Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư - Quyển 8 Chương 106





Hội Tứ Phương Đài là một sự kiện trọng đại, vẫn trở thành đề tài trà dư tửu hậu không dứt.


Đường Thời xuất hiện đương nhiên là ngoài ý muốn, mà người khác cũng cảm thấy thấy đặc sắc không thôi.


Hội Tứ Phương Đài lần này có thể nói là quy tụ anh tài, bốn vùng núi Đông Tây Nam Bắc mỗi người một vẻ. Đông Sơn phá vòng vây càng trở thành truyền kỳ—— đây cũng là hội Tứ Phương Đài gây tranh cãi nhất từ trước đến nay, dù sao thắng bại giữa người với người vẫn khiến vài người khúc mắc.


Tỷ như thắng bại giữa Đường Thời và Hạ Vọng, còn có sống chết của Đường Thời sinh tử, cả về đài Tứ Phương nữa.


Trong mắt mọi người, đài Tứ Phương đã gần như là vật bất khả xâm phạm.


Tuy nhiên, sau khi Đường Thời đạp phá đài Tứ Phương, đã có người bắt đầu thay đổi quan điểm —— đài Tứ Phương tại sao địa vị thần thánh cao quý đến vậy? Chỉ vì Đường Thời xúc phạm cái gọi là uy nghiêm của đài Tứ Phương, nên mới đẩy hắn vào chỗ chết sao? Đài Tứ Phương dựa vào đâu mà làm vậy? Mà Đường Thời dựa vào cái gì mà phải trả giá hành vi tưởng như không có lực sát thương này?


Toàn bộ giới Tu Chân, chẳng thể bình tĩnh nỗi mỗi khi nhắc về vấn đề này.


Lúc Đường Thời trở về, hắn đã cải trang. Khi hắn rời khỏi Tẩy Mặc Các tham gia hội Tứ Phương Đài, đã là tu vi kim đan hậu kỳ, mà khi trở về đã thăng lên Nguyên Anh trung kỳ, mặc dù là Tô Hàng Đạo, tu vi cũng chỉ cao hơn hắn một bậc.


Nhưng trong lòng Đường Thời vẫn còn nghi vấn, chưa tìm ra lời giải đáp, hắn chuẩn bị về sẽ hỏi Tô Hàng Đạo.


Nhìn về Nam sơn ngày càng gần, càng nghe những lời đàm tiếu có liên quan, có người còn nói hắn đã chết, mà nguyên nhân chết cũng phong phú đa dạng —— cái gì mà bị hình phạt sét đánh, cái gì mà bị linh thể đài Tứ Phương trả thù, rồi bị đài Tứ Phương đập chết, rồi bị tu sĩ Đại Hoang ám toán… kiểu gì cũng có. Mà cũng có người nói Đường Thời vẫn sống nhăn, bằng chức là Tẩy Mặc Các còn chưa hủy vị trí đệ tử nội môn của hắn…


Tin tức Tẩy Mặc Các bên kia chắc chắn có nhưng người ngoài thì không biết được..


Chuyện Đường Thời từng làm đúng là tương đối to gan, trong mắt người khác thì đúng là thật sự không thể nghĩ tới.


Quá mức nổi loạn, cho nên đa phần mọi người khó mà tiếp nhận nổi.


Trong Đại Hoang nhất định muốn truy cứu Đường Thời, nhưng do hiện tại Tàng Các còn bao che, nên Đại Hoang bên kia hình như không thể xử lý Đường Thời.


Quan trọng nhất là, Đường Thời đã từng ở giữa chín núi hội Tứ Phương Đài, biến mất trước mặt bao người, dù rằng không thấy Đường Thời trở lại, dựa vào cái gì nói Đường Thời này chính là Đường Thời lúc trước?


Vốn giới Tu Chân da mặt dày, chỉ cần Đường Thời một mực khẳng định mình không phải là Đường Thời, mặc dù tất cả mọi người biết hắn là Đường Thời, cũng không thể định tội của hắn, nhiều người danh không chính ngôn không thuận ở sau lưng bôi đen hắn.


Đường Thời chưa bao giờ cần liêm sỉ, hắn sẽ không nói mình là Đường Thời —— Tàng Các có vài phần bản lĩnh, thế lực trong Đại Hoang phức tạp rối rắm, bên ngoài ai ai cũng biết thân phận của hắn, không không ai dám hé răng. Mở miệng chính là đối nghịch với Tàng Các.


Mặc dù chỉ cách một lợp giấy nhưng ai dám chọc thủng?,


Không bắt được tại chỗ, hơn nữa nếu tóm hắn tại trận chĩnh là sai lầm lớn nhất của bọn họ.


Vừa nghe tin liên quan đến mình, chẳng mấy chốc Đường Thời đã thấy núi Chiêu Diêu lần nữa.


Tẩy Mặc Các ở trên núi Chiêu Diêu, hắn nhìn thấy núi xanh quen thuộc, ao Tẩy Mặc, quảng trường bức Nghiên thật lớn, tất cả đệ tử vẫn như trước, tựa hồ không có hội Tứ Phương Đài lúc trước vậy.


Từ lúc Đường Thời bước vào ranh giới núi Chiêu Diêu, Ứng Vũ bên kia và Đường Thời có cảm ứng cũng đã biết.


