Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư - Quyển 8 Chương 120





Lúc này ở Đạo Các, Hư Đạo Huyền và tất cả các tu sĩ trên dưới ở Đạo Các đều có chung một ý nghĩ—— muốn tát Đường Thời sấp mặt, giẫm chết hắn, bắt hắn ngậm mồm lại.


Chỉ tiếc, lúc Đường Thời nói ra mấy câu này thì đã nghĩ xong tình thế mình sẽ đụng phải.


Hắn chắc chắn không xảy ra chuyện, nếu hắn có chuyện, thì chắc chắn mọi người nhịn không được, nhiều tu sĩ đại năng ở đây sao có thể để cho Đường Thời gặp chuyện được? Huống chi từng câu từng chữ của Đường Thời sắc bén như dao đâm vào chỗ đau của Đạo Các, lột cái vẻ ngoài đạo mạo kia từng chút một, bộ mặt thối nát xấu xa của Đạo Các đều hiển bày hết thảy.


Đường Thời không biết sau lần này, Đạo Các sẽ dùng chiêu gì để vãn hồi và cứu vớt cái nguy cơ chó rách và danh dự của bọn họ, mà cũng chẳng phải chuyện Đường Thời lo lắng. Trên thế giới này có một chuyện cực kỳ đơn giản, đó chính là phá nát —— phá còn dễ hơn cả xây, Đường Thời không hề áy náy, cảm thấy hành vi phá cho hôi này của mình vô sỉ hơn Đạo Các, ngược lại, bởi vì Đạo Các vô sỉ trước nên mới đẻ ra sự vô sỉ của Đường Thời hiện tại.


Lấy vô sỉ đối vô sỉ ——là phong cách nhất quán của Đường Thời.


Hắn đứng ở đây, không nhúc nhích, trên mặt không đổi thay, mà thân thể không lay động, sừng sững như núi rừng.


Giống như lũy tre xanh, đứng tại đây, oanh liệt lẫy lừng.


Ngươi có thể xem người này trong quá khứ quá mức xấu xa, nói hắn nham hiểm vô liêm sỉ, độc ác tàn nhẫn, nhưng dù ngươi có tấn công hắn ra sao, cũng không thể phủ nhận công lao và chí khí của hắn khi đứng tại chỗ này.


Ánh mắt Đường Thời rõ ràng, bình tĩnh, chỉ nhìn Hư Đạo Huyền.


Hư Đạo Huyền biết, nếu không ra một đòn thì chắc chắn sẽ không còn cơ hội nữa.


Pháp sư Minh Luân đứng bên kia, chỉ mỉm cười với hắn, cà sa đỏ thẫm của hắn nhiễm máu không nhìn rõ, vẻ mặt người này hiền lành không khác gì những cao tăng của Tiểu Tự Tại Thiên.


Hư Đạo Huyền nhìn hắn, mà Pháp Sư Minh Luân cũng nhìn lại.


Cuối cùng, Hư Đạo Huyền không nói gì hết, lúc này không chỉ Đạo Các chịu thương vong mà còn một món đồ quan trọng đã rơi vào tay pháp sư Minh Luân. Nhưng Hư Đạo Huyền không dám lên tiếng, nếu bị người khác biết, vậy toàn bộ Đạo Các sẽ hỗn loạn.


Hắn cảm thấy hơi chột dạ, nhưng không biết vì sao Minh Luân muốn cướp thứ kia.


Bỗng nhiên nhớ tới, đúng là có chuyện như vậy, nhưng sự tình còn chưa định.


Thị Phi từng có thỏa thuận với Đông Nhàn đại sĩ, nếu Thị Phi mượn được mười hai ấn Thiên Các trong tay mười hai các ở Đại Hoang thì có thể mở Các thứ mười ba. Nhưng thỏa thuận này, ít nhất cũng phải có sự đồng ý từ mười hai các, mà chuyện này còn đang thảo luận thêm, cũng còn chưa xác định, nhưng pháp sư Minh Luân…dường như đã biết.


Trong lúc suy nghĩ, Hư Đạo Huyền biết mình nên làm thế nào.


