Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư - Quyển 8 Chương 122





Trời đang mưa.


Nhưng không lớn.


Đường Thời từ dưới mái hiên đi ra ngoài, các tăng nhân đều đã trở về phòng, hắn lại từ nơi này bước ra ngoài.


Lại đứng dưới tán thông cổ thụ, ngước mặt lên có thể thấy những tia sáng thưa thớt lọt qua kẽ hở cành lá, đậu xuống mắt Đường Thời, dần dần tối sầm lại.


Hắn vuốt ve thân cây kia, cảm giác khô ráo rốt cục đã biến mất, nước mưa từ trong khe rãnh ngang dọc của lớp biểu bì cây cổ thụ thấm xuống, vừa ngẩng đầu nhìn lên, Ân Khương đã không còn nữa.


Đường Thời rất khó nói cảm giác của mình với Ân Khương, người phụ nữ này đến rồi đi không dấu vết, ngẫu nhiên còn ra vẻ dễ thương giương oai múa vuốt, nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài.


Cuối cùng nàng đã biến mất.


Ngày mưa này, không thích hợp ngồi trong phòng, Đường Thời cũng không cầm ô, từ đây đi ra ngoài.


Con đường công đức trước núi bị nước mưa nhuộm thành màu tối, trong mây mù, dương như tận cùng không phải là ven đảo, cũng không phải là biển rộng mà là núi non vô tận.


Nhưng nơi này, chỉ có vùng biển trải dài.


Đường Thời đứng ở phía trước hồi lâu, lại xoay người, từ hành lang bên đi vòng ra sau, đến phía sau núi, đệ tử gánh nước vừa đặt một thúng nước xuống, sau đó vội vã chạy đến tăng phòng bên kia trốn mưa.


Hai thùng nước kia đặt trên tảng đá bên dòng suối nhỏ, lúc Đường Thời đến gần, có thể nhìn thấy mặt nước đang lắc lư phản chiếu sắc trời âm u.


Mưa bụi rơi xuống, mặt suối gợn sóng róc rách vỡ vụn, lấp lánh.


Đường Thời nhìn dòng suối nhỏ từ khe núi chảy xuống, dần dần đến gần, trong rừng mang theo hương đất—— hắn không thể phủ nhận, Tiểu Tự Tại Thiên là nơi rất đẹp.


Hai thùng nước đặt bên dòng suối, chiếc cáng mang nước cũng tùy ý đặt một bên.


Đường Thời đi qua, nhặt chiếc cáng kia lên, sau rồi ngẫm lại buông xuống, lúc hắn khom lưng đột nhiên cảm thấy sau lưng có người.


Hắn quay đầu, nhìn thấy Thị Phi che ô đứng trên con đường đá xanh trong rừng, nhất thời không phân biệt được là chân thật hay là ảo cảnh.


Cảnh tượng này, rất giống như đang ở trong ảo cảnh mưa mù Giang Nam của Thang Nhai.


Lúc đó, cũng là một hòa thượng mặc tăng bào, từ trên cây cầu che ô đi qua.


Nhưng hắn biết đây không phải là ảo cảnh.


Bởi vì hôm nay Thị Phi mặc tăng bào màu trắng.


Nhìn Thị Phi mặc tăng bào màu trắng trăng mãi rồi thấy màu lam cực kì nhạt nhẽo kia thì cảm thấy thoải mái, mà nay đổi thành màu trắng, lại tăng thêm phần lạnh lùng và không nhiễm bụi trần, lại xa cách khó gần.


Thị Phi chỉ đứng ở chỗ cao, nhưng mà ô xanh áp hơi thấp, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt dưới của y.


Gầy hơn nhiều, phỏng chừng quá bận rộn.


Hai tháng không xuất hiện, hiện tại bỗng nhiên xuất hiện, Đường Thời cũng không cảm thấy đột ngột.


Tựa hồ cảnh tượng như vậy, mới trong dự liệu của hắn


Người này thường xuất hiện đột ngột chăng?


Giương mắt nhìn y, thản nhiên buông chiếng cáng chưa kịp thả xuống hết đặt phía khe đá, dòng nước mỏng manh từ khe đá chảy qua, tựa như cũng nghe được thanh âm.