Dù sao Ứng Vũ là núi Hạo Nhiên của Chính Khí tông biến thành, còn có một luồng tinh phách ở trong Thái Cực Đan Thanh ấn của Đường Thời lấy không ra, Đường Thời vừa đi cả người cô đều suy yếu, nhưng lúc Đường Thời đột phá và thăng cấp, cô còn có cảm giác.


Hôm nay Đường Thời trở về, cô là người đầu tiên biết được, sư môn bên này cũng biết đã chuẩn bị, sáng sớm đã dẫn người xuống dưới đón chào.


Khi mọi người thấy Đường Thời, trong mắt hiện lên tia rung độc kinh ngạc, còn có đám nhóc vừa nhập môn nhìn hắn bằng con mắt rất sùng bái.


“Đường sư huynh.”


“Đường sư huynh!”


“Đường sư đệ!”


“Đã trở lại.”


“Trở về rồi…”


Tẩy Mặc Các, vẫn luôn khiến hắn cảm thấy rất thân thiết.


Bóng núi, ánh sáng ban ngày.


Nửa sáng nửa tối.


Các đường nét âm dương nằm trên sườn núi mang cảm giác động lòng người.


Đường Thời từ trên đường núi đi tới, đi qua ao Tẩy Mặc, nghĩ đến Thiên Phật Hương từng chôn dưới nước này, nghĩ đến thác nữa chảy xuôi giữa suối Mặc, vách núi bên trên, căn nhà tranh của hắn dưới tàng cây to lớn…


Vừa đi vừa chào hỏi, Đường Thời chẳng hề ra vẻ, có vài phần bình dị gần gũi.


Nhóm tiểu sư đệ vừa mới nhập môn, nghe người bên ngoài rêu rao mấy lời huyền bí, nói Đường Thời lạnh lùng, đẹp trai bá đạo… Vốn trong ấn tượng của rất nhiều người, cao thủ đều rất khó ở chung, nhưng biểu hiện này của Đường Thời quá gạt người.


Tên này đi ngang qua, giống mấy anh trai hàng xóm có nụ cười ấm áp xán lạn mê hoặc đám tiểu sư đệ vừa mới nhập môn định lực không tốt đến thần hồn điên đảo.


Đường Thời vừa mới vào điện Đường Mặc, đã bị hắt đầy mực. Lúc này Tô Hàng Đạo đứng trên đại điện, cười nói: “Tên nhóc con nhà ngươi giả vờ hiền lành lừa gạt mấy tiểu sư đệ vừa nhập môn, không tốt nha.”


Cả người đều là mực, khóe miệng Đường Thời co giật một chút, rất thành khẩn đề nghị: “Chưởng môn sư tôn, ta cảm thấy chúng ta Tẩy Mặc Các cần cải cách mấy thói quen xấu một chút.”


Loại chuyện tạt mực này cũng giống như nhổ nước bọt vậy, không được!


Đây là một thói quen xấu! Cực kỳ xấu!


Đường Thời đã bị hắt mực lần thứ hai, trở về một lần là bị hắn một lần, hắn sống dễ dàng lắm à?


Tô Hàng Đạo vuốt vuốt râu của mình, vẫy tay cho mọi người đi ra, sau đó nghiêm trang nói: “Đúng là nên sửa đổi, chúng ta cần làm phong phú màu mực chút, hoặc đổi phương pháp tẩy trần người. Không, đôi cách tẩy trần đi.”


Đường Thời: “…”


Chưởng môn ngươi đã nói ra hai chữ ‘tẩy trần’, ngươi còn vạch trần! Đừng giả vờ nữa nha?!


Còn chưởng môn sư tôn…


Đệt mẹ nhà ngươi.


Đường Thời thấy không khỏe.


Hắn đứng trên đại điện, cơ hồ bị Tô Hàng Đạo vô sỉ làm rét run.


Vừa vào đã bị hắt mực toàn thây, về sau sẽ ăn tiếng ghẹo muôn thuở


—— Nhân sinh, đúng là chó má!


Ứng Vũ đứng giữa mấy người, bộ dáng vẫn thấp bé, khi nhìn Đường Thời thì hai mắt sáng người nhưng vừa thấy kẹo ngon.


Đường Thời nhìn thấy cảnh tượng này, da đầu gần thấy tràng diện này, dựng cả tóc gáy.


Cảm giác này giống như hắn vứt bỏ con gái mình, Đường Thời trở thành tên cặn bã bỏ nhà nhiều năm…


Đậu mòe, bay xa quá kéo không về!


Ứng Vũ thoăn thoắt tiến lên ôm cánh tay hắn, làm nũng: “Đường sư huynh ngươi rốt cục đã trở lại, hu hu hu…”


Đường Thời không nói gì, gấu con, ngươi đừng giả vờ, ông đây biết ngươi nghĩ tinh phách của ngươi đã trở lại. —— Giọt lệ giọt vàng, đừng rơi nữa!


“Đừng khóc.”


Đường Thời cứng ngắc kéo mỏ, chỉ lạnh lùng phun một câu.


Không ngờ, sau khi hắn khuyên xong, Ứng Vũ càng khóc to hơn


Đường Thời nhếch miệng, đập một phát —— quyết định dùng bạo lực dạy dỗ.


“Đã bảo nín đi.”




