Dị Thế Ma Hoàng

Chương 184: Nhân họa đắc phúc






Tại một nơi hoang vu ở Sơn Khâu, Ba Ba Thác đang uống một vò rượu lớn, rượu từ mồm hắn dọc theo râu quai nón chảy xuống quần áo hắn ướt mất một mảnh lớn, nhưng hắn vẫn hồn nhiên như không, thỉnh thoảng lại uống một ngụm rượu, nhìn sao trời vùng tây bắc, trong mắt mang theo một chút đau đớn.

“Hận sao?” Phong Dực vô thanh vô tức xuất hiện ở sau Ba Ba Thác, trong tay cũng cầm một vò rượu.

“Hận! Thù này không báo uổng một đời làm người của Ba Ba Thác.” Hắn lại lần nữa uống một ngụm rượu lớn, gằn từng tiếng trong miệng

“Nếu muốn báo thù nhất định phải lấy cừu hận làm mục tiêu trước đã. Tứ đại gia tộc lánh đời, căn cơ vạn năm không phải ta và ngươi có thể tưởng tượng, ngươi nếu như sa vào cừu hận. Vĩnh viễn cũng không báo được thù.” Phong Dực vỗ vỗ vai Ba Ba Thác bình tĩnh nói.

Ba ba thác chấn động, một hơi uống cạn phần rượu còn lại trong vò, từ xưa đến nay dù có thân tàn máu chảy cũng không đổ lệ một lần, bấy giờ hắn dĩ nhiên rơi lệ đầy mặt, nghẹn ngào không nói nên lời. Trong nháy mắt, hắn nhớ khuôn mặt hiên từ của vị Đại trưởng lão Man tộc nọ, nhớ đến nụ cười của những huynh đệ Man tộc chất phác nhiệt tình, chính là hắn lại phản bội bọn họ, lương tâm của hắn từ nay vĩnh viễn bị dày vò.

Tửu lượng kinh người như Ba Ba Thác cũng bị say trong nước mắt, trong miệng không ngừng nói những lời hồ ngôn loạn ngữ (ý là nói linh tinh).

Phong Dực than khẽ, đi xuống Sơn Khâu.

Mà lúc này phía dưới Sơn Khâu đang đốt một đống lửa thật to. Gã tù binh Lỗ Lãnh Thanh lúc này cũng mặt dày mày dạn ngồi cạnh Phượng Hỉ Nhi - thủ lĩnh của thập bát phượng vệ, một bên đang tỉ mỉ nướng một con gà núi, vừa nói các loại tin lạ giật gân để tạo niềm vui cho giai nhân.

“Lãnh huynh, ngươi có phải hay không nên trở về tông môn?” Triệu Thiên Duẫn mắt thấy tên này đang hí hửng cười nói với Phượng Hỉ Nhi, trong lòng ghen tức nổi lên, tên hỗn đản này cũng dám tranh đoạt lão bà với ta, thật sự là chán sống rồi.

“Hiện tại ta là tù binh của thiếu gia các ngươi, như thế nào có thể trở về tông môn?” Lãnh Thanh cười nói.

“Thiếu gia sẽ giải cấm chế trên người ngươi. Ngươi sẽ không phải làm tù binh nữa.” Triệu Thiên Duẫn nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng.

“A? Phải? Ta mặc dù không làm tù binh, nhưng tâm hồn nhỏ bé của ta đã bị Hỉ nhi bắt làm tù binh. Cho nên ta vẫn tính là một người tù binh rồi.” Hắn mặt dày nói.

“Ngươi tên hỗn đản này, dám có chủ ý với Hỉ nhi sao?”, Triệu Thiên Duẫn nổi giận xông lên, nhưng bị một người trong phi long doanh kéo lại.

“Chúng ta là nam chưa vợ, nữ chưa chồng, ta theo đuổi Hỉ nhi là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi là ngoại nhân sốt ruột lung tung cái gì.” Lãnh Thanh hắc hắc cười nói. Hắn phải vất vả lắm mới bắt chuyện được với người đẹp, muốn hắn buông tay đương nhiên là không có cửa rồi.