Hắn không ngờ, chỗ dựa lớn nhất của Đạo Các —— Đông Nhàn đại sĩ, ngay lúc bọn họ gặp phải sỉ nhục lớn đến vậy mà còn không xuất hiện.


Đạo Các bọn họ, ký thắc toàn bộ hy vọng trên người Đông Nhàn, nhưng hôm nay Đông Nhàn lại làm cho bọn họ khá thất vọng.


Nhưng Hư Đạo Huyền chỉ có thể chôn chặt cảm giác này ở đáy lòng mà thôi.


Đông Nhàn đại sĩ không xuất hiện, tất nhiên có nguyên nhân.


Huống chi, Đạo Các dựa vào Đông Nhàn, sao có thể dễ dàng bỏ qua mối quan hệ này được.


Hiện tại khổ ý trong lòng Hư Đạo Huyền không tuôn ra được, đăng như ăn ba viên hoàng liên, đắng lòng đến vô biên giới.


Bên kia Chương Huyết Trần vỗ vỗ tay: “Đúng là anh hùng xuất thiếu niên nha. Thang tiên sinh à, Tàng Các lại xuất hiện người tài rồi, vị này là Thời Độ nhỉ, tên nhóc gây phong ba ở giới linh thuật kia.——”


Kỳ thật vị trí của Đường Thời ở giới linh thuật trên cơ bản được coi là nhân vật cấp bậc tông sư, nhưng vì Đường Thời rất ít tham gia tụ tập đồng môn, cho nên thanh danh không quá nổi. Nhưng mọi người có thể nhìn từ linh thuật hắn chế tác mà phán đoán thực lực của người này, càng không không lộ diện, càng làm cho người ta có cảm giác thần bí.


Dù sao Đường Thời là cái tên khá mới đối với Đạo Các bên này, đa phần chưa từng gặp, nhưng đã từng nghe danh, thậm chí còn khá nhiều người mua linh thuật của Đường Thời. Vừa nghe xong, thấy Tam quan bắt đầu điên đảo.


Chương Huyết Trần và Thang Nhai không thèm để ý sắc mặt Đạo Các, tâng bốc Đường Thời, Hư Đạo và mấy người Đạo Các nghe xong trong lòng càng thấy ảo diệu.


Người như Đường Thời, có làm chuyện bình thường à?


Cái chuyện phóng đại ở đài Tứ Phương thì dẹp qua bên đi, nói hắn là Thời Độ, nhưng ai mà có não thì biết hắn chính là Đường Thời, nửa che nửa hở thế còn mang cảm giác thần bí, còn cái kiểu “ôm tỳ bà che nửa mặt” nữa chứ. Lúc này thân phận Đường Thời và mấy việc hoang đường kia chồng chéo lên nhau, đúng là đã xây thành tượng đài thực lực trong đầu mọi người.


Cứ như vậy, những lời Đường Thời vừa nói, có sức thuyết phục mạnh mẽ.


Mà thực ra, người bên Đạo Các cũng không thể nào phản bác.


Sự việc đã đến lúc này, chắc cũng đã gần kết thúc.


Băc Tạng lão nhân từ phía xa chắp tay với Hư Đạo Huyền: “Cảm ơn Hư các chủ đã tiếp đón nhiệt tình, lão phu đi vội vàng, vốn định mang một phần lễ nhưng không nghĩ lại gây ra cục diện này. Thực xin lỗi, xin lỗi. Đã vậy, lão phu cũng không còn mặt mũi nào vào Đạo Các uống trà, cáo từ. Hư các chủ, bảo trọng!”


Lão già này, cũng biết chơi quá đấy!


Đường Thời nhịn lại muốn khen lão một phát, Hư Đạo Huyền kia tức đến run người luôn rồi, nhưng Bắc Tạng đã vọt lên, biến mất từ lâu, chẳng rõ đi đâu.


Pháp sư Minh Luân chắp tay hình chữ thập, niệm Phật hiệu, nhìn Đường Thời và Thị Phi sau đó mới đi xa.


