Tiếu Dương sinh rồi, là một quả trứng, tin tức rất nhanh truyền đi trong bộ lạc, lực chú ý của các thú nhân thoáng cái từ nhà Đạt Lực chuyển sang đây, đây là quả trứng xuất hiện sau khi Hi Nhĩ Đạt được sinh ra, lúc này một quả trứng lại mang tính chất chấn động, Bối Nạp Đức vốn sinh ra chính là hình thái thú nhân, mọi người đều biết chuyện này, hôm nay hắn cư nhiên không giống lẽ thường lại sinh ra con mình là một quả trứng, mọi người đều đoán trong trứng đến tột cùng sẽ ấp ra hình thái tiểu bảo bảo như thế nào, vì vậy nhà Bối Nạp Đức nhất thời kín người hết chỗ, nhân tiện ngay cả huynh đệ Ba Nại Đặc vốn phải rời khỏi cũng lưu lại, Tiếu Dương có thể hiểu được tâm tình Ba Trạch Nhĩ muốn chứng kiến một khắc kia bảo bảo phá vỏ đi ra nhưng Ba Nại Đặc cư nhiên cũng đi theo ở lại, Tiếu Dương rất muốn hỏi hắn chẳng lẽ ngươi không vội vàng sao, không phải muốn xây dựng bộ lạc phồn vinh sao, hẳn là bề bộn nhiều việc đi cho nên vội vàng trở về đi thôi, không cần dùng ánh mắt như trâu bỗng nhiên nhìn thấy táo để nghiên cứu tiểu hắc nhà chúng ta.
Vì vậy, ngay lúc Tiếu Dương cùng Ba Trạch Nhĩ tranh luận vấn đề lúc ấp xong bảo bảo đi ra có lông mao không có lông mao, cùng với khí chất hoặc màu da nhan sắc trong một ngày rồi lại qua một ngày, tình thương của người cha trong lòng Bối Nạp Đức vẫn rất dồi dào, mỗi ngày vẫn như cũ vui mừng lộ rõ trên nét mặt, hận không thể mỗi ngày ở nhà cùng quả trứng con hắn, Kim Mao mỗi ngày vẫn như cũ bi thảm nằm úp sấp trên trứng — bởi vì vô luận Tiếu Dương yêu cầu như thế nào, người cha hiền từ Bối Nạp Đức cũng không chịu tự mình “Ấp trứng”. Thẳng đến một buổi sáng bình thường đến không thể bình thường hơn, Kim Mao lười biếng ngáp một cái, cẩn thận đem trứng vùi ở đầu bên cạnh, chuẩn bị tiếp tục ngủ quay về giấc mộng, đột nhiên nghe thấy một tia thanh âm như có như không, Kim Mao ngốc lăng một cái, đem cái lỗ tai tiếp cận lại gần, xác định chính mình nghe thấy được thanh âm vật gì vỡ vụn. Ngây ngốc một lát, sau đó Kim Mao chậm rãi đứng lên, cúi đầu đem trứng nhẹ nhàng hướng bên trong cái đệm thả xuống, sau đó hướng bên cạnh bước một bước dài, lần nữa quay đầu lại nhìn trứng một chút, cất bước hướng phòng ngủ Tiếu Dương vọt tới.
Bối Nạp Đức nghe thấy móng vuốt bén nhọn của Kim Mao xẹt qua cửa gỗ bên ngoài, thoáng cái ngồi dậy, Tiếu Dương mới vừa rồi còn đang ngủ say cũng đột nhiên mở mắt, hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng nhảy xuống giường chạy vội ra ngoài.
Chỉ thấy quả trứng bị nhìn chăm chú, quả nhiên nứt ra một đường, hơn nữa có xu thế càng nứt ra càng lớn, thẳng đến “Ba” một tiếng, nửa quả trứng bị vật gì đó đá rơi xuống, vì vậy Tiếu Dương thấy được một Bối Nạp Đức thu nhỏ, mao nhung nhung đen tuyền, lại còn híp mắt lười biếng, nằm ở trong nửa quả trứng còn lại, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm cái mũi, bốn cái chân ngắn ngủn cuộn mình trên bụng, một cái đuôi hoạt bát lúc ẩn lúc hiện, xem ra mới vừa rồi đá bay nửa xác trứng kia chính là cái đuôi nhỏ ướt sũng này rồi.
Tiếu Dương không tự chủ được vươn tay muốn ôm tiểu tử kia, lại bị Bối Nạp Đức kéo một cái, Tiếu Dương khó hiểu nhìn về phía hắn, Bối Nạp Đức cho hắn một ánh mắt an tâm chớ có nóng nảy, lập tức lui về phía sau vài bước, ánh sáng ngắn ngủi hiện lên, nguyên hình Bối Nạp Đức xuất hiện trước mặt Tiếu Dương, phòng vốn trống trải lập tức lộ vẻ có chút chật chội. Bối Nạp Đức cẩn thận nằm úp sấp, bảo bảo chỉ bằng một bàn tay lớn của Tiếu Dương đối với hắn mà nói thật sự là quá nhỏ, Bối Nạp Đức luôn luôn cao lớn uy mãnh nhưng lại ngậm tiểu tử kia vẫn cẩn cẩn dực dực như cũ đặt ở chân trước, trong lúc đó, vươn đầu lưỡi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua lại. Tiếu Dương đột nhiên cảm giác hốc mắt có chút nóng lên, cảnh tượng trước mắt này làm cho hắn nhớ tới cái từ “thỉ độc tình thâm” này (khụ …là cảnh tượng lúc nghé con sinh ra được trâu mẹ liếm qua), chịu qua giáo dục cao cấp, hắn đối với niêm dịch trên người bảo bảo này lại là có chút tránh không kịp, mà Bối Nạp Đức cư nhiên có thể tự nhiên liếm như vậy, cho dù vốn là hình thú cũng có thể nhìn ra vẻ mặt yêu thương.