“Ta, ta là ngoại nhân? Hỉ nhi. Ngươi nói với hắn chúng ta là quan hệ gì đi?” Triệu Thiên Duẫn hổn hển nói.


“Triệu Thiên Duẫn, ta với ngươi có quan hệ gì chứ, đừng có nói bậy!” Phượng Hỉ nhi thấy chúng tỷ muội ở bên xem náo nhiệt, trong lòng cũng nổi giận.

Triệu Thiên Duẫn nhất thời á khẩu, mà gã Lãnh Thanh đắc ý nở nụ cười dào dạt, cũng không ngờ Phượng Hỉ Nhi trơ mắt nhìn hắn nói: “Còn có ngươi, ngươi sau này đừng... Quấn quít lấy ta, ngươi cùng hắn chính là cá mè một lứa.”

Phượng hỉ nhi phất tay rời đi, hai tên hề liếc nhau một cái, rất có cảm giác anh không ra anh, em không ra em. Đúng là đồng bệnh tương liên.

“Ngươi tại sao lưu lại Lãnh Thanh? Hắn chính là đệ tử Không Diệp Tông a.” An Kỳ nhi xoa bả vai Phong Dực hỏi.

“Không sao, ta thấy tiểu tử này có chút ý tứ.” Phong Dực cười nói.

Đột nhiên, tai Phong Dực khẽ động, hắn quay sang An Kỳ Nhi nói: "Tốt lắm, ngươi đi sang chỗ Vũ nha đầu đi

An Kỳ nhi không có nhiều lời, liền xoay người ra khỏi lều trại.

Một bóng người hiện ra trong lều trại, chính là đạo thần Tần Tiềm mất tích dạo nọ.

“Lão Tần. Thế nào?” Phong Dực hỏi.

“Có tin từ người phía đông Sa Hà.” Tần Tiềm nói.

“Khổ cực cho lão.” Phong Dực cười nói.

“Hắc hắc, khổ cực một chút không có gì, đã nói tiểu tử ngươi không an phận mà, kim ưng đế quốc bị ngươi làm cho long trời lở đất, thật kích thích! Đáng tiếc Không Diệp Tông nọ ta lại không có tao ngộ đón tiếp.” Tần Tiềm cười nói. Hắn chính là nghe nói danh tiếng của tứ đại gia tộc lánh đời, Phong Dực ngay cả từ tiểu thư đến trưởng lão của Không Diệp Tông cũng dám đắc tội, thật là vô cùng trâu bò rồi.

“Đi theo Bổn thiếu gia, không chỉ có không Diệp Tông, còn tam đại gia tộc kia lão cũng có thể kiến thức một phen.” Phong Dực cười nói. Hắn cũng không phải thổi phồng. Thanh Mộc Trường Phong chính là mời hắn đến nơi tứ đại gia tộc tụ hội, mang vài người theo kiến thức một phen đương nhiên không có vấn đề gì.

Sáng sớm ngày thứ hai, Phong Dực đi ra lều trại thì thấy Phi Long doanh cùng thập bát Phượng vệ tất cả bắt đầu một ngày ký luyện. Đêm qua say rượu làm Ba Ba Thác thần thanh khí sảng, tại một chỗ đất trống luyện kiếm, tựa hồ đã có sở ngộ.
“Huynh đệ, tiếp ta ba chiêu.” Ba Ba Thác thấy được Phong Dực đến, cười lớn lăng không nhảy lên. Cự kiếm nổi lên đấu khí vàng nhạt.

“Tới hảo!” Phong Dực cũng cười to, hắn biết Ba Ba Thác đã khôi phục trạng thái nên cũng cảm thấy cao hứng.

Đấu khí của Ba Ba Thác thuộc kim hệ cực kỳ hiếm thấy, lực xuyên phá cực mạnh, đấu khí còn chưa tới người cũng cảm nhận được sự sắc bén kiên quyết.

Phong Dực vung tay lên tạo thành một vòng trắng noãn quang mang, đúng là liều mạng ngạnh kháng ba chiêu của Ba Ba Thác.

Ba chiêu qua đi, Phong Dực thần khí ổn định, mà Ba Ba Thác thì sắc mặt tái nhợt thở hổn hển, dù sao cảnh giới vẫn là quá xa.