Ở đây chỉ còn người của mười hai các, Đông Nhàn đại sĩ vẫn không xuất hiện, trải qua chiến loạn, toàn bộ Đạo Các đã loạn thành một đống. Sức phá hoại kim luân của pháp sư Minh Luân quá mạnh, nhìn từ bên ngoài thì không thấy gì hết, nhưng đứng ở trong mới thấy lầu các và lan cang đều bị ánh sáng của kim lân phá vỡ, muốn xây dựng lại Đạo Các e rằng sẽ tốn thời gian đây.


Mọi người bên này đa phần vui vẻ khi nhà người cháy, còn người của mười một các thì tụ tập lại một chỗ, nhao nhao cáo từ.


Chương Huyết Trần cũng chắp tay: “Vốn tưởng là chuyện lớn, nhưng hóa ra là hiểu lầm, xem ra mọi người đã uổng công một chuyến rồi. Sau này gặp phải chuyện như vậy, các vị tầng chủ Đạo Các cần lưu ý hơn, dù sao thời gian của mười một các chúng ta cũng quý giá lắm, các ngươi cứ làm loạn thế, nói sao nhỉ, tóm lại không hay lắm. Phải không, Thang tiên sinh?”


Thang Nhai biết Chương Huyết Trần đang muốn mình tung hứng, hắn cười cười, phụ họa: “Tuy rằng Chương tầng chủ nói hơi khó nghe, nhưng mà lời nói cũng hợp lý, chúng ta cũng có ý này. Hư các chủ, bảo trọng.”


Hai người vừa xoay người, đã trực tiếp ra khỏi đại sảnh, mấy người Đường Thời bên này cũng nối đuôi đi theo.


Ánh trời vừa khoan thai nhô ra khỏi mặt đất, mùi máu tanh tưởi phía sau Đạo Các vẫn dâng trào, nhưng đây đã qua ngày mới, mây trời ban mai, sương sớm, vừa đẹp vừa thanh sạch.


Khi mọi người bước ra ngoài, vết máu trên người đã bị gió thổi bay, không để lại dấu vết.


Thang Nhai tạm thời đi cùng Chương Huyết Trần và mỹ nhân tóc đỏ Chúc Phi. Nhưng mới đi chưa được nửa đường, đã thấy người mặc áo cà sa đằng xa.




Thang Nhai quay đầu nhìn Thị Phi và Đường Thời đứng chung một chỗ, tạm thời không nói gì, đợi đến khi đi vào mới tiến lên chào hỏi: “Phong thái của pháp sư Minh Luân đúng là khiến chúng ta mở rộng tầm mắt.”


Minh Luân cười, chỉ nhìn về phía Đường Thời và Thị Phi bên kia, nhưng lời hắn nói chính là: “Bần tăng có việc cần giải thích với tiểu hữu Đường Thời của quý các.”


Đường Thời giật mình, hắn vốn tưởng rằng Minh Luân tới tìm Thị Phi, nhưng hiện tại Minh Luân lại chỉ đích danh, nói tìm hắn?


Mặc dù đáy lòng kinh nghi, bất quá sau khi nhìn Thị Phi một cái, phát hiện trên mặt Thị Phi không có biểu tình gì khác thường, hắn vẫn đi về phía một bên, chắp tay liền lễ: “Pháp sư Minh Luân tìm tại hạ, nhưng có chuyện gì quan trọng?”


Mặc dù trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi liếc về phía Thị Phi, thấy y chẳng có biểu hiện nào khác, hắn đi về phía Minh Luân cúi đầu chắp tay: “Pháp sư Minh Luân tìm ta có chuyện gì không?”


Minh Luân nhìn Đường Thời trước mắt, nghĩ đến lúc mình vừa bắt hắn chỉ mới Nguyên Anh kỳ, mà giờ đã là tu sĩ xuất khiếu kỳ. Tư chất tu luyện Đường Thời nhìn quan thì đúng là bình thường không gì khác lạ, nhưng tốc độ tu luyện lại nhanh vượt bậc. Trong lòng hắn hơi cân nhắc, nhưng đã hạ quyết định.


Bởi vì xuất thân từ Tiểu Tự Tại Thiên, mà nguyên nhân lúc trước phản bội Tiểu Tự Tại Thiên cũng rất ly kỳ, hắn cũng biết chuyện của Thị Phi.