Vốn muốn hỏi y có phải bận xong rồi hay không, nhưng mở miệng ra lại biến thành ——


“Hòa thượng, ta bị mưa ướt, ngươi cầm ô, không phúc hậu.”


Khóe môi Thị Phi mím chặt, cuối cùng khẽ cong lên.


Trước khi trở về Tiểu Tự Tại Thiên, đã biết phải đối mặt với điều gì, khốn cảnh trong Tam Trọng Thiên, thiên sư Khô Tâm viên tịch, còn có dị động của Đông Hải Tội Uyên…


Thời gian vốn lên kế hoạch sẵn, tựa hồ đã không đủ dùng.


Thị Phi cũng biết cuộc sống bình lặng này sắp không còn, y xử lý xong mọi chuyện lớn nhỏ, rồi sửa lại một chút kế hoạch trước đây mà các tiền bối Tiểu Tự Tại Thiên đã định ra, thảo luận một chút với các cao tăng đắc đạo nội môn, cũng tiết lộ một phần hiện trạng của Tiểu Tự Tại Thiên.


Cho dù là không ngủ không nghỉ, xử lý xong mọi chuyện cũng đã trôi qua hai tháng..


Hôm nay trời mưa, y vốn định tạm nghỉ một lát, nhắm mắt lại không ngủ được, đúng vào trời đang mưa, y cầm ô đi xuống.


Đường Thời không ở trong tăng phòng, cửa mở, trong viện phủ rất nhiều rêu xanh, tùy ý đi ra ngoài, từ hành lang bên đi tới, nhìn thấy hắn vẫn mặc áo xanh đứng trong mưa, tóc bị mưa xối ướt đẫm, ngay cả lông mày cùng mi mắt kia, thậm chí cả khuôn mặt hắn…


Tất cả mọi thứ, đã bị mưa làm mờ đi.


Đường Thời xoay người lại, thấp giọng nói với y như vậy, nhưng giọng nói cũng không bị tiếng mưa này làm biến đổi, truyền đến nơi Thị Phi đứng khá rõ.


Thị Phi từ trên đường đá trong rừng đi tới, hạt mưa tụ lại thành dòng, theo xương ô thẳng tắp mà nhỏ xuống.


Y đứng bên cạnh dòng suối không xa, không muốn bước lên phía trước.


Dòng suối nhỏ này, mang theo ký ức lúc đầu Thị Phi đến Tiểu Tự Tại Thiên, tất cả bắt đầu từ nơi này.


Lúc đó, y vẫn là một tiểu sa di gánh nước, nghe các sư phụ trong tiền điện điểm hóa để cầu phật duyên cho khách hành hương, thắp hương vào hương án đặt trước tượng Phật trong điện, thêm dầu vào đèn Phật dưới bệ Nhiên Đăng Cổ Phật…


Hắn đã làm qua những chuyển nhỏ bé nhất, lĩnh ngộ Phật pháp từng chút một, giống như vô số dòng nước hội lại, cuối cùng trở thành sóng lớn, chảy xuôi về phía đông.



Mà nay nhìn lại, ký ức khơi gợi, suýt nữa y đã không thể kiềm chế.


Nhưng y nhìn thấy Đường Thời, nên đã trở lại giây phút thực tại.


Có một số việc, thật sự đã không thể quay lại.


Đường Thời cầm cây gậy trúc kia, dùng ánh mắt rất hứng thú đánh giá y


“Không nói gì à?”


“Nếu muốn che ô, lúc ngươi ra cửa đã làm rồi. “


Ngụ ý là, “Bây giờ ngươi không có ô nên đừng tìm ta”?


Đường Thời nhướng mày, “Chỗ của ngươi thì nghe ngươi”


Dây không nổi —— hòa thượng này còn nói cái gì độ người không độ người, mà nay mượn ô còn phải nghe đạo lý. Đường Thời nhún nhún vai, đảo mắt nhìn hai thùng nước kia, bỗng nhiên nói: “Thời tiết này thích hợp hứng mưa nấu trà.”