Ứng Vũ trúng một cái tát vào đông, giống như bị chóng, lúc này mới hòi thần, không dám khóc.


Lúc trước Đường Thời đánh cô, sư huynh sư tỷ trong sư môn còn cảm thấy Đường Thời quá bạo lực, nhưng từ sau khi biết được cô là một ngọn núi, thì hết người đồng tình với cô—— núi, núi cũng là có quyền của núi mà?! Dựa vào cái gì mà đánh ta?!


Được rồi, thực ra cô không đau lắm.


Bên trong Thái Cực Đan Thanh Ấn của Đường Thời còn có tinh phách của cô, cô không dám chọc Đường Thời chỉ có thể đau khổ lau nước mắt, không khóc.


Đường Thời buông tay, nhìn đi, ai cũng thích chọc mình.


Ba vị trưởng lão mỉm cười nhìn, sau đó đám người Tống Kỳ Hân cũng đi lên ôn chuyện với Đường Thời


Lúc này, nội môn Tẩy Mặc Các đã không còn nhiều người như trước.


Đại sư huynh Đỗ Sương Thiên được Đạo Các dẫn đi đi, nội môn nguyên bản có bảy người, giờ chỉ có sáu người, mà Đường Thới cũng sớm rời đi.


Ứng Vũ từng nhận được lời mời, nhưng cô từ chối.


Người phức tạp nhất trong nội môn hẳn là Bạch Ngọc, nhưng Bạch Ngọc thì không giống người thường, thậm chí hắn còn vui khi có người gặp họa, Đường Thời vừa nhìn là biết hắn hả hê rồi—— có câu thơ gì ấy nhỉ? Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt, Hướng dương hoa thảo dị vi xuân (mặt nước lâu đài soi bóng nguyệt. Hướng ánh dương gian, cây cỏ xuân)


Đăng Dương tướng công từ đường


Bây giờ Bạch Ngọc cảm thấy thời cơ vừa tới, lúc nói chuyện với Đường Thời, lâu lâu liếc mắt nhìn Tống Kỳ Hân.


Ứng Vũ từng nói Tống Kỳ Hân là hoa đào nát, giờ Đường Thời còn hơi tưởng niệm


Diệp Thuấn vẫn ôm đầy ý xấu, Âu Dương Tuấn vẫn ngượng ngùng như cũ, mọi người cười đùa, hòa thuận còn rủ nhau đi uống rượu. Đến khi sắc trời đã tối, lúc này mới an tĩnh lại.


Tẩy Mặc Các từ trên xuống dưới đều kinh hoàng trước tin Đường Thời trở về, dù sao tin tức Đường Thời còn sống được xem là cơ mật.


Mấy vị trưởng lão và đệ tử nội môn bên Tẩy Mặc Các biết, lúc trước còn trao đổi tin tức với Đường Thời, nhưng sau lại mất liên lạc một khoảng thời gian.


Ngoại trừ hội Tứ Phương Đài, việc xuất hiện bên Bồng Lai tiên đảo ở Tây cũng rất nóng.


Sự xuất hiện của tiên cung Chim Xanh, thanh thế to lớn cỡ nào? Không thể không chú ý đến.


Tuy rằng tham dự đều là tán tu cao cấp, là đẳng cấp mà đại đa số mọi người ở bốn vùng núi Tiểu Hoang không cách nào chạm tới, nhưng Đường Thời dù sao cũng tham dự vào.


Đoạn thời gian đó Tẩy Mặc Các bên này không liên lạc được với Đường Thời, cũng bởi vì Đường Thời tiến vào trong tiên cung.


Yến Hồi Thanh biết một ít tin tức từ Đại Hoang, nghe nói lúc Đường Thời tiến vào tiên cung, có câu nói: Khu Ẩn Tinh này, quả nhiên là nơi nào có náo nhiệt, nơi đó có Đường Thời.


Nhưng có thể đổi cách nói khác, tựa hồ cũng không tệ —— nơi nào có Đường Thời, nơi đó có náo nhiệt.


Cái tên điên này, trời sinh vừa góp vui vừa thích đi góp hận thù.


Ôn chuyện cũ với các vị sư huynh đệ xong, Đường Thời biết mình nên nói chuyện với mấy vị trưởng lão.


Thứ nhất hắn có chuyện cần hỏi một chút, vấn đề về Thái Cực Đan Thanh Ấn còn rất nghiêm trọng, thứ hai sư môn có lẽ cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, dù sao cần phải thăm dò một chút tin tức liên quan. Khi nào Đường Thời đi Tàng Các, rời khỏi Tẩy Mặc Các đi Đại Hoang, sau khi thì muốn làm gì, đều cần bàn bạc thật kỹ.


“Chưởng môn.”


Trong từ đường, ánh sáng mờ ảo, Đường Thời ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Hàng Đạo đưa lưng về phía hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn kia.


Phía trước chính là bài vị của các đời các chủ Tẩy Mặc Các, từ phía dưới xếp dần lên trên có người có thể thấy rõ tên, có người nhìn không rõ.


Ánh mắt Đường Thời, lướt qua đỉnh đầu Tô Hàng Đạo, nhìn về phía bài vị ẩn trong bóng tối kia, không nói gì.


Tô Hàng nói, “Ngươi cũng ngồi xuống đi.”


Giọng của ông hơi trầm, giống như đang suy nghĩ về vấn đề sâu xa vậy.