Có lẽ Thị Phi không muốn Đường Thời xen vào chuyện này, nhưng hắn biết muốn phá mê cục của Khu Ẩn Tinh này, chỉ có thể để Đường Thời quấy vào.


Sợ Thị Phi mềm lòng kia, nếu bỏ qua Đường Thời, e là Tiểu Tự Tại Thiên sẽ không con đường sống nữa.


Cuối cùng, Minh Luân giơ tay lên bày màn sáng, ngăn ánh mắt mọi người, sau đó đưa một cái hộp nhỏ bằng đá xanh cho Đường Thời, muốn hắn cầm lấy.


“Đây là?”


“Ngươi mở ra sẽ biết thôi.” Pháp sư Minh Luân chỉ


Đường Thời nhận lấy, nhấc nắp hộ lên, thấy một con dấu to cỡ nắm tay con nít đặt ngay ngắn giữa cái hộp này.


Con dấu màu xanh lục, được điêu khắc hoàn mỹ bằng khối ngọc bích, mặt trên khắc biến thể khác của Thái Cực Đồ, hai bên là trận pháp bát quái, lật con dấu lên nhìn, cũng là nét chữ rất cổ xưa.


Hắn mơ hồ cảm thấy nét chữ này rất quen, ngẫm lại hình như giống với chữ viết khắc trên tường phát hiệu sau núi Thương kia.


Mặc dù không phải là chữ viết tay, mà niên đại của phông chữ này cũng giống nhau, đây là phông chữ của thời kỳ đó.


Phông chữ cổ kim tuy rằng khác biệt, nhưng dù sao vẫn dựa trên cơ sở ban đầu mà biến đổi. Đường Thời liên hệ đến dấu ấn trên đỉnh con dấu này, suy đoán phía dưới khắc chữ “Đạo”.


Hắn trầm mặc một lát, chợt hiểu đây là thứ gì, gần như hít sâu một hơi, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn pháp sư Minh Luân.


Mà pháp sư Minh Luân chằng đổi nét mặt, nói: “Thị Phi xây Các, nhất định cần thứ này. Nếu ta cho y, chắc chắn y không nhận. Trước tiên, ngươi giữ cho y đi. Đều ở Đại Hoang, mà ta đang ở Bồng Lai, lui tới bất tiện…”


Đây là cái gì —— một trong mười hai ấn Thiên Các!


Đây chính là Ấn Thiên Các của Đạo Các, có nó, lại phối hợp với bí thuật của Đạo Các thì có thể khống chế toàn bộ phiến quạt của Đạo Các.


Sau khi năng lực của tu sĩ đến một mức độ nhất định, có thể không chế rất nhiều thứ, hoa lá, cây cối chim muông và động vật, thậm chí cả núi sông,. Mà mượn ấn Thiến Các này có thế điều khiển toàn bộ khu vực thuộc về Đạo Các, không chế kiểu gì thì Đường Thời không rõ, nhưng chỉ riêng một chiêu thế cũng đã rất kinh người rồi.


Đạo Thiên Các Ấn lúc này đang nằm trong lòng bàn tay Đường Thời, không nhúc nhích, thậm chí không khác gì ấn ngọc bình thường.


Đường Thời chợt nhớ ra, lúc trước Hư Đạo Huyền và Minh Luân từng có đối mắt nhau.


“Người của Đạo Các có biết ấn Thiên Các này không?”


Dưới mắt Minh Luân lộ ra vài phần tán thưởng: “Biết, chỉ là không dám hỏi ta.”


Đường Thời nghe xong, suýt nữa bật cười.


Sau đó Minh Luân nói chuyện ấn Thiên Các cho Đường Thời, lại hỏi hắn: “Hiện tại quan hệ giữa ngươi và Thị Phi là gì?”


Hỏi rất thẳng thừng, khiến Đường Thời hơi khựng lại, một lúc sau mới trả lời: “Cứ xem là bạn đi.”


Bỏ qua tất cả định kiến, Thị Phi rất thích hợp để làm bạn.


Minh Luân nói, “Đã như vậy, ngươi và y trở về Tiểu Tự Tại Thiên đi. Đến lúc đó, những chuyện ngươi tò mò sẽ được cởi bỏ thôi.”