Thị Phi không nói, vẫn đứng ở nơi đó, tăng bào trắng như tuyết bị nước mưa thấm ướt, cũng vẫn mang màu tuyết trắng, sẽ không giống như trước kia bị nhuộm thành màu xanh nhạt.


Đường Thời nhìn y chăm chăm lâu thật lâu, bỗng ngón tay phóng như dao, ánh lam chợt lóe đánh chỉ quyết về phía tay Thị Phi đang cầm cán ô. Nhưng Thị Phi không hành động quá lớn, chỉ duỗi tay còn lại đánh úp lại linh quang đang phóng về phía y, sau đó ánh hào quang kia tự động tiêu trừ.


—— Giỏi.


Hai tháng không gặp, quả nhiên đã thoát thai hoán cốt.


Hôm nay nhìn thấy y, Đường Thời cảm giác tu vi Thị Phi dường như lại có tinh tiến.


Tiểu Tự Tại Thiên hiện nay đang nằm trong nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nếu nói các cao tăng không để lại cho Thị Phi thứ gì, chắc chắn Đường Thời sẽ không tin. Nhưng hắn cũng không nói chúc mừng, lúc này không thích hợp.


Không hỏi là ai, cũng không hỏi tình hình ra sao, càng không hỏi tính toán của y thế nào.


Đường Thời chỉ nói: “Ta mời ngươi uống trà, ngươi tới lấy nước đi.”


Đôi mắt vô tình vô tình vô cảm vô bi vô hỉ kia, nhìn về phía y, Đường Thời mở hai tay nhún nhún vai nói: “Ta là khách.”


Đạo lý cơ bản là chủ đãi khách, Thị Phi đãi hắn chính là chuyện nên làm.


Cái bộ mặt vô lại này của hắn, đáng lẽ Thị Phi nên cười nhưng cười không ra, y nuông tay, ô kia phiêu đãng giữa không trung, bị ngón tay Đường Thời vẽ một vòng đã đến trước mặt hắn.


Thị Phi đi qua, cầm lấy cái cáng kia, nhìn màu sắc ố vàng do ma sát phía trên, cuối cùng khẽ mỉm cười.


Y treo hai thùng gỗ chứa đầy nước, rồi nhấc lên, bước chân rất vững vàng, rồi đi dọc theo con đường đá xanh vào rừng.


Đường Thời ở trước mặt y đã đưa tay tiếp được chiếc ô kia, múi Thiên Phật Hương lại quẩn quanh lấy hắn. Hắn đi tới trước Thị Phi, thật sự chẳng hề áy náy khi để Thị Phi bị ướt mưa.


Tay chỉ vào cây đại thụ phía trước, nói: “Bên kia đi.”


Cây cổ thụ này cực kỳ cao lớn, có cảm giác độc mộc thành rừng.


Đường Thời tiện tay phất một cái, quét sạch bụi đất, mặt đất còn chưa ướt lắm, chỉ ở dưới đại thụ này, hắn ngồi xuống, cũng để cái ô kia sang một bên.


Thị Phi đã buông gánh, đứng ở nơi đó, tựa hồ muốn xem Đường Thời định làm gì.


Đường Thời búng ngón tay,, một thùng nước đặt bên cạnh Thị Phi đến trước người hắn.


Đây chính là nước suối trên núi, hắn nếm thử vị ngọt không gì sánh được, Đường Thời cười, quả nhiên là nước pha trà tốt


Trong nhẫn trữ vẫn cũng có trà cụ, Đường Thời lấy ra, chỉ là không có lá trà.


Thị Phi đi tới, cũng ngồi xuống, nhìn hắn nhíu mày, lại lắc đầu mím môi cười, giơ tay làm chỉ pháp, Phật quang chớp động, vô số lá non từ nơi núi rừng xếp gọn vào trong lòng bàn tay, còn mang theo hạt mưa, xanh mướt.


Ngón tay hoa, hoa bay hái lá…


Đường Thời nhìn những chiếc lá này đều cùng một loại cây, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy rất kỳ quái.