"Ta nói huynh đệ, ngươi cũng quá biến thái. Đến lúc này Ba Ba Thác vẫn chưa biết rõ thực lực thực sự của Phong Dực. Sau khi đắm chìm vào cừu hận, Ba Ba Thác chưa kịp hỏi chuyện này. Hắn biết thân phận Ma tộc của Phong Dực. Cho nên càng nghĩ không ra, Ma tộc còn có thể trở thành mục sư? Vậy heo mẹ không phải cũng có khả năng trở thành thiên sứ hay sao?

“Ha hả, nếu không có ngụy trang hoàn hảo không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.” Phong Dực cười nói.

“Vậy bây giờ ngươi tính làm gì?” Ba ba thác hỏi.

“Đi gặp một lão bằng hữu, sau đó có thể đi một chuyến đến Thanh Long đế quốc.”

“Đến lúc nào trở về Ma tộc? Ma tộc có khả năng là vùng cấm của nhân loại. Ta thật sự muốn đi một chuyến xem xét.”

“Ma tộc là vùng khỉ ho cò gáy, bất quá có chút địa phương thuận mắt, chờ xong chuyện bên này ta cũng trở về.” Phong Dực nói, vài năm ở bên ngoài, thật đúng là muốn trở về nhìn, cũng không biết đám người Tra Lý đem Hóa Cốt thành biến thành cái dạng gì rồi. Bảy người bọn họ huấn luyện ngũ vạn binh lính Ma tộc. Cũng không biết sức chiến đấu thế nào?

Hai ngày sau, Phong Dực dẫn đoàn người đi tới Hắc Thổ vương quốc phía Đông biên cảnh, đến một thôn nhỏ của Hoài Sa Hà tên là Quế Hoa thôn, bởi vì này địa giới thuộc về việc vùng đất không chủ, bởi vậy thôn trang đầy đủ mọi loại người, tôn giáo. Mà Tạp Nhĩ thì cải trang trà trộn hơn thế.

Từ Kim Ưng đế đô thiếu chút nữa bị Cầm Nhất Tiếu bắt được. Tạp Nhĩ sau khi trốn thoát cũng không dám tiết lộ nửa điểm căn cơ. Hắn biết cấm chế của Cầm Nhất Tiếu trên người hắn tất nhiên có khả năng gì đó cảm ứng được hơi thở của hắn, vật kia không bị cấm chế ước thúc.

Tạp Nhĩ tại thôn trang mở quán bán binh khí hộ giáp, hắn thoạt nhìn giống như một nhân loại bình thường, cái loại này ném vào đám người sẽ chẳng ai phát hiện. Nhưng ngày ngày có người chết trong thôn, tuyệt đối không có bất luận kẻ nào dám đi trêu chọc Tạp Nhĩ, thành ra tất cả người dân trong thôn đối với hắn một mực cung kính. Bởi vì một vị thôn trưởng háo sắc trước đây, một vị nhị tinh thánh chiến sư cũng chết ở trong tay của hắn.

Tại căn nhà Tạp Nhĩ đang ở, hắn đang ngồi ở một cái bàn, đối diện Phong Dực nói: “Chuyện ngươi tại Kim Ưng đế đô bát nháo ta có nghe nói, Quế Hoa thôn hiện nay mỗi ngày có rất đông người lui tới, chính là nơi có thể nắm bắt tin tức nhanh nhất trên đại lục.”

“Ha hả, Tạp Nhĩ, xem ra ngươi ở chỗ này thật thoải mái nha.” Phong Dực cười nói.

“Thật ra ta còn phải cảm tạ đám thần tộc kia, nếu không phải bọn họ đem ta ném vào Thần Phạt lao ngục chịu bát trọng Phong Lôi kiếp, nếu không phải bọn họ liều mạng đuổi giết ta, ta cũng sẽ không lĩnh ngộ được Huyền Tử Thiên Lôi Thuật pháp cùng Kim Thạch Cuồng Phong thuật pháp, hiện tại ta không cần vận dụng huyết tinh linh lực cũng có thể tự bảo vệ mình.” Tạp Nhĩ bình thản nói.