Đến lúc đó, chính là lúc đến Tiểu Tự Tại Thiên.


Sức hấp dẫn của câu này rất mạnh mẽ.


Đường Thời muốn từ chối, nhưng không cách nào từ chối.


Hắn cầm con dấu kia, chậm rãi đặt nó vào trong hộp, lúc đóng nắp hộp cảm giác có một vệt sáng chớp động đan xen trên nắp hộp, bảo hộ toàn bộ con dấu ở bên trong.


Con dấu Đạo của mười hai ấn Thiên Các đang nằm trong tay Đường Thời.


Thứ hắn nắm là hy vọng xây các của Tiểu Tự Tại Thiên.


Mặc dù cái hộp này rất nhẹ, nhưng lúc nằm trong tay Đường Thời lại trở nên nặng nề.


Hắn cất cái hộp này đi, nhét vào trong nhẫn trữ vật, gật đầu với Minh Luân, xem như đồng ý chuyện này.


Sau đó Minh Luân rút màng sáng kia xuống, chắp tay chữ thập về phía Thị Phi: “Duyên phận giữa Minh Luân và Tiểu Tự Tại Thiên đã hết, nhân quả cũng xong, tiểu hữu Thị Phi, từ biệt ở đây.”


Lúc này, hắn không xem Thị Phi là hậu bối của mình, mà thực sự xem Thị Phi là người thừa kế cuối cùng của Tiểu Tự Tại Thiên chăng?


Mà bây giờ Tiểu Tự Tại Thiên, đã không còn huy hoàng năm đó.


Nhưng trong suy nghĩ của Minh Luân, những thứ cũ sẽ không tiêu tan, chỉ có người đến kẻ đi, đi tới đi lui, mà Tiểu Tự Tại Thiên sẽ vĩnh viễn không thay đổi.


Cho dù chỉ còn một ngày, nó sẽ không chìm trong cát bụi của lịch sử, nó vẫn là Tiểu Tự Tại Thiên.


Cõi thanh tịnh trong lòng thì không bị ngoại vật phá hoại.


Minh Luân nói xong, liền đi về phương xa.


Đường Thời nhìn như thường, chỉ cùng mọi người đi trở về.


Mọi người tiếp tục đi về phía trước, Đường Thời truyền âm cho Thị Phi: “Pháp sư Minh Luân muốn ta đi cùng người về Tiểu Tự Tại Thiên.”


Trình bày đầy đủ, cũng là thăm dò, Đường Thời muốn biết thái độ của Thị Phi.


Thị Phi rũ mắt, tựa hồ đã sớm nghĩ đến, “Cũng tốt.”


Không còn câu nào khác, chỉ có hai chữ —— cũng tốt.


Tích chữ như vàng, nhưng Đường Thời quay mặt lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thị Phi, nhìn thấy y lộ ra khí tức nhàn nhạt, dưới ánh sáng cắt ngang, biểu cảm đã mơ hồ, chỉ còn ánh sáng ngưng tụ dưới mắt, như vàng, bất quá Đường Thời quay mặt lại, ánh mắt lạnh nhạt rơi xuống trên mặt Thị Phi đạm tĩnh kia, nhìn thấy anh lộ ra khí tức nhạt nhẽo bên cạnh, dưới quang ảnh cắt xuống, biểu tình đã mơ hồ, chỉ có đáy mắt ngưng tụ ánh sáng, chằng chịt mà hữu thần.


Cho nên đến lúc Thang Nhai chuẩn bị tạm biệt Chương Huyết Trần, Thị Phi cũng muốn đổi đường khác, nhưng Đường Thời lại nói, hắn muốn đi Tiểu Tự Tại Thiên một chuyến.


Thang Nhai bên cạnh lập tức nhíu mày, có vẻ không đồng ý, nhưng hắn nhìn Đường Thời, biết đối phương chỉ đang thông báo thôi.


Dựa theo quy định, không có nhiệm vụ đặc biệt không thể tự tiện rời khỏi Đại Hoang, nhưng Đường Thời…


Không, Đường Thời đi Tiểu Tự Tại Thiên, có lợi.