Hắn đưa tay ra, nhấc một phiến lá từ trong lòng bàn tay Thị Phi. Sau khi ngửi nhẹ, lại ngậm vào trong miệng, hơi nhai một chút, Đường Thời nhíu mày: “Lá Bồ Đề cũng có thể nấu trà sao?”


Tuy nói như vậy, sau khi nói xong đã đưa tay ra, từ trong lòng bàn tay Thị Phi nhận một phiến lá bồ đề kia, dùng ấm trà tử sa đựng nước, tay vỗ lên mặt đất, bùn đất kia đứng lên, vặn vẹo đã thành cái bếp lò tự nhiên nối liền với mặt đất.


Đặt bình tử sa trên bếp, lại không có lửa, nhưng đây không phải là vấn đề lớn, dùng linh thuật, vô số tia lửa bừng lên dưới lò.


Phương pháp nấu trà xa xỉ như vậy, sợ là không ai nhìn thấy.


Đường Thời nửa đùa nửa thật nói: “Dùng lá cây này nấu trà, uống chết thì làm sao đây?”


Thị Phi không nói.


Người này vẫn nhàm chán như trước, có đùa cũng chẳng vui. Tự dưng nhớ tới một câu, hắn mở ra khá nhiều bài thơ, nhưng câu này không nhiều người để ý lắm: “Bích vân dẫn phong xuy bất đoạn, Bạch hoa phù quang ngưng oản diện.” (Mây tím theo gió không thổi cùng, hoa trắng và ánh sáng bềnh bồng ngưng tụ trên trà)


Tẩu bút tạ Mạnh gián nghị ký tân trà


Đây là trà mới.


Trà này của y cũng coi là trà mời, chỉ có điều là trà lá,


Đặt hai chén trà ra, Đường Thời lại vỗ tay xuống đất, hóa thành một cái bàn thấp, đặt chén trà ở hai bên, Đường Thời nhàm chán ngáp một cái, sau tất cả tĩnh mịch chỉ có tiếng mươi, và tiếng nước chẳng mấy chốc đã sôi trào.


Hắn chẳng khác gì người không xương, chống tay trên bàn thaasp, Đường Thời lười biếng liếc xéo Thị Phi, rốt cục cũng tìm được lời đề nói: “Bận xong rồi?”


Đây là lời vừa rồi muốn hỏi nhưng không hỏi ra, hiện tại nhắc tới, vừa vặn thích hợp.


Thị Phi ngồi nghiêm chỉnh, gật gật đầu: “Vẫn chưa xong, tạm nghỉ thôi.”


Lời này cũng đúng, Đường Thời không nhúc nhích một chút, lại nói: “Sau này ngươi định thế nào?”


Hắn bỗng nhiên nhớ tới, mục đích ban đầu của mình.


– Vì những bí ẩn không nhất thiết phải được giải đáp.


“Xây Các.”


Hai từ, ngắn gọn súc tích.


Nếu người ở chỗ này nghe Thị Phi nói chuyện không phải là Đường Thời, mà là các chủ Mười hai các Đại Hoang, phỏng chừng đã thay đổi sắc mặt.


Muốn thành lập các thứ mười ba ở Đại Hoang gian nan ra sao? Ai sẽ đồng ý thu hẹp lãnh thổ của mình, nhường địa bàn đây? Huống chi chuyện này còn liên quan đến mười hai ấn Thiên Các, cho dù họ không có xung đột lợi ích với Thị Phi, chuyện này cũng phải suy nghĩ kĩ càng. Ân gắn liền với sự tồn vong của Các, đâu phải cứ cho mượn là mượn.


Muốn xây các, trước tiên phải mượn ấn, người khác có chịu mượn hay không lại là một vấn đề.


Đường Thời không chút che dấu nghi hoặc, hỏi từng câu một.


Thị Phi thì nói: “Không phải không thể, chỉ do lợi ích chưa đủ.”


Vậy mà lời này lại phát ra từ miệng Thị Phi.


Đường Thời nhìn tăng bào trắng tuyết của y, trước đó từng có khoảnh khắc để y ngồi ở đây là làm nhục y, nhưng hắn nhớ tới một câu “Ngươi cho rằng ta chưa từng dùng tâm cơ sao? “, lời nói kia khiến y như bị bao trong lớp mờ sương, nhưng hiện tãi bỗng đã tỏ ngộ.


