 tuổi, bối cảnh tài chính hùng hậu, là nhà đầu tư sản xuất phim hàng đầu trong nước, mấy bộ phim điện ảnh phòng bán vé đều phá 2 tỷ. Vợ ông ta là đạo diễn lớn hàng đầu từng được giải điện ảnh quốc tế. Hai vợ chồng họ chiếm giữ nửa bầu trời trong giới điện ảnh. Trong giới, rất nhiều diễn viên thần tượng muốn được chuyển hình thành diễn viên thực lực đều chen nhau vỡ đầu, muốn được gia nhập đoàn phim của ông ta.

Hơn nữa, danh tiếng của người này trong ngành khá hoàn mỹ, cũng khá nổi tiếng. Mặc dù tài hoa hơn người, ánh mắt chọn diễn viên cũng sắc bén, chính xác nhưng nghe nói ngoài đời lại là một người đàn ông rất thân thiện, gần gũi, khiêm tốn, ôn hòa. Lực ảnh hưởng của ông trong giới giải trí so với Thiệu Từ chỉ có cao hơn. Trừ bỏ lời khai của người bị hại, trong tình huống không có chứng cứ nào khác, Cục Công an thành phố Phù Tụ cũng không thể tùy tiện mời Phan Nguyên Đức đến tiếp nhận điều tra. Không ai có thể gánh được tội danh "cưỡng hiếp".

Ngay từ ngày đầu tiên thẩm vấn Thiệu Từ, Lâm Tái Xuyên đã tiến hành điều tra Phan Nguyên Đức. Nhưng mãi cho đến hôm nay, sau gần một tuần, anh vẫn chưa thu hoạch được gì. So với các thương nhân lòng dạ hiểm độc thối nát, Phan Nguyên Đức quả thực "sạch sẽ" hơn rất nhiều. Bên ngoài, ông cũng không có bất kì sơ hở nào. Thậm chí, ông ta cùng vợ còn thành lập một quỹ từ thiện từ vài năm trước. Mỗi năm, hai người đều quyên góp số tiền khổng lồ cho trẻ em vùng núi.

Dựa vào điều tra bước đầu của cảnh sát, hợp tác của ông ta với Thiệu Từ giới hạn trong việc quay chụp một bộ điện ảnh vào hai năm trước. Sau đó, gần như không có bất kì liên hệ gì khác, càng đừng nói đến việc "dùng quy tắc ngầm" như trong miệng Thiệu Từ. Có điều, quá trình điều tra ở tỉnh khác vốn có nhiều khó khăn nhất định. Cảnh sát phía bên kia việc của mình còn chưa xong, chưa chắc có thể hỗ trợ hết sức. Hơn nữa, tất cả những gì có thể làm lại không được để Phan Nguyên Đức phát hiện. Việc đẩy mạnh điều tra ngầm tương đối khó khăn.

Chương Phỉ vừa lật xem tư liệu điều tra bước đầu đồng nghiệp tỉnh bạn gửi đến, vừa cảm thán: "Người tên Phan Nguyên Đức này đúng là nhân sĩ thành công điển hình. Có tiền, có thế, có vợ, có con gái. Trong giới giải trí cũng là nhóm người trên đỉnh chóp của kim tự tháp. Hơn nữa, có vẻ còn rất thích làm việc thiện. Mấy năm nay giúp đỡ không ít trẻ em và người tàn tật nghèo khổ... Chỉ cần cho tôi con số lẻ, tôi có thể mua nhà thanh toán một lần ở Phù Tụ. Ông ta có vẻ rất chiều con gái. Con gái ông ta rất đáng yêu. Mặt các thành viên trong gia đình ông ta đều rất hiền lành.... Nhìn thế nào cũng không giống tội phạm thích chuốc thuốc, cưỡng hiếp, còn quay chụp video đe dọa người khác như trong miệng Thiệu Từ nhỉ?"

"Chưa chắc. Hình Chiêu lúc trước cũng được học sinh vây quanh, kính yêu, người gặp người khen, cũng là thầy giáo tốt bụng luôn ra tay giúp đỡ học sinh nghèo khó trong trường..." Tín Túc nói thản nhiên, "Loài rắn độc luôn khoác lên một lớp da xinh đẹp lóa mắt. Hoa văn trên da nhìn càng diễm lệ thì lúc cắn người lại càng độc".

Chương Phỉ cũng chỉ vừa thuận miệng nói như vậy. Cô không nghĩ nhà tư bản đi được đến bước này có thể còn mấy người tốt bụng, đơn thuần. Những người này đều đã bị hơi tiền tài hun đúc, cho dù có làm bất kì điều gì thì đều nhất định phải mang lại lợi ích. Hơn nữa, dựa vào kinh nghiệm phá án nhiều năm qua, vụ án khiến người khác căm giận nhất cơ bản đều do hai loại người gây nên – hung thủ rơi vào hai trạng thái cực kì cực đoan, hoặc là rất nghèo, hoặc là rất giàu. Nhưng cảnh sát phá án dựa vào chứng cứ và sự thật. Không có chứng cứ, vụ án liền rơi vào cục diện bế tắc.