Rốt cuộc bộ dáng của Tiểu Tự Tại Thiên ra sao, khi Đường Thời trờ về chưa chắc sẽ nói với họ. Nhưng nếu nói Đường Thời không lộ chút nào thì không thể. Chỉ cần có chút manh mối, bọn họ sẽ phân tích ra rất nhiều tình huống từ đó xét ra những lợi ích và thiệt hại trong này.


Đối với Tàng Các mà nói, Đường Thời đi Tiểu Tự Tại Thiên, chắc chắn có lợi.


Thang Nhai không chối từ, chỉ nói trở về sớm thôi.


Kỳ thật Thang Nhai tự phóng đại, nếu Đường Thời theo Thị Phi làm hòa thượng, thì đối với Tàng Các không tốt tẹo nào. Cho nên hắn cố ý nhấn mạnh một chút —— phải quay lại càng sớm càng tốt.


Dù sao nếu bồi dưỡng Đường Thời, sau này cũng coi như là át chủ bài của Tàng Các.


Bọn họ đã hao hết tâm tư để đào ra một nguồn tài nguyên như vậy, dễ gì buông tay được.


Nếu Thang Nhai đã đồng ý, việc Đường Thời rời đi cũng đã thành.


Hắn chắp tay với Tần Khê và Thành Thư, nói lời tạm biệt, chia tay bọn họ.


Thang Nhai bọn họ đi từ phiến quạt Đạo Các về, cho nên đi về phía Tây Bắc. Mà Thị Phi đi với Đường Thời thẳng về phía đông.


Cứ đi thẳng về phía đông, chính là đến giữa Đạo Các và Kiếm Các, còn phải vượt qua núi băng giữa các Đại Hoang, sau đó tới Đông Sơn mà Đường Thời cực kỳ quen thuộc, lại ra biển hướng về Tiểu Tự Tại Thiên.


Chỉ cần nghĩ đến hành trình này, đã cảm thấy tang thương đến lạ.


Đường Thời đi theo Thị Phi về phía trước một đoạn đường rồi ngừng lại.


Người đầu tiên dừng bước chính là Đường Thời, sau khi hắn đứng lại, Thị Phi còn đi về phía trước nhưng hắn túm tay áo hòa thượng nên y cũng dừng lại.


“Sát khí không sao chứ?”


Trên người mang theo sát khí còn muốn đi lung tung hả đại trượng phu?


Đường Thời hỏi cụt lủn, nhưng mà lúc nói với Thị Phi thì mang theo thói quen chế giễu.


Y nghiêng đầu sang, chỉ nói: “Không sao.”


Đường Thời nhìn mặt y, bỗng nở nụ cười, chỉ ôm bụng lại kéo tay áo y, ổn định cơ thể để không ngã xuống.


“Ha ha ha…”


Thị Phi không hiểu hắn cười cái gì, chỉ đứng đó nhìn hắn cười.


Đường Thời cười đến khom cả người, sau đó cố nén lại, chỉ ấn y ngồi xuống, cúi người, vươn hai ngón tay nắm cằm y, giống như nhẹ nhàng nghiêng qua, để y nghiêng mặt sang một bên.


Vừa nhìn dấu tay trên mặt kia, Đường Thời lại nhịn không được, cười cười, đồng thời trong lòng lại xuất hiện cảm giác kỳ quái kia.


Hắn không cười nữa, chỉ thản nhiên lấy một bình bích ngọc ra, dùng ngón tay chấm chút thuốc mỡ rồi bôi lên mặt Thị Phi, “Hòa thượng xinh đẹp không còn đẹp nữa, ngươi không ghi hận ta à?”


Thị Phi mím môi, cảm giác ngón tay hắn khẽ chạm trên mặt mình, như có như không, y rũ mắt hỏi: “Pháp sư Minh Luân nói gì với ngươi?”


Đường Thời trầm mặc một lát, rút ngón tay về, ánh mắt chợt lóe, nhìn Thị Phi chẳng biểu hiện gì.


Lúc ấy hắn xuống tay tương đối nặng, bây giờ nhìn thấy Thị Phi bị thương, cảm giác kỳ quái lúc trước lại nương theo vết thương biến mất mà mãnh liệt lên.