Thân là tăng nhân của Tiểu Tự Tại Thiên, y có thể nói ra những lười này, vậy dường như đã thay đổi rất nhiều.


Nhưng Thị Phi như vậy, càng chân thật hơn.


Đường Thời thường thích câu này, người lấy lợi mà hợp cũng lấy lợi mà phân. Lợi ích, là động lực để mọi người làm việc.


Trong lời nói Thị Phi vừa rồi, chính là —— Mười hai các Đại Hoang không đồng ý yt xây các vì lợi ích y đưa ra chưa đủ hấp dẫn.


Vì vậy, …


“Tiểu Tự Tại Thiên, sẽ ném ra miếng mồi gì?”


Đường Thời bắt đầu tò mò, chỉ là đáp án Thị Phi khiến da đầu hắn như muốn nổ tung.


“Một cảnh tiểu hoang.”


Giọng nói của Thị Phi rất trấn định, phảng phất như y chưa nói gì cả cũng tựa như cái gọi là “một cảnh tiểu hoang” này căn bản không thấm tháp gì.


“……”


Trong nháy mắt này, Đường Thời vô cùng uất ức.


Lúc còn là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, Đường Thời biết Tiểu Tự Tại Thiên còn nắm hai cảnh tiểu hoang, nhưng hình như còn thiếu chìa khóa. Lúc trước đến cảnh Khổ Hải Vô Biên, Thị Phi muốn tìm chìa khóa…


Nếu như đây là một cảnh tiểu hoang còn chưa có ai tiếng vào. Đường Thời bỗng cảm thấy lợi ích to lớn như vậy, bất luận kẻ nào trong mười hai các Đại Hoang sẽ không cách nào chối từ.


Hắn nhìn Thị Phi thật sâu, có thể dễ dàng nói ra những lời như vậy, lại đưa ra quyết định như vậy, nâng nặng mà coi như nhẹ tênh, tâm tư Thị Phi kỳ thật rất khó đoán. Nhưng y vẫn là Thị Phi trước kia, thuần tịnh không suy suyển,


Nước sôi rồi, đổ bình pha trà, Đường Thời không nói gì nữa,. Sau khi hương trà đậm đặc bốc lên, hắn không đi theo con đường nấu trà phức tạp kia, chỉ đổ nước trà đầu tiên đi, uống nước thứ hai.


Hắn rót cho Thị Phi một ly, lại rót cho mình một ly.


Lúc bưng trà, chỉ ngửi thấy mùi thơm hơi đăng đắng.


Lấy lá bồ đề pha trà, đúng là chuyện chưa từng thấy.


Lá bồ đề này không thích hợp nấu trà, nhưng khi trà vào miệng trượt đến đầu luoiwx, đột nhiên được khai ngộ sáng tỏ, ngay cả hai mắt cũng ngời sáng.


Trên núi này, cây bồ đề cũng không có gì đặc biệt, càng không giống thiền viện Đường Thời ngày xưa sẽ coi nó là biểu tượng của Phật môn.


Ở Tiểu Tự Tại Thiên, đâu đâu cũng thấy cây bồ đề, nhưng ít khi thấy hạt bồ đề.


Hắn nhấp một ngụm nhỏ, trầm mặc một hồi mới nói: “Tựa hồ lại có kịch hay xem/”


Chỉ là hắn luôn cảm thấy, vở kịch hay này sẽ liên quan đến hắn.


Đường Thời uống trà, Thị Phi cũng nâng chén trà kia, uống trà, dư vị đắng chát tan ra, lại mang theo hương thơm.


Đường Thời bỗng nhíu mày, tay áo khẽ động, trong đó dường như có thứ gì đó đang lắc lư. Hắn nhớ tới cái gì, buông chén trà kia xuống, lại nhấc ống tay áo lên, lấy một bình lưu ly trừ trong ra, Tiểu Nhị cuộn mình trong đó, nguyên bản thân thể mềm mại trắng nõn được bao phủ bởi một tầng vảy mỏng, nó duỗi người liếm trong cái bình lưu ly, đáng thương nhìn Đường Thời.