Đường Thời nghe lời ngồi trên bồ đoàn bên cạnh ông, nghe ông hỏi: “Sau khi ngươi biến mất khỏi đài Độc Tôn, nhất định đã gặp không ít chuyện, hôm nay nhìn tu vi ngươi tinh tiến, đã đạt tới ngưỡng của Tẩy Mặc Các, ta rất vui nhưng mà càng lên cao càng lạnh, chắc ngươi kết thù kha khá rồi nhỉ.”


Đúng là thẳng thắn, Đường Thời nở nụ cười, nói: “Đệ tử luôn kết thù rộng.”


Hắn nói ra, Tô Hàng Đạo bật cười.


“Vậy cũng đúng. Lần này về Tẩy Mặc Các, e là ngươi sẽ không ở bao lâu, cơ hội Tàng các bên kia rất hiếm có, ngươi tính thế nào rồi?”


Vì vậy, Đường Thời nói một số kế hoạch của mình: “Thang tiên sinh đã nói, trong vòng nửa năm đến Đại Hoang, nhưng mà đi đường cũng cần thời gian, ta muốn trong lúc ở Tẩy Mặc các ổn định lại tu vi của mình, còn phải làm một số việc tăng thêm lợi thế.”


Đường Thời nói, tăng thêm lợi thế của mình —— chính là chế tác linh thuật, bán linh thuật.


Tàng Các bên kia coi trọng nhất điểm này của hắn, mà bản thân hắn đúng là có óc sáng tạo phi thường, lại bởi vì hắn hiếu chiến, thường thường có cảm hứng khác nhau. Trùng Nhị Bảo Giám ở trong tay hắn, cũng được khai phá tối đa. Cải hóa linh thuật và sáng tạo ra linh thuật của riêng hắn khiến người khác không nhận ra linh thuật của bản thân hắn, còn có thể kiếm tiền, đúng là không còn gì bằng.


Đôi khi chính Đường Thời cũng kinh ngạc trước thiên phú cải tạo linh thuật của mình, thậm chí hắn còn có cảm giác —— cho dù cho hắn một bài thơ trống, hắn cũng có thể mượn câu thơ để khơi nguồn cảm hứng, từ đó nghiên cứu chế tạo ra linh thuật thích hợp cho bài thơ này.


Trong cảm giác như vậy, Đường Thời bắt đầu hiểu được phương pháp chế tác của Trùng Nhị Bảo Giám.


Hắn bắt đầu nghi ngờ, quyển Trùng Nhị Bảo Giám này từ từ được ban tặng linh thuật và ý nghĩa theo cách này.


Tàng Các càng coi trọng điểm này của hắn, Đường Thời lại càng muốn thể hiện tài năng của mình vượt trội hơn người thường về mặt này. Chờ đến khi vào Đại Hoang sẽ càng được coi trọng hơn, dù sao Đường Thời hiện tại là tên tội phạm.


Hắn nhớ rất kĩ, có người dám bất kính với đài Tứ Phương, giết không tha ——


Quỷ mới biết chuyện gì sẽ xảy ra khi bước vào Đại Hoang.


Điểm này không chỉ có Đường Thời lo lắng, Tô Hàng Đạo cũng hỏi. Sau khi hắn vào Đại Hoang thì sẽ ra sao.


Đường Thời phân tích: “Lúc ở Bồng Lai, Nghịch Các Chương Huyết Trần và Thang tiên sinh Tàng Các, tựa hồ không có ác ý gì với ta. Đám tán tu bên cạnh cũng chưa làm phiền ta. Nghe ý của Thang Nhai thì cứ vờ như không có gì là được, chỉ cần ta không nói mình là Đường Thời thì không ai dám chọc đến ta. Thang tiên sinh kéo ta vào Tàng Các chỉ nói với người bên ngoài ta là Thời Độ.”


Ở giới tu chân, tuyệt đối không nên nhìn mặt nhân người, trừ phi là người đặc biệt nếu không cũng sẽ không dùng linh thức mà nhận người.


Điểm này chính là sơ hỏi để Đường Thời lách vào.


Khi Đường Thời đồng ý Thang Nhai, kỳ thực không ngờ mình làm ra chuyện động trời như vậy, cho nên không cách nào bình thường tiến vào Đại Hoang, chỉ có thể đi cửa sau. Chẳng qua có thể đi cửa sau cũng là bản lĩnh, Đường Thời đã hơi chờ mong, nếu trong Đại Hoang gặp những người quen kia, Đường Thời không cần cần dùng danh nghĩa Đường Thời xuất hiện, chỉ dùng tên Thời Độ—— chậc, những người kia có cảm thấy mình đang đùa họ không nhỉ?


Bây giờ Đường Thời nhớ tới đã cảm thấy chua, quá hy vọng vào Đại Hoang, từ khi đặt chân lên con đường này, từ Đông Sơn đến Nam Sơn, chưa bao giờ quên.


“Trong Đạo các có mấy vị tiền bối, cũng là người của Tẩy Mặc Các, ngươi mặc dù không thể dùng tên thật để đi vào, nhưng bọn họ đều biết ngươi. Đại sư huynh Đỗ Sương Thiên của ngươi ở Đạo các, nếu có thể chăm sóc lẫn nhau được thì hãy quan tâm một chút.”