Tầng thứ ba của Vô Tình đạo, chí tình đập vào mắt mà không dao động…


Hắn cầm bình thuốc, nửa ngồi trước người Thị Phi, tay kia bỗng ấn ngực một chút, lông mày nhíu lại.


“Có chuyện gì vậy?”


Lời nói nghẹn ngay cổ họng, không tuôn ra được.



Thị Phi chỉ nhìn về phía hắn, tay kia còn chưa duỗi được một nửa, đã rụt trở về.


Cảm giác rung động trong lòng chỉ như một cái chớp mắt, sau đó bình tĩnh trở lại.


Ánh mắt Đường Thời bỗng mang vài phần lạnh lùng, giương mắt nhìn Thị Phi trước, sau đó cất bình ngọc kia, Thị Phi chú ý đến dấu ấn máu tươi sắp khô trên ngón tay hắn, mà bản thân Đường Thời lại tựa hồ không có cảm giác gì. Hắn chỉ thuận miệng nói: “Chỉ nói Tiểu Tự Tại Thiên có đáp án cho những chuyện ta tò mò. Mà ta đang nghĩ, Thị Phi sư huynh có nói hết cho ta hay không. Ngoài ra, không có gì quan trọng.”


Xem ra, pháp sư Minh Luân dùng cái này để dẫn Đường Thời đi Tiểu Tự Tại Thiên.


Pháp sư Minh Luân nói đoạn tuyệt nhân quả với Tiểu Tự Tại Thiên, chính là bởi vì Tiểu Tự Tại Thiên có ân giáo dưỡng với hắn, mà hắn phản bội Tiểu Tự Tại Thiên, nếu không dứt sạch sẽ, sau này sẽ sinh ra nghiệp quả.


Thị Phi nghe xong cũng không nói gì, mà Đường thười nhìn trời mây bay, bỗng hỏi một câu: “Lúc ấy ngươi gặp ta, bảo ta buông Vô Tình Đạo, tại sao?”


Kỳ thật vấn đề này như cục mụn vậy, Đường Thời chưa nặn cho nó xẹp xuống được.


Trong lòng hắn để ý vấn đề này, vẫn gác lại, giờ mới đột nhiên nhớ tới.


Rất nhiều chuyện, Thị Phi chỉ nói một nửa, nửa còn lại để Đường Thời đi đoán.


Thị Phi nhìn hắn, xung quanh cây cỏ lặng yên, hoa dại ngát hương, nhưng trong mắt Đường Thời lạnh lẽo, lúc nhìn y vẫn mang theo ý trào phúng kỳ quái này. Cách làm việc hai người khác nhau, hắn nhìn y bằng con mắt châm chọc thường ngày mới đúng.


Nghĩ đi nghĩ lại, Thị Phi chỉ cảm thấy lúc ấy mình quá xúc động, còn chưa kịp nghĩ nhiều.


Mặc dù y nói nhưng Đường Thời sẽ nghe sao?


“Cho dù ta nói, ngươi thật sự có thể buông Vô Tình Đạo sao? “


Đường Thời nghe xong, tự hỏi thật lâu, rốt cục vẫn lắc đầu: “Tuyệt đối không.”


Đã vậy thì thà không nói. Dù sao cũng chỉ là linh cảm trong lòng, không thể làm rõ được. Nhưng hôm nay y đã nhắc tới, trong lòng Đường Thời cũng nên có cảnh giác.


Đường Thời tu Vô Tình Đạo, hắn không thể dễ dàng để mình liên lụy quá nhiều với Thị Phi, có thể dùng tâm tư lạnh lùng mà bình tĩnh phân tích hết thảy những thứ mình gặp phải, Đường Thời cảm thấy quá tốt.


Vô tình cũng không phải tuyệt tình, Đường Thời cũng có những tình cảm nên có nhưng chẳng qua chỉ là tình cảm phải nhường đường cho lợi ích hoặc mục tiêu hắn mong muốn nhất.


Tình cảm hoàn toàn xếp ở vị trí thứ hai, sau khi gạt cảm xúc sang một bên để xem xét những khó khăn mà họ phải đối mặt và những thứ họ phải trải qua, các quyết định đưa ra thường hợp lý và đúng đắn nhất.


