Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 85




“Tôi không ngờ rằng… Tống Trí và Cạnh Hàng bọn họ đã thành công! Bọn họ vẫn muốn giải phóng sức mạnh của cậu! Từng làm qua rất nhiều nghiên cứu và cũng đã thất bại vô số lần! Nhưng không nghĩ tới bọn họ lại thành công! Cậu biết Tống Trí để lại cho cậu nhiều máu như vậy cũng không chỉ vì cung cấp dinh dưỡng cho cậu, phải không?” Giáo sư Trần hỏi.

“Chẳng lẽ cho tôi làm kỷ niệm à?” Trên mặt Tống Lẫm không có biểu tình gì, nhưng trong lời nói của hắn mang theo nồng đậm chế giễu và không biết nên làm gì.

“Vì muốn trong cơ thể cậu tràn đầy máu huyết của cậu ấy!” Giáo sư Trần hưng phấn đứng dậy “Gen của cậu và Tống Trí đã hòa làm một với nhau, cậu cũng thừa biết điều đó mà, cho nên một khi máu của Tống Trí hoàn toàn tiến vào trong thân thể cậu, như vậy thì tủy dịch của Tống Trí trong cơ thể cậu đã không còn là dị vật, nó sẽ dung hợp với máu lại với nhau, toàn bộ đều trở thành một phần trong thân thể cậu, vì thế, sức mạnh của cậu sẽ hoàn toàn được giải phóng! Mà thuốc trong hộp sắt này chính là điều kiện trọng yếu giúp tủy dịch và máu của Tống Trí hòa hợp lại. Có nó, tủy dịch trong người cậu sẽ dung hợp với máu huyết, khi đó, cậu liền được tự do, con trai!”

Tống Lẫm ngẩn người ngồi đó.

Giáo sư Trần tiến lên ôm chặt lấy hắn.

“Giáo sư, ý của ông là tôi không cần loại bỏ đồ vật duy nhất là tủy dịch thuộc về Tống Trí ra khỏi người nữa, mà cũng có thể lấy lại sức mạnh của mình, phải không?”

“Đúng vậy, không những không cần loại bỏ, mà từ rày về sau, trong thân thể cậu, trong máu của cậu, đều chảy dòng máu của Tống Trí. Chẳng qua là quá trình chữa trị có chút nguy hiểm, hơn nữa chúng ta chưa có bất kì thí nghiệm lâm sàng nào, cậu dám gánh vác nguy hiểm này không?” Giáo sư Trần lo lắng nói.

“Sao tôi không dám chứ? Tôi có biết bao nhiêu hy vọng mong đợi người ấy có thể sống.” Tống Lẫm giơ tay áp lên ngực mình “Cứ làm như vậy đi, giáo sư. Nếu không thì tôi có tiếp tục sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Cùng lúc đó, tiến sĩ Cook cũng đang khua chiêng gõ trống nghiên cứu máu của Chu Ngự, ả tách máu của anh ra rồi thử tiêm vào cơ thể của vật thí nghiệm khác, kết quả huyết thanh của cả hai bên không tương thích với nhau, hơn nữa huyết thanh của Chu Ngự còn cắn nuốt lấy tế bào của vật thí nghiệm, làm cho vật thí nghiệm chết ngay lập tức.”

“Chết tiệt—” Tiến sĩ Cook hung tợn đập vỡ bàn thí nghiệm, ả đang sử dụng bàn tay giả được làm từ hợp kim titan, cho nên dễ dàng đập vỡ bàn thí nghiệm.

(Titan là kim loại nhẹ, cứng nhất trong hầu hết các kim loại, bề mặt bóng loáng, có khả năng chống ăn mòn cao.)         

Còn Mặc Dạ thì hứng thú đứng bên cạnh ả, miệng nhai kẹo cao su. Đây là đồ ăn vặt mà y lấy từ chỗ Lí Khiêm, gần đây y rất có hứng thú với kẹo cao su.

“Ây da, lại thất bại rồi, thật thương thay cho những sinh mạng vô tội.”

Nhất thời trong mắt Cook hằn lên những tia máu dữ tợn, bàn tay kim loại của ả bóp lấy cổ Mặc Dạ, nện mạnh y vào bức tường.

Tiếng vang to lớn hấp dẫn sự chú ý của các nghiên cứu viên.

Mọi người lộ ra biểu tình kinh ngạc, rất lo sợ tiến sĩ Cook sẽ bóp gãy cổ của Mặc Dạ. Người trẻ tuổi tuấn mỹ này là cảnh đẹp ý vui duy nhất của bọn họ trong cái căn cứ đầy lãnh khốc khô khan này.                 

“Rốt cuộc là tại sao! Ngươi nhất định biết nguyên nhân!” Cook cuồng loạn gào thét.

“Đương nhiên là vì giới hạn của sinh vật. Lấy ví dụ nhé, con khỉ và loài người có gen gần giống nhau, nhưng con khỉ và loài người không thể nào sinh sản ra đời sau được, như vậy đó là giới hạn không thể phá vỡ giữa sinh vật với nhau. Đây chính là chủ ý của Thượng đế, con khỉ vĩnh viễn chỉ là con khỉ, mà loài người chính là loài người. Cũng giống như giới hạn giữa Chu Ngự và các sinh vật này vậy, không thể nào vượt qua được.” Mặc Dạ không thèm để ý cong môi cười, ánh mắt y nhìn Cook chẳng khác gì một vị thần nhìn xuống một tên người phàm tham lam dốt nát.

Tiến sĩ Cook hung hăng nện y vào tường hai cái.

