Dị Thế Ma Hoàng

Chương 5: Liễu Vân Yên Ma Chướng




Ban đêm, muôn vàn tinh tú giống như khảm ngọc lên bầu trời. Ở trong đêm tối, cánh đồng hoang vu một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng sói tru nghe vừa cô độc lại thê lương.

Trong phòng, Phong Dực ngồi cùng Liễu Vân Yên, vẻ mặt yên lặng, nhìn chằm chằm vào phía trước giống như lão tăng ngồi nhập định, chỉ là mục quang của hắn ẩn hiện trên bộ ngực cao ngất của nàng, dĩ nhiên nàng vẫn không động đậy.

“Cởi quần áo ra”. Phong Dực phát giác mình chút thất bại, quả thật nữ nhân này tâm tĩnh như mặt nước, đến dung mạo lẫn thân thể tất cả đều có thể vứt bỏ sao?

Liễu Vân Yên nhếch đôi mắt đẹp, không hề do dự vươn tay cởi bỏ đai lưng để lộ ra vạt áo.

Y phục trên người Liễu Vân Yên rơi xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt nõn nà trên vai, xương quai xanh tinh xảo nhô lên giáp với ngực ở giữa, đi xuống dưới là một đường vòng cung chắc nịch mê người, phong quang tuyệt mỹ ẩn hiện dưới áo lót.

Liễu Vân Yên cởi dây nịt áo lót ra, chậm rãi kéo xuống, mảnh tuyết trắng mượt mà kia như từ từ lay chuyển từ từ mở rộng ra trong mắt Phong Dực.

“Dừng.” Phong Dực nghiến răng nghiến lợi hô ra một chữ này.

Liễu Vân Yên dừng tay, đỉnh núi phong quang tuyệt mỹ chỉ còn một chút là bộc lộ ra ngoài.

“Mặc vào đi, đêm nay thời tiết rất lạnh, đừng để bị cảm.” Phong Dực khẽ nhếch khóe miệng, cũng không nhìn Liễu Vân Yên, liền xoay người đi ra ngoài.

Nhìn hình bóng Phong Dực dần dần biến mất, trong ánh mắt Liễu Vân Yên bình tĩnh nhưng lại hơi nổi lên một tia gợn sóng.



“Xem ra tâm cảnh của ta còn xa mới tôi luyện đạt đến cảnh giới như lời sư phụ nói a.” Liễu Vân Yên khẽ thở dài, mặc xiêm y vào, mang thân thể khiến tất cả nam nhân trên đời này đều phải tẩu hỏa nhập ma kia che lại, ngay lúc Phong Dực đi ra, dĩ nhiên nàng có cảm giác như trút được gánh nặng.

Có điều Phong Dực phản ứng vượt ra ngoài dự liệu của Liễu Vân Yên, tên Ma Tộc trước kia còn đối với nàng còn thèm nhỏ dãi vì sao lại thay đổi như vậy, khách quan mà nói, thân thể của nàng tuyệt đối có thể khiến nam nhân trong thiên hạ trở nên điên cuồng, vì sao hắn có thể nhẫn nại được? Hơn nữa phản ứng của hắn ta dường như giận dỗi, thực sự có chút buồn cười.

Hơn nữa, nàng còn chú ý tới đường vân hắc sắc (1) hai bên trán Phong Dực đã biến thành hoàng sắc (2) chính là đặc thù của tứ dực Ma Hoàng, nhưng hết lần này tới lần khác từ trong cơ thể hắn lại không phát hiện được biến hóa gì xuất hiện? Lẽ nào là hắn cố ý mang đường vân hắc sắc nhuộm thành hoàng sắc?

Nghĩ tới đây, Liễu Vân Yên đột nhiên cả kinh, sư phụ nói qua, vĩnh viễn không được đối với bất kỳ nam nhân nào có cảm giác hiếu kỳ, bằng không đó chính là ma chướng lớn nhất trên con đường tu luyện.

Liễu Vân Yên thầm đọc sư môn Thanh Tâm Quyết, khôi phục đến cảnh giới tâm như chỉ thủy, nhưng nàng biết, cảnh giới của nàng như vậy cũng không thể tĩnh tâm như chỉ thủy chân chính, bao giờ đạt đến cấp độ như sư phụ như vậy mới tính a.

Liễu Vân Yên đứng dậy, nàng ngồi xuống mở tố cầm trắng như tuyết ra, trong đầu vừa bình tĩnh lại hiện ra hình bóng của tên Ma tộc. Một tên Ma tộc, làm sao có thể đàn được cổ cầm hay tới như vậy, hơn nữa cảnh ý trong đó lại có chứa ngũ vị nhân sinh cùng thất tình, người này thật là khó hiểu.

Lúc này nàng phát hiện suy nghĩ của mình lại bắt đầu không thể khống chế, Liễu Vân Yên nhíu đôi mi thanh tú, sư phụ nói qua, nếu gặp phải ma chướng, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, chỉ có triệt để chinh phục nó mới có thể từ nay về sau không bị nó ảnh hưởng, chỉ là, như thế nào mới tính là chinh phục?

Đang lúc Liễu Vân Yên nhíu mày, ngưng thần vắt óc suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên truyền đến những tiếng động lớn, hỗn loạn, rầm rĩ. Mơ hồ có tiếng kêu thảm thiết cùng mùi máu tươi nhàn nhạt từ xa nhẹ nhàng bay lại.
Lúc này Phong Dực ở ngoài phủ đệ, đang thảm sát một hồi oanh liệt, trên mặt đất hơn mười cỗ thi thể nằm lung tung, có binh sĩ Ma tộc cũng có Nhân tộc.