Mặc dù, Đường Thời ngẫu nhiên cũng đang suy nghĩ ——


Người, chí tình chí tính, dùng tâm tình lạnh lùng tự hỏi, có phải quá không cần nhân tình hay không?


Nhưng Đường Thời, mặc dù chí tình, tựa hồ cũng hoàn toàn không liên quan đến những thứ có nhân tình kia.


Hắn bứt một cọng cỏ trên mặt đất, phẩy tay, mỉm cười: “Ta không thể từ bỏ Vô Tinh Đạo, ngươi không thể từ bỏ Tiểu Tự Tại Thiên. Nếu đã là chuyện không thể, thì đừng nói.”


Thị Phi im lặng thật lâu, sau đó nhìn cọng cỏ xanh kẹp giữa ngón tay Đường Thời, “Ngươi không trị thương?”


“Muốn hóa sát khí không phải là chuyện một sớm một chiều, thuận theo tự nhiên đi,”


Chuyện cần thời gian thì không phải cứ muốn nhanh là thành.


Đường Thời nghe xong, cũng gật đầu, đang chuẩn bị đi, quay đầu lại thấy Thị Phi đang nhìn ngón tay hắn.


Hắn nhíu mày hơi khó hiểu, Thị Phi thì nói: “Bị thương.”


Giơ tay lên, trên ngón áp út quả nhiên có vết máu, Đường Thời ngẩn ra, chỉ vén tay áo ra, cánh tay không biết từ lúc nào đã bị trầy xước, máu tươi đọng lại, hắn chẳng có cảm giác gì.


Có lẽ lúc ấy thần kinh quá căng thẳng nên không để ý chăng?


Hắn mỉm chỉ nói, “Chuyện nhỏ, đi thôi.”


– Chỉ tiếc, không đi được.


Hiện tại Thị Phi đè hắn lại, chỉ nói hai chữ: “Đừng động.”


Đường Thời thật không dám động, bởi vì cảm thấy trong mắt Thị Phi ẩn chứa ý lạnh, nếu hắn thật sự động..thì người này chắc chắn sẽ làm ra chuyện…


Thị Phi kéo bàn tay hắn, vén ống tay áo ra, nhìn vết thương dài hai tấc kia, tựa hồ còn rất sâu.


Không nói gì, trong lòng bàn tay khẽ lắc, một bình thuốc xuất hiện ngay tức khắc.


Một số vết thương do linh khí gây ra, thuốc thông thường không thể tan đi độ sắc bén của nó, khiến miệng vết thương không khép lại được. Lúc này Thị Phi không nên dùng Phật lực, chỉ dùng thuốc đắp cho hắn, chính là linh dược sinh cơ giải độc.


Nhưng thuốc này cực đau, Đường Thời bất thình bị rắc thuốc, run lên, muốn rút tay khỏi lòng bàn tay Thị Phi, nhưng bị Thị Phi đè lại, nắm chặt, không để hắn chạy thoát.


Lúc rắc thuốc lên, da đầu Đường Thời muốn nổ tung, hắn mắng chửi: “Tặc hòa thượng! Sao ngươi không đây là linh dược sinh cơ hả?! Shss – đau đau, buông tay!”


Đậu phụng, Thị Phi, lừa trọc chết tiệt này!


Đường Thời bị rắc thuốc, mặt nhăn lại, nhưng Thị Phi túm lấy hắn, chạy không được, chỉ có thể chịu đựng.


Lúc nhe răng trợn mắt, vừa nhìn Thị Phi rũ mắt, lại thấy y thờ ơ, trong lòng hắn sớm hỏi thăm mười tám đời Tiểu Tự Tại Thiên nhà hắn, đây mới là giết người vô hình.


Trong lúc giật mình, chút thuốc cuối cùng cũng rắc xong, đau đớn càng thêm mãnh liệt, Đường Thời hận không thể tát y thêm hai cái nữa.


“Đừng đừng đừng, đau – lừa trọc chết bầm, mau buông xuống! Bỏ thuốc xuống! Đau…”