Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Thiên Chí Tôn
☆ Chương 4: Xấu phu xấu thê
Tuyết Khuynh Nhan có sẹo trên mặt phải, mà mặt trái Mặc Quân Dạ bị người dùng dược vật ăn mòn hủy diệt.
Nghĩ như vậy, Mặc Quân Dạ thế nhưng cảm thấy hắn cùng Tuyết Khuynh Nhan rất xứng đôi, vì thế hắn nhìn Tuyết Khuynh Nhan càng thêm thuận mắt.
Hơn nữa hắn là luyện đan sư, chỉ cần luyện chế ra phục nhan đan, dung mạo của hắn và Tuyết Khuynh Nhan sẽ khôi phục.
Đương nhiên, tiền đề là hắn có thể tìm được linh thảo luyện chế phục nhan đan.
Tuyết Khuynh Nhan thấy Mặc Quân Dạ nhìn chằm chằm mặt mình, cho rằng Mặc Quân Dạ ghét bỏ dung mạo mình xấu xí, vội vàng cúi đầu, tận lực dùng mái tóc che đi vết sẹo trên mặt.
Cậu là được gia gia nhặt về nuôi, không phải thân sinh.
Mà vết sẹo trên mặt cũng không biết khi nào xuất hiện, vì thời điểm gia gia nhặt được cậu, trên mặt đã tồn tại vết sẹo này, gia gia thấy cậu đáng thương, nên nhặt cậu về nuôi.
Gia gia dưới gối vô tử vô nữ, cũng không ghét bỏ bộ dáng xấu xí của cậu, đối đãi với cậu như thân tôn tử.
Chỉ là ngày cậu và Mặc Quân Dạ thành thân, gia gia qua đời.
Lúc đó ngoại trừ thương tâm, cậu còn có rất phẫn nộ, vì gia gia bị người đâm chết.
Nhưng cậu là tu luyện phế tài, căn bản không có năng lực vì gia gia báo thù.
Hơn nữa hung thủ giết hại gia gia, có quyền có thế, không phải loại người như cậu dễ dàng gặp được.
Cho nên tâm nguyện báo thù cho gia gia, xem như khó hoàn thành.
Nghĩ vậy, cậu vừa oán trách mình nhỏ yếu, lại vừa lạnh tâm.
Hiện giờ cậu không có thân nhân.
Tuy trên danh nghĩa Mặc Quân Dạ là phu quân cậu, nhưng cậu với Mặc Quân Dạ không quen thuộc, hơn nữa bọn họ thành thân chưa được mấy ngày.
Cậu vốn vì chữa bệnh cho gia gia, mới bán mình vào Mặc gia, gả cho Mặc Quân Dạ làm nam thê.
Nhưng ngày cậu và Mặc Quân Dạ thành thân, gia gia trộm chạy đến, kết quả trên đường, bị đại thiếu gia Thành gia của tứ đại gia tộc ngồi xe ngựa đâm chết.
Trong mắt người Thành gia, gia gia bất quá là một tiện mệnh, căn bản là chết không hết tội, cho nên xong việc hoàn toàn không xin lỗi, còn trực tiếp ném xác gia gia tới bãi tha ma.
Nếu sớm biết như vậy, cậu tuyệt đối sẽ không bán mình cho người ta làm nam thê.
Mặc Quân Dạ nhìn Tuyết Khuynh Nhan đầu cũng không dám ngẩng lên, khóe miệng nhịn không được hơi run rẩy, nếu hắn giết người trước mặt Tuyết Khuynh Nhan, Tuyết Khuynh Nhan có thể trực tiếp bị dọa ngất hay không?
"Chúng ta nói chuyện đi." Mặc Quân Dạ tận lực khiến thanh âm của mình ôn nhu một chút, mỉm cười nói: "Khuynh Nhan, chúng ta đã là phu thê, ngay tháng về sau phải sống bên nhau, hơn nữa ta cũng không làm gì em, cho nên em thật sự không cần sợ ta như vậy."
Tuyết Khuynh Nhan biểu tình không khỏi cứng đờ, sau đó cẩn thận mở miệng nói: "Huynh...... huynh nếu muốn hưu ta, cũng...... có thể."
Mặc Quân Dạ: "......" Hắn nói rõ ràng không phải chuyện này.
Thấy Mặc Quân Dạ không nói lời nào, Tuyết Khuynh Nhan vội vàng cúi đầu, trong lòng nói thầm, chẳng lẽ cậu nói sai cái gì sao?
Mặc Quân Dạ khụ khụ hai tiếng, nhịn không được hỏi: "Ta đáng sợ như vậy sao?"
Hắn rõ ràng rất ôn hoà nói chuyện với Tuyết Khuynh Nhan.
"Không...... Không có." Tuyết Khuynh Nhan cuống quít lắc đầu phủ nhận, chẳng sợ cậu thật sự có chút sợ Mặc Quân Dạ.
"Thời điểm em với ta nói chuyện, có thể đừng nói lắp được không?" Mặc Quân Dạ không khỏi trợn trắng mắt.
"Được!" Tuyết Khuynh Nhan yếu ớt gật đầu nói.
Mặc Quân Dạ: "......"
。。。