Tra Lý hét lớn một tiếng, trong tay cự kiếm múa ra từng đạo hỏa diễm đấu khí, khiến hơn mười tên binh sĩ Ma tộc vây đánh hắn không dám tới gần. Lúc này tâm lý hắn thập phần hối hận, quyết định này thật là sai lầm, những tên Ma tộc này đã biết kế hoạch đánh lén của bọn họ, sớm bày ra thiên la địa võng. Khi hắn chỉ huy các bằng hữu, tự mình cho rằng thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở chỗ này thì đột nhiên một trận ma nỏ như mưa từ bốn phương tám hướng phóng tới, mặc dù họ đã rất cảnh giác, nhưng ma nỏ là vũ khí có lực sát thương rất lớn mà Ma tộc chế tạo được, trên nỏ thêm vào hủ tâm thực cốt ma khí, mới chỉ một hiệp mười tên bằng hữu dễ dàng bị bắn chết.

Mà ác mộng vẫn kéo dài chưa kết thúc, sau khi mưa nỏ qua đi trăm tên chiến sĩ ma tộc xen kẽ nhau chia cắt 13 đội viên mạo hiểm đội còn lại, làm cho Tra Lý muốn dùng quyển trục Quần Độn ma pháp chạy trốn cũng không được, trừ khi hắn chạy trốn một mình nếu không cứ thế này hắn và đồng đội toàn bộ chắc chắn sẽ chôn xương tại đây, nếu như thế cả đời này hắn sẽ vĩnh viễn không được an bình.

Khoảng cách chém giết gần như vậy, Ma Pháp Sư căn bản không phát huy được uy lực, vội vã thả hai ma pháp giết chết vài tên Ma tộc binh sĩ lúc sau liền chết hoặc bị bắt.

Cuối cùng, ngoại trừ hai gã tinh linh tiễn thủ bị bắt, một gã thợ săn, một gã Ma Pháp Sư, một gã Mục Sư ở ngoài, liền chỉ có Tra Lý còn đang điên cuồng chiến đấu.

“Bỉ Lợi, theo ngươi thấy tên to xác kia đã đạt đến cảnh giới gì?” Phong Dực đứng ở bậc thang trên phủ đệ bên cạnh Bỉ Lợi. “Hồi bẩm thiếu gia, theo như phân cấp chức nghiệp chiến sĩ nhân loại,... Ít nhất... Là cấp bậc Thất tinh Chiến Sư, nhìn hắn phóng đấu khí ra, hẳn là Hỏa Hệ đấu khí, lực sát thương rất mạnh.” Bỉ Lợi đáp, hắn đối với phân cấp chức nghiệp nhân loại có lý giải nhất định.

“Thất tinh Chiến Sư? Ha hả, thiếu gia ta đi chơi đùa cùng hắn.” Phong Dực nóng lòng muốn thử, theo lý luận mà nói, tứ dực Ma Hoàng đứng trên một gã nhân loại Đại Chiến Sư.

Phong Dực huýt một tiếng sáo dài, hóa thành một bóng đen vọt tới, ma khí trên người bộc phát.

Hắc sắc ma khí cùng hỏa hồng sắc đấu khí va chạm, Tra Lý cùng Phong Dực đều thối lui vài bước, thoạt nhìn thì ngang tài ngang sức. Thế nhưng Ma tộc cao cấp chỉ có ngưng tụ ở ma dực một lúc mới có thể phát huy toàn bộ lực lượng, bình thường chỉ có sáu bảy thành thực lực.

“Tứ dực Ma Hoàng?” Tra Lý thấy trán Phong Dực hai đạo đường vân hoàng sắc sáng lên nhất thời cảm thấy hồi hộp, lão giả nhân loại dẫn đường kia không phải nói Ma tộc trấn nhỏ này, chủ sự chỉ là một tên Ma tộc bình thường sao?

Tra Lý cắn răng, giống như người điên, điên cuồng hét lên một tiếng: “Lão tử cùng ngươi liều mạng.”

Vừa nói xong, toàn bộ thân thể Tra Lý đều bắt đầu thiêu đốt một tầng hỏa diễm hư ảo, dường như đến từ sứ giả Địa Ngục, khí thế kinh người.

Phong Dực trong lòng căng thẳng, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

“Phong thiếu gia, mau ngưng ma dực, tên cao to này muốn liều mạng.” Bỉ Lợi lo lắng hét lớn.

Cảm giác nguy hiểm bao phủ phong dực, nhưng hắn không ngưng ra ma dực, bởi vì lúc này ấn đường truyền đến một cổ cảm giác mát lạnh làm hắn lâm vào một loại cảnh giới kỳ diệu, đối diện tên cao to này, đấu khí vận hành quỹ tích như những động tác chậm chạp, hiển hiện ở trong con ngươi của hắn.

Bỗng nhiên, Tra Lý di chuyển, một kiếm mang theo lực như núi Hoa Sơn chém tới với uy thế nhanh như chớp, hướng phía đỉnh đầu Phong Dực bổ tới.

Phong Dực thân thể quỷ dị hướng bên trái tránh tới, trong lòng Tra Lý hoan hỷ, bề ngoài chiêu này tuy thanh thế lớn, nhưng bất quá chỉ là biểu diễn động tác võ thuật đẹp mắt, chỉ dùng để tránh hoặc ra hư chiêu, sát chiêu chân chính của hắn phát động nhằm đúng thời điểm công kích phóng tới, bất luận Phong Dực tránh thế nào, đều đi vào trong phạm vi sát chiêu của hắn.