Con này…


Đột biến?


Đường Thời chuẩn bị rút nút chai ra xem, không ngờ Thị Phi bỗng nói: “Trùng hóa Giao.”


Giao?


Đường Thời nhướng mày, lắc lư bình lưu ly kia, tên nhóc kia bị lắc đến chóng mắt, hai con mắt bốc lên tầng nước, suýt nữa Đường Thời lăn ra cười bò, nhưng cố nén ra vẻ đứng đắn. Nhìn nó thật sự đáng thương, cuối cùng cũng thả nó ra.


Nhưng không ngờ, tên này đi ra, duỗi cái thân hình dài ngoằng kia, sau khi ngửi ngừi xung quanh, không đợi Đường Thời phản ứng lại, nó đã bò từ bùn đất đến bên cạnh Thị Phi, muốn chui vào trong tay áo Thị Phi.


Đường Thời hoảng sợ, theo bản năng muốn bắt nó trở về.


Thị Phi dường như hiểu con giao trùng nhỏ này muốn gì, chỉ sờ vào trong tay áo lấy ra một cái hộp.


Tiếng mưa vang lên, dưới đại thụ này lại không trút được mấy giọt, mang theo hương thơm, lúc Thị Phi lấy ra cái hộp này bỗng nồng đậm hẳn.


Quá quen.


Đường Thời không nói lời nào, cau mày, nhìn con trùng mọc vảy bị hắn đặt tên là “Tiểu Nhị” coi mình là một giao trùng ngốc nghếch đặt bên tay Thị Phi, trông mong nhìn cái hộp kia.


Đường Thời không rõ nguyên nhân, chuẩn bị tiếp tục xem.


“Ngươi đây là…”


Thị Phi nhấc nắp hộp lên, lấy một đoạn Thiên Phật Hương, đây chính là Thiên Phật Hương ngàn năm tuổi, khác với Thiên Phật Hương trăm nay kia của Đường Thời, cho nên chỉ giống như một khúc gỗ đen, từng đoạn dài ngắn. Vừa mới lấy ra, đã bị Tiểu Nhị vung đuôi cuốn lấy, sau đó vươn hai móng vuốt kia ra, ôm chặt lấy, “rắc rắc” gặm một ngụm, vẻ mặt thỏa mãn.


Đường Thời xanh mét, vươn tay bắt nó về, mẹ nó, đồ bại gia này, mẹ nó ngươi ăn gì vậy!


Lúc trước ăn đồng loại thì thôi, xem ngươi tiến hóa lên, ngay cả Thiên Phật Hương cũng ăn, ông đây không nuôi nổi ngươi đâu!


Đường Thời còn chưa nghĩ ra cách trừng phạt nó, hàng này như ăn no uống xây, ôm chặt cái đoạn Thiên Phật Hương kia, dùng cái đuôi nhỏ cuốn lại, lại ngoan ngoãn quấn trên cổ tay Đường Thời, chỉ ôm lỳ đoạn Thiên Phật Hương giống như ôm mẹ nó vậy.


“……”


Giao Trùng có vảy lân, đã hoàn toàn khác trước, nhưng chỉ số thông minh của nó chưa phát triển, rất giống đứa nhỏ khuyết tật trí tuệ mà Đường Thời biết.


Đường Thời gần như bị liên tưởng của mình đánh gục, đã ngay cả không còn sức để thở dài nữa.


Hắn cố gắng giải thích với Thị Phi, nhưng chỉ phát ra một câu khô khốc: “Đó là do ta nhặt được…”


Ông đây không nuôi được giao trùng ngốc nghếch như vậy!


Thị Phi không quá để ý, chỉ nói: “Giao trùng sừng bạc ăn tất cả mọi thứ, vật nọ ăn có ảnh hưởng đến quá trình nó tiến giai.”