Sau khi Đới Hải Xương gặp luật sư, ông vẫn không phối hợp điều tra, thái độ thể hiện rất rõ ràng: Cảnh sát có bản lĩnh thì cứ điều tra đi, không cần trông chờ vào việc ông ta chủ động khai báo bất kì manh mối nào. Dù sao, dựa vào tình hình hiện tại mà nói, kết cục của việc ông "thẳng thắn khai báo" cũng chỉ có ở tù mọt gông.

Giờ nghỉ trưa, Tín Túc xách theo cơm hộp khách sạn giao tới vào văn phòng của Lâm Tái Xuyên. Cậu mở ra mấy chiếc hộp đóng gói khéo léo xinh xắn, cắn một cái càng cua, nói: "Em luôn cảm thấy người tên Phan Nguyên Đức này không thể đơn giản như vậy. Dựa vào con mắt của người từng là nhà tư bản, mấy công ty của ông ta đều sạch sẽ quá mức. Mà cái gì khác thường thì nhất định có dấu hiệu lừa dối".

Cậu dù thương nhưng không giúp được, chỉ đành buông tay, "Tiếc là tài sản nhà em không liên quan giới phim ảnh. Em cũng không có giao thoa gì với mấy người trong giới nên không giúp được gì".

Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng nói: "Em đã làm rất nhiều rồi".

Đầu gối Lâm Tái Xuyên để một túi sưởi Tín Túc đưa cho, vừa ấm áp lại vừa mềm mại, đuổi đi cảm giác khó chịu của hơi lạnh. Anh hơi nhíu mày lại, đè đè ngón tay lên giữa hai chân mày, "Kể cả Thiệu Từ có nói ra sự thật trước mặt chúng ta hay không, nhất định cậu ta có lý do để làm như vậy. Nghĩ theo cách khác, nếu Thiệu Từ thật sự nói dối trong phòng thẩm vấn, vì sao cậu ta lại muốn nhằm vào bốn người này? Hoặc là nói, trên bốn người này có điểm gì chung trong quan hệ với Thiệu Từ?"

Tín Túc hơi mở to hai mắt. Cậu luôn cảm thấy biểu hiện của Thiệu Từ lúc ở Cục Công an luôn kì lạ không nói nên lời. Thậm chí, như người lạc trong buổi "biểu diễn". Mà lời nói của Lâm Tái Xuyên đột nhiên khiến cậu có một ý nghĩa hoàn toàn mới.

Tín Túc nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cho nên, ngoại trừ Thiệu Từ, bọn họ nhất định còn có điểm chung nào đó khác".

*

* *

Ngàn dặm bên ngoài thành phố J.

Từ Phù Tụ mưa to liên miên không ngừng đi một đường đến đây, trời chỉ còn mưa bụi lâm thâm.

Khu nghĩa trang ngoại thành này ban ngày gần như không người lui tới, không hề có sức sống. Mưa rơi rả rích. Thiệu Từ mặc một bộ đồ màu đen tuyền khiến sắc mặt anh càng thêm trắng thuần. . Trang gì mà hay hay thế ﹙ T𝚁u𝘔T𝚁U YE𝘕﹒V𝘕 ﹚

Anh chống chiếc ô trên đất, người mảnh khảnh, đứng thẳng tắp trước một tấm bia đá màu xám. Anh chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay hơi di di trên bề mặt bia đá ướt át lạnh băng. Nước mưa từ mu bàn tay anh rơi xuống tạo thành dòng, như hàng nước mắt.

Anh lẳng lặng đứng bên cạnh tấm bia mộ một lúc lâu, sau đó mới khẽ mở miệng nói: "Dương Kiến Chương chết rồi. Đới Hải Xương và Hàn Húc Diêu cũng sẽ phải ngồi tù. Hiện giờ chỉ còn lại một mình Phan Nguyên Đức. Em sẽ không bỏ qua ông ta. Vợ ông ta, con gái ông ta, tất cả những gì thuộc về ông ta, em đều sẽ không bỏ qua. Chờ đến khi trời tạnh, em sẽ giao nộp "chứng cứ" mới kia cho cảnh sát. Kể cả bọn họ có nghi ngờ em thì đội trưởng Lâm nhất định vẫn sẽ điều tra tiếp".

Thiệu Từ khẽ mỉm cười buồn bã, rũ mắt nói: "Nếu anh còn sống, nhất định sẽ trách em vì đã làm như vậy nhỉ? Nhưng em đã không còn con đường nào khác để đi nữa rồi. Chờ em một chút, rất nhanh, tất cả chuyện này đều sẽ kết thúc".

Một lúc lâu sau, Thiệu Từ cầm theo ô, dưới cơn mưa bụi, quay người đi ra khỏi nghĩa trang.