Tô Hàng Đạo từ tốn nói.


Đường Thời nghe xong gật đầu, thấy chủ đề đã gần hết rồi, cuối cùng hỏi: “Đệ tử có một số việc không hiểu rõ, lần này ra biển gặp phải chuyện quá mức kỳ lạ quỷ dị, khiến đệ tử nghĩ không thông.”


Tô Hàng Đạo hỏi hắn là chuyện gì, Đường Thời kể chuyện mình gặp phải trong tiên cung, quan trọng là trận chiến ngoài tiên cung kia, Thái Cực Đan Thanh Ấn bỗng nhiên xuất hiện biến cố.


Vậy nó là gì?


Trước mỗi một lần đột phá đều sẽ như vậy, hay là chỉ xem như tình huống đặc biệt?


Hơn nữa phiền phức lớn nhất của Đường Thời chính là ——


“Đệ tử vẫn cảm thấy không ổn lắm, bất kể là sư huynh Đỗ Sương Thiên hay là sư huynh sư tỷ bên cạnh, lúc bọn họ đột phá Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ, trên trời cơ hồ sẽ xuất hiện hào quang cùng mây lành ngũ sắc, nhưng đến phiên ta thì không có.”


Vấn đề này, ngay từ đầu Đường Thời cũng không chú ý tới.


Dù sao lúc Đường Thời đột phá Kim Đan kỳ là dưới tình huống Tiểu Tự Tại Thiên gặp hiểm nguy, nhưng thời điểm đột phá Nguyên Anh kỳ, Đường Thời ở trên biển gió êm sóng lặng, trời đất cũng không xuất hiện bất kỳ dị tượng gì, điều này khiến Đường Thời rất khó chịu


Những người khác có, còn hắn thì không.


Tình hình này đúng là không đơn giản.


Đây hẳn là không phải là vấn đề công pháp tu chân, dù sao người tu luyện Ấn Tuyên Thập Tam Sách không chỉ có một mình Đường Thời.


Hắn từng tận mắt chứng kiến đám người Đỗ Sương Thiên đột phá, trong trời đất có dị tượng. Nếu Ấn Tuyên Thập Tam Sách có vấn đề, vậy thì không chỉ mình Đường Thời xảy ra vấn đề.


Hiện tại Đường Thời hỏi vấn đề này, ngay cả Tô Hàng Đạo cũng nhíu chặt mày.


Sau khi hỏi chi tiết, Tô Hàng Đạo cũng không phân tích ra nguyên nhân, ông nói: “Trong Đại Hoang có tiền bối Tẩy Mặc Các ta, nếu ta và hai vị trưởng lão bàn không ra, thì người chỉ có thể đi bên kia hỏi bọn họ.”


Chuyện công pháp đều là chuyện lớn, nhưng Tô Hàng Đạo vẫn cảm thấy trên người Đường Thời có vấn đề khác, chỉ là bọn họ hiện tại không phát hiện ra mà thôi.


Ngoài ra còn có một khả năng, đó là không có dị tượng.


Đó có thể mới là nguyên nhân căn bản nhất, nhưng Tô Hàng Đạo sẽ không nói.


Sau khi kể tất cả các tình huống hắn biết trong Đại Hoang, lại giao toàn bộ Ấn Tuyên Thập Tam Sách cho Đường Thời nghiên cứu, để hắn có tìm ra manh mối hay không, lúc này mới bảo hắn rời đi.


Đường Thời không kiếm được đáp án từ Tô Hàng Đạo, kỳ thực cũng nằm trong dự liệu.


Lúc đi hắn giương mắt nhìn bài vị nơi tối tăm nhất rồi mới rời đi.


Rốt cuộc vẫn không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Đường Thời trở về phòng mình.


Trước cửa nhà tranh, Ứng Vũ ngồi trên bậc thềm dưới mái hiên, ôm hai đầu gối của mình, co lại thành một khối ngáp dài, tựa hồ sắp ngủ gục


Đường Thời đi qua đạp cô một cước, hỏi: “Làm gì vậy?”


Ứng Vũ bị hắn đá tỉnh, trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Ngươi chỉ biết bắt nạt ta!”


“Hỏi ngươi đến đây để làm gì?” Không nói thì ném ngươi ra ngoài.”


Đường Thời không thèm giận, nói ra hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của “tiểu cô nương” Ứng Vũ.


Hắn đẩy cửa vào phòng mình, liền ngồi xuống, Ứng Vũ mơ mang đi vào, tựa hồ có hơi khó xử sờ sờ đầu mình, nhìn Đường Thời lôi ấm trà từ đầu ra để rót trà, cô lại do dự một lúc lâu, mới vuốt ngón tay mình, nói: “Lục sư huynh, hình như ta thích người khác ”


“Phụt——”


Đường Thời phun đầy bàn, hắn quay đầu dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn Ứng Vũ.


Giỡn cái đéo gì vậy, móa, ngươi uống nhầm thuốc à? Ngươi nghĩ hôm nay mình dễ thương lắm à?!


Ứng Vũ hiển nhiên không hiểu được ý nghĩa phản ứng này của Đường Thời, cô rất hoang mang nhìn Đường Thời, ánh mắt kia vẫn làm cho Đường Thời có cảm giác vừa ngây thơ lại tang thương, trong mâu thuẫn ẩn chứa sự hài hòa quỷ dị.