Phong Dực trong lòng cũng là cảm khái, cơ duyên này tuyệt đối có khả năng ảnh hưởng đến con người khi còn sống. Tạp Nhĩ nhận muôn vàn khổ nạn, cuối cùng dĩ nhiên lĩnh ngộ Phong Lôi kiếp thuật pháp trong Thần Phạt lao ngục, hắn hiện tại chỉ dựa vào tinh thần lực liền có khả năng liên kết tự nhiên, dẫn động kim thạch cuồng phong cùng Huyền Tử Thiên Lôi, không thể không nói chính thị là một loại thiên đại cơ duyên.

“Tạp Nhĩ, ta có chuyện tình muốn mời ngươi bang trợ.” Phong Dực hơi do dự một phen nói.

“Chuyện gì? Nếu có thể giúp đỡ ta Tạp Nhĩ nhất định sẽ không chối từ.” Tạp Nhĩ vội vàng nói.

“Ngươi trộm được thần tộc bổ Thiên Thạch với ta rất có tác dụng, không biết có thể hay không cho ta mượn một lúc.” Phong Dực thẳng thắn nói.

Tạp Nhĩ nghe vậy sửng sốt, lập tức cười khổ một tiếng: “Phong Dực, nếu như trên người của ta thật có Bổ Thiên Thạch, tất nhiên không có vấn đề, vấn đề là bản thân ta từ Thần Phạt lao ngục thoát ra, sợ Bổ Thiên Thạch sẽ đưa thần tộc đến đuổi giết nên ta đem nó ném xuống bờ Đại Hải rồi. Cũng không biết bị nước biển đưa tới nơi nào nữa.”

Phong Dực nghe vậy thở dài, Tạp Nhĩ không cần phải nói dối hắn, xem ra hắn không có cơ duyên, không có Bổ Thiên Thạch, Lăng Tuyết chưa thể trơ lại được, hắn trầm ngâm nói: “Không quan hệ gì, duyên mệnh khó cưỡng cầu, không đoạt được cũng không cần hối tiếc.”

“Lời này nói thật hay, Phong Dực. Ngươi đã đến, có thể hay cùng ta trở lại Tinh Linh Tộc một chuyến?” Một chút ân oán thoáng hiện liên trong mắt Tạp Nhĩ, cừu cũng đến lúc phải báo. Nam nhân đỉnh thiên lập địa đã đến lúc xuất đại giới.

“Hảo.”

Phong Dực không nói hai lời liền đồng ý, hắn biết Tạp Nhĩ trong lòng đau đớn cũng bởi vì một cái truyền thuyết mê tín. Mới ra đời hắn bị chính phụ thân đuổi giết, người mẹ thân sinh ra hắn cũng bởi vì bảo vệ hắn mà chết, đau đớn như thế cừu hận phàm tục không thể so sánh, hắn cũng biết, Tạp Nhĩ chỉ có một bằng hữu là hắn. Phong Dực không đứng ở bên cạnh thì ai đứng ở bên cạnh hắn?

Tạp Nhĩ cũng không nói một câu cảm tạ, nhưng trong ánh mắt ấm áp đã nói rõ tất cả.

Tại Quế Hoa thôn còn xảy ra một vấn đề nhỏ, bởi vì đám người Dương Vân Vũ dựng lều trại ở đây đã đưa tới nhiều thôn nhân tò mò. Mà Dương Vân Vũ cùng An Kỳ Nhi mỹ lệ càng làm chúng nhân điên đảo them thuồng, buổi tối dĩ nhiên có kẻ mộng tưởng đến thâu hương, kết quả bị thập bát phượng vệ cấp cho một trận te tua, khiến dân thôn Quế Hoa mấy trăm người vây công bọn họ. Dương Vân Vũ cùng An Kỳ Nhi giận dữ. Dùng Hoàng kim cấp ma pháp quyển trục của Phong Dực mở ra, thiếu chút nữa phá nát cả thôn trang. Mà Tạp Nhĩ sau khi biết được giận dữ, dung Huyền Tử Thiên lôi đem trăm gã bắn thành tro bụi. Cũng nhờ thế mà làm vạn người trong thôn im thin thít như gấu ngủ mùa đông.