Vì vậy, nó ăn gì rất quan trọng


Đường Thời nghe hiểu, chợt nói: “Không biết ăn não tàn sẽ có hiệu quả gì…”


Giao trùng sừng bạc Tiểu Nhị đáng thương gặm gặm Thiên Phật Hương, vì hiệu quả quá mức tuyệt diệu này mà say sưa, trong giấc ngủ chỉ cảm thấy có người còn nói xấu sau lưng hắn, nhưng nó không thể thốt nên lời. Nó ngủ mơ mơ màng màng, suýt chút nữa vuột mất Thiên Phật Hương đang dùng vuốt bắt lấy, nhưng thấy đoạn Thiên Phật Hương sắp rơi, nó lại kéo về, ôm chặt tiếp tục ngủ.


Bộ dáng ngốc nghếch này khiến Đường Thời nổi giận, hắn không nói gì thất lâu, kéo nó hất đi, nhưng nó tựa có ý thức của mình, tự động chạy đến Thị Phi bên kia, lại quấn lấy cổ tay Thị Phi—— tiếp tục ngủ…


Mẹ kiếp, đậu mịe, đậu mịe!


Đồ ngốc này! Còn mẹ nó học được một tấc tiến một thước, biết ôm đùi!


Đường Thời trợn mắt há mồm, trình độ vô sỉ của hàng này quả thực tăng vọt luôn!


Thị Phi rũ mắt, nhìn bộ dáng giao trùng mê man, khẽ nhếch môi, không bận tâm.


Phật môn không sát sinh, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy thân thiết, cho dù là một con kiến, cũng nguyện ý cứu từ sông lên, huống chi là một con giao trùng rất ngây thơ như vậy?


Đường Thời hận đến nghiến răng nghiến lợi, gượng cười với Thị Phi, nói câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Thị Phi sư huynh, đúng là bác ái. ”


Thị Phi không tiếp lời.


Đường Thời bưng chén trà kia lên uống, mắt thấy bên ngoài mưa đã tạnh,, ánh mặt trời chiếu xuống, toàn bộ sau núi trong vắt.


Có tiếng chim kêu chiêm chiếp, lúc đi ra ngoài vừa nhìn, nước suối thoáng dâng lên một chút, ngập đến tảng đá vừa rồi Đường Thời đặt chân, qua làn nước trong vắt còn có thể thấy rõ.


Hắn duỗi thắt lưng, thở ra một hơi, bỗng nhiên cảm thấy đây giống như ngày thần tiên.


Thị Phi ở phía sau hắn, nhìn bàn đất dưới tàng đại thụ này, buông chén trà trong tay xuống, con giao trùng vẫn ôm tay y cũng xuống theo,


Tán cây như một tấm bình phong che chở, bên dưới có chút tối tăm, đi ra ngoài liền sáng lên.


Nhìn về phía bắc, sau cơn mưa trên mặt biển bao bọc bởi sương mù, đường nét của Thiên Chuẩn Phù Đảo cũng nhòe đi, giống như bị thủy mặc nhuộm màu. Tất cả mọi thứ giống như một bức tranh mờ, ngâm trong nước, nhuộm một màu, từng màu màu đan xen, loang lổ, mông lung.


Bọn họ đứng ở phía sau núi, chính là ở phía đông Thiền Môn Tự, đưa mắt nhìn, vẫn là Đông Hải vô biên.


Đường Thời bỗng hỏi: “Đông Hải Tội Uyên, rốt cuộc là cái gì?”


Thị Phi không nói gì thật lâu, gió kia thổi ô phía sau mở rộng trên mặt đất, lăn nửa vòng rồi dừng lại, chỉ hơi lắc lư.


Đường Thời không nghe y trả lời, một lát sau cười một tiếng, “Pháp sư Minh Luân nói, ta có thể hiểu một vài chuyện mình muốn biết ở đây. Đáp án nằm ở Tiểu Tự Tại Thiên, ”


“……”


Thị Phi vẫn không nói chuyện như trước, nhưng hai tay y đằng sau lưng, lại chậm rãi nắm một chút, hồi lâu mới nói: “Quả thật muốn xem?”


Đường Thời quay đầu lại, vừa vặn đụng vào đôi mắt bình tĩnh của Thị Phi. Hắn nói, “Muốn”