Người do núi hóa thành, rốt cuộc có phải là người không?


Đường Thời không rõ lắm, nhưng bây giờ cô gái này nói cho hắn biết —— cô thích người khác.


Cái khác tạm thời không nói, ngươi thích người khác thì nói với ta làm gì?


Đường Thời hơi phiền, là một con người, hắn còn không hiểu ‘thích’ là gì, hoặc thứ này thì có gì hay, mà sao đột nhiên có một con chẳng phải yêu quái đến nói với mình cô thích “người”?


Có còn thiên lý nữa không?


“Sư muội, chúng ta cần nói về nhân sinh.”


Đường Thời vung tay áo lên, lau sạch sẽ vết nước trên bàn, dùng vẻ mặt đứng đắt, như thể hắn không phải là người làm ra hành động khoa trương vừa nãy.


“A, nói chuyện về sơn Sinh sao, cũng được.”


Ứng Vũ tự động phiên dịch một chút, khiến Đường Thời tức thì câm nín.


Cô tự động ngồi trước mặt Đường Thời, lại chuyển ấm trà trên bàn đến trước người mình, bóp nát chén trà, sau đó sảng khoái nói: “Hiện tại sư huynh nói đi.”


“…” ông đây có ảo giác bị núi khinh thường!


Hàng này có sợ bị hắn phun không?


Đường Thời cố nén gân xanh đang nhảy trên trái, khóe miệng giật giật, “Ngươi thích ai?”


“Tứ sư huynh đó.” Ứng Vũ thản nhiên nói, cũng rất đương nhiên. Giống như nàng không thích Âu Dương Tuấn thì sẽ gặp quỷ vậy.


…… Nếu thật sự không có gì để phun, Đường Thời rất muốn phun đầy bàn lần nữa.


Tiểu cô nương Ứng Vũ này bộ dáng nghiêm trang, thật sự khiến trong lòng Đường Thời cực kỳ chua —— em gái à, sao em lại nghĩ quẩn thế, bước lên con đường yêu đương với nhân loại?


Đường Thời quả thực muốn tán cô tỉnh, hắn day ấn đường mình một chút, bộ dạng hận không rèn sắt thành thép: “Ngươi nói ta nghe thử, sao ngươi là tinh anh trên núi? Ngọn núi đẹp như ngươi, chắc chắn có không ít người theo đuổi chứ? Người và núi khác biệt…”


Nói xong, Đường Thời cảm thấy không ổn, vội vàng dừng lại, nói: “Chuyện này không đúng, ngươi thích hắn thì liên quan gì đến ta!”


Ứng Vũ vốn rất nghiêm túc lắng nghe, giờ thấy Đường Thời phản ứng lại, vội vàng giả bộ đáng thương, nhào vào trên bàn liền túm tay áo hắn: “Sư huynh, ta là sư muội của ngươi, ngươi không thể vứt bỏ ta được!”


Đường Thời tự nhủ chuyện của ngươi cũng không giải quyết được, sao bỗng dưng lòi ra một tên muốn hắn làm người tâm sự vậy?


“Ngươi là núi đấy, làm gì vậy? Thích thì thích đi, ta cũng không rõ ngươi rốt cuộc là loài gì, núi cũng có thể tu luyện thành người sao? Nếu có thể, hai người ở cùng nhau đi—— đương nhiên điều kiện tiên quyết là người ta thích ngươi.”


“Nhưng ta nói với Âu Dương sư huynh là ta thích hắn, hắn chỉ đỏ mặt, không trả lời ta!”


Ứng Vũ đáng thương hề hề nói, Đường Thời lần nữa bem đầu cô.


Nhưng vào lúc đó, khi hắn chạm vào ánh mắt kỳ quái tang thương kia, cái thời gian thăng trầm này chất chứa nặng nề, vượt xa những gì bọn họ có thể so sánh.


Hiện giờ một ngọn núi còn thông suốt như vậy, Đường Thời thật sự muốn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, hỏi “Tình là thứ gì?”.


Biểu tình trên mặt hắn bỗng trở nên khó nắm bắt hơn.


“Đối với ngươi cũng không biết là họa hay là phúc, đường còn dài, cứ đi từ từ thôi.”


Đường Thời kỳ thật không đưa ra lời khuyên nào, dù sao hắn chẳng xen vào loại chuyện này được.


Hắn tò mò, sao Ứng Vũ lại tìm tới mình —— có lẽ là bởi vì hắn vời cô coi như cũng khá thân à?


Ứng Vũ thở dài, nằm sấp trên mặt bàn, yếu ớt nói: “Trước kia trên núi có một cái cây, mấy ngàn năm trước, gọi hắn là thụ yêu, thích một tu sĩ nhân loại bình thường. Ngươi cũng biết, hắn là cây cối, sao có thể chạy nhảy khắp nơi được? Nhưng kẻ ngốc kia nhìn tu sĩ kia đến, nói muốn đi tìm hắn —— sau đó, cái cây này chết trên đường đi.”


“……”


Sư muội, nếu ngươi không kể chuyện dở khóc dở cười này, sư huynh sẽ càng yêu thương ngươi hơn đó


Đường Thời chỉ cảm thấy đau lòng —— trong đầu đứa bé Ứng Vũ này rốt cuộc có bao nhiêu chuyện xưa đây?


Trên núi có một cái cây, cây này gặp phải một gã tu sĩ nhân loại, kết quả thích người ta, muốn chạy theo người ta.


Vì thế,cái cây này rời khỏi mảnh đất đã nuôi dưỡng nó, có lẽ còn chưa tìm được tu sĩ nhân loại kia, đã chết?


Chết giữa đường…


Còn thụ yêu…


Có con Thụ yêu ngu ngốc vậy à?


Trong lòng Đường Thời chửi bới không ngừng, nhưng chẳng hề lộ ra ngoài.


Bây giờ hắn sẽ không có bất kỳ cảm giác nào đối với những câu chuyện này, chỉ tán một phát vào đầu Ứng Vũ.


Đường Thời nói một câu rất thực tế: “Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa. Ngươi là núi, sinh trường với Khu Ẩn Tinh, Khu Ẩn Tinh tiêu vong ngươi mới vong, mặc kệ ngươi tu luyện thành bộ dáng gì, đều là vĩnh hằng. Nhưng Âu Dương sư huynh thì khác, hắn là người. Mặc dù tu vi cao thâm, nhưng tuổi thọ cũng có hạn, trừ phi hắn có thể đăng tiên, nếu không thì chẳng có kết quả tốt”



Sau khi cùng nhau phát hiện một bên sẽ chết sớm, chẳng phải đau lòng lắm sao?


Nghe Đường Thời nói như vậy, Ứng Vũ cũng vỗ trán mình, nói: “Đúng vậy, giải quyết được vấn đề này, chúng ta mới có thể yêu đương.”


Tay trái nắm tay nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay phải, cô đứng dậy rời đi, “Ta hiểu rồi, sư huynh ngươi ngủ đi. Nói xong mấy lời này với ngươi, ta thấy sơn sinh này của ta có ánh sáng rồi, không sợ bị lạc nữa. Cám ơn sư huynh…”.


Sơn sinh….


Đường Thời cố nén xúc động khóe miệng co giật muốn tát cô bay người.


“Sau này không nên tùy tiện ngồi xổm trước cửa phòng ta, nếu không gặp một lần tát một lần!”


Không biết còn tưởng nữ quỷ ngồi xổm trước cửa nhà mình!


Hắn phất tay áo, đóng cửa lại, sau đó ngồi trong phòng mình, suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên hiểu được tại sao…


Hắn tu Vô Tình đạo, hắn có cảm giác rát mông lung với những chuyện này.


Cái gì là thích, là động tâm, đều trở nên mơ hồ, giống như muốn biến mất vậy.


Đường Thời rất tự nhiên quên mất cảm giác như vậy, chỉ nhớ tới Ân Khương —— Ân Khương và thiền sư Khô Diệp, một người là Yêu Miêu chín mạng, một người là hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên; hôm nay cũng là Ứng Vũ cùng Âu Dương Tuấn, một là một ngọn núi, sơn hồn địa mạch biến thành, một người là Đạo tu trong Tẩy Mặc Các.


Thở dài, Đường Thời duỗi người, lại cảm giác được trong tay áo mình hình như có thứ gì đó đang chuyển động.


Hắn lấy ra nhìn, thì ra là Tiểu Nhị lại đói bụng.


Giao Trùng sừng bạc hắn bắt được bên Tây Hải, giờ bị hắn bỏ vào bình lưu ly, vỗ cho béo múp.


Dọc theo đường đi Đường Thời không ít lần đút cho nó ăn, mấy giao trùng màu đen bình thường bắt lúc trước, bị nó chén sạch rồi.


Nhưng bây giờ màu bạc trên người Tiểu Nhị đã trở nên óng ánh, sáng bóng trong suốt hai cái sừng bạc trên đỉnh đầu cũng cứng rắn hơn nhiều.


Trong một cái bình lưu ly khác, chỉ còn lại một con giao trùng cuối cùng, hắn để bình lưu ly chứa Tiểu Nhị trên mắt đất, mở nắp bình để nó chui ra.


Tên này có thể là đói điên rồi, đi ra liền liếm lòng bàn tay Đường Thời, tựa hồ đang thúc giục hắn nhanh chóng giao thức ăn ra.


Đường Thời rụt tay về, bắt con giao trùng kia ra, sau đó Tiểu Nhị dùng một hơi nuốt sạch, vẫn còn chưa thỏa mãn.


Đường Thời đặt tên cho Giao Trùng này là Tiểu Nhị, cái tên quá tầm thường nhưng hiện tại tiểu nhị tựa hồ đã quen rồi.


Cho thứ này chính là vậy, có lẽ là bởi vì Tiểu Nhị tương đối nhỏ, cho nên rất dễ sinh ra một loại cảm giác gần gũi với con người, có lẽ còn không ai dạy nó phải biết đề phòng sao?


Bây giờ nó ăn nó uống say, quấn trên cổ tay Đường Thời, giống như một cái vòng tay màu bạc xinh đẹp, hai con mắt mở to chớp chớp với Đường Thời, thỉnh thoảng còn thân mật cọ cọ hắn.


Ngón tay Đường Thời sờ sờ đầu nó, kế tiếp lại bắt đầu phát sầu, nó muốn ăn cái gì.


Nếu như vẫn ăn đồng loại, Đường Thời thật tìm không được Giao Trùng cho nó ăn.


Tiểu Nhị lười biếng dán đầu mình lên ngón tay cái Đường Thời, lật cái bụng màu trắng ra, mềm nhũn, khiến người ta muốn đưa tay chọc chọc một cái. Đường Thời nắm lấy đầu nó, nhấc nó lên, muốn ném nó trở về, nào ngờ Tiểu Nhị lúc này đây bất mãn, bốn móng vuốt bám trên ngón tay Đường Thời không buông, giống như đang hỏi Đường Thời muốn làm gì nó vậy


“…” Mẹ nó, một con giao trùng còn nhân tính hóa như vậy, thế đạo này sao vậy?


Đường Thời mặc kệ nó, chỉ tức giận nói: “Ngày mai còn không biết ăn cái gì, ngươi đi vào trước đi.”


Hắn còn muốn tu luyện.


Đường Thời tuyệt không lưu tình, trực tiếp nhét Tiểu Nhị vào, sau đó thu lại, khoanh chân ngồi thiền, bắt đầu điều tức.


Trăng qua ngót nửa, trong lòng Đường Thời yên tĩnh.


Nhưng sau khi vận linh lực một vòng chu thiên, bỗng Đường Thời dừng lại.


Hiện tại tu vi của hắn đã không tìm ra đối thủ ở Tẩy Mặc các.


Đứng lên, vẻ mặt Đường Thời thoáng cái đã ảm đạm.


Hắn nhớ lại nét chữ mình từng thấy trước đây, luôn cảm thấy không tầm thường —— lần đầu tiên nhìn thấy, hắn có thể nói là ảo giác của mình, nhưng lúc này trở về, giương mắt nhìn thấy vẫn như vậy, Đường Thời không cách nào lừa mình nữa rồi.


Trong mọi trường hợp, phải xác nhận trước đã.


Cho nên Đường Thời im ắng đẩy cửa ra, ánh trăng chiếu lên bên chân hắn mạ một lớp bạc.


Đường Thời giơ tay lên nhìn mặt trăng, theo con đường nhỏ dọc theo suối Mặc đi lên.


Mới vừa rồi hắn cảm giác được Tô Hàng Đạo đã tới bên ngoài, hẳn là đã rời khỏi từ đường trước đó.


Đường Thời vòng tới sau núi, rốt cục thấy nơi khuất bóng, sau đó đi tới.


Lúc vào cửa, dưới chân có Thái Cực đồ, nhưng lúc này Đường Thời không giẫm lên, sợ bị người phát hiện. Lúc trước hắn biết Thái Cực Đồ lợi hại, vì thế đặc biệt cẩn thận.


Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Đường Thời đã sớm sa vào Quy Tức yên tĩnh nhất, không nghe cả tiếng hít thở.


Trong từ đường có thể ngửi thấy mùi hương khói nồng đậm, có cảm giác cũ kỹ, trước mặt chính là vô số bài vị, cao cao thấp thấp chất thành một bức tường, nhìn qua tuồng như là nhìn không thấy đầu cuối.


Từ thấp đến cao.


Ánh mắt Đường Thời, cũng từ phía dưới lướt lên trên.


Lúc trước có Tô Hàng Đạo, hắn không dám nhìn quá kỹ, hai lần kia đều có người bên ngoài, nếu Đường Thời nhìn thẳng thì vô lễ quá, như thế không hay lắm. Nhưng bây giờ chỉ có một mình hắn, muốn nhìn sao thì nhìn.


Từng cái thẻ tên, đại biểu cho mỗi một đệ tử nội môn và trưởng lão trong Tẩy Mặc Các, thậm chí là chưởng môn.


Đường Thời lướt từ hàng dưới cùng thấy tên của mình, hắn là đệ tử nội môn đời thứ ba mươi bảy.


Ánh mắt di chuyển lên, từng người một, Đường Thời nhìn cẩn thận, sợ bỏ sót.


Chỉ là lúc hắn sắp nhìn thấy chỗ tối nhất, tợ như là bỗng nhiên cảm giác được cái gì, xoay người tại chỗ nhanh chóng biến mất!


Trong nháy mắt, trong từ đường đã không còn một bóng người.


Tô Hàng Đạo đi rồi trở về, vào từ đường này, kiểm tra trái phải một chút, tựa hồ mới yên tâm.


Ông bước tới, lại thắp một nén hương, cũng đứng ở trước vô số thẻ tên kia hồi lâu, sau đó thở dài một hơi, “Chỉ mong cục diện này có thể thành…”


Cục diện này có khả thi không?


Cục diện gì? Người đang nói cái gì vậy?


Thân hình Đường Thời, giấu trên xà nhà, mùi hương lượn lờ kia bốc lên.


Tô Hàng Đạo đứng một lát rồi rời đi.


Lúc này đây, ông đi cực nhanh, thật sự đi rồi.


Lúc này Đường Thời mới chậm rãi từ trên xà nhà đạp không bước xuống, ngang bằng với độ cao của bài vị kia—— ngay trước tầm mắt của Đường Thời, ở nơi cao nhất của các bài vị đang chất đống, có một cái bài vị màu xám tro.


Mặt trên viết tên, Đường Thời lúc trước tưởng mình đọc nhầm


Nhưng hôm nay, hắn cẩn thận nhìn, lại không có khả năng có nhầm lẫn.


—— Đường Thời.