“Ngươi nhất định biết đáp án! Nhất định biết! Ngươi chẳng qua là đang đùa giỡn chúng ta!”

Mặc Dạ không nhanh không chậm nhấc tay lên, dễ dàng gạt bàn tay kim loại của Cook ra khỏi người mình.

“Ngươi biết mình không còn nhiều thời gian nữa, phải không? Loại thuốc mà các ngươi nghiên cứu ra trước đây mặc dù có thể cho ngươi có được năng lực tự chữa lành mạnh mẽ và năng lực hành động vượt trội, nhưng đồng thời cũng tiêu hao tế bào để trả giá lại, đây chính là mất nhiều hơn có được. Tuổi thọ của ngươi không kéo dài lâu, sẽ không vượt quá một năm. Cho nên bây giờ ngươi khẩn cấp hy vọng được sống tiếp.”

Mặc Dạ mặc kệ Cook, quay đầu nở nụ cười mê người với các nghiên cứu viên đang lo lắng cho mình.

“Nếu như máu vô dụng, thì ta sẽ thử nghiên cứu tủy dịch của Chu Ngự, cho tới khi cạn sạch mới thôi.”

Mặc Dạ khẽ giật mình, ngồi trên bàn thí nghiệm.

“Ta có thể dễ dàng hủy diệt tất cả mọi thứ ở đây, bao gồm cả ngươi, bất quá ta biết rất rõ, một tiến sĩ Cook chết đi thì sẽ tiếp tục có vô số tiến sĩ Cook khác xuất hiện. Mà hơn nữa, nếu như người mà Chu Ngự quan tâm vẫn còn ở trong tay các ngươi thì anh ấy sẽ tìm mọi cách để bảo vệ bọn họ. Đây quả là một vấn đề mâu thuẫn làm ta không biết phải làm sao, nhưng ta chỉ có thể tiếp nhận. Cho nên đừng có chọc giận ta, một khi ta mà nổi điên thì ta sẽ không quan tâm đến con tin mà các ngươi đang giữ trong tay đâu.”

Nói xong, Mặc Dạ bỗng cầm cây bút trên bàn thí nghiệm, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giơ lên đâm thẳng vào bả vai của Cook.

“Á!” Cook không kịp phản ứng che vai lại, không chịu nổi sức nặng của Mặc Dạ liền quỳ một chân xuống đất, xương đầu gối cũng vỡ vụn ra.

Mặc Dạ rũ mi mắt, lạnh lùng mà sắc bén.

Vừa lúc đó vang lên tiếng vỗ tay.

“Thật là một hành động làm người ta ấn tượng sâu sắc! Ngươi là kiệt tác của thần, cho nên đừng trách loài người ngu muội luôn muốn theo đuổi sức mạnh của thần.”

Giọng nói trong trẻo mà thuần hậu vang lên.

Mặc Dạ quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ tây trang màu đen.

Mái tóc ngắn màu đay chải vuốt ra sau đầu, lộ ra cái trán cao ráo.

Hắn thoạt nhìn khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, đây chính là độ tuổi quyến rũ nhất của một người đàn ông.

“Cha.” Cook nghiến răng lồm cồm bò dậy, nhưng trong mắt ả lại tràn ngập sự sùng bái với đối phương.

Nhưng ngay sau đó, Cook dường như chợt nhận ra gì đó, sự sùng bái trong mắt bị thay thế bằng sự kinh ngạc.

Mặc Dạ mở to hai mắt.

“Cha? Cha của tiến sĩ Cook thật trẻ tuổi nha! Ta còn tưởng rằng cha của tiến sĩ Cook là một lão già tóc hoa râm, tính tình hà khắc, ánh mắt lạnh lẽo như nhân vật phản diện trong phim chớ!” Mặc Dạ tiện tay cầm lấy một cây bút khác trên bàn thí nghiệm rồi chơi tiếp.

Nơi này làm gì có ai mà không biết cha của tiến sĩ Cook là ai chứ?

Khi đối phương thong dong đi về phía Mặc Dạ, toàn bộ nghiên cứu viên của phòng nghiên cứu đồng loạt rối rít đứng lên.

Mặc dù người đàn ông này đang nở nụ cười trên môi nhưng trong mắt mọi người đều tràn ngập sự kính sợ.

Đội vệ sĩ của hắn đứng ở phía sau, khác với đội hộ vệ mặc quân phục rằn ri của tiến sĩ Cook, bọn họ mặc bộ tây trang màu đen giống hệt với người đàn ông.

Hắn chìa tay ra với Mặc Dạ, phong độ chào hỏi “Xin chào, ta tên là Isaac Eaton, năm nay ta đã năm mươi lăm tuổi, không hề trẻ tuổi như ngươi đã nghĩ đâu. Với lại ta cũng không phải là ‘ngài Eaton’ mà ngươi đã biết.”

Một người đàn ông làm chủ một tập đoàn có thực lực khống chế toàn cầu, áp đảo các cường quốc, thế lực của lão không chỉ dừng ở thế giới loài người mà còn vươn xa sang tận Nibelungen.

Lão chân chính là một vị vua không ngai.

Nhưng người đàn ông trước mắt này lại bảo mình không phải là ‘ngài Eaton’ kia?

Mặc Dạ nghiêng mặt sang một bên, y không muốn nhìn đối phương bằng ánh mắt thuần khiết của mình (=))))

“Theo như ngươi nói ta là kiệt tác của thần. Vậy thì sức mạnh của ta mà giao cho ai thì chính là may mắn của kẻ đó, ta một khi đã không muốn cho mà kẻ đó lại ngang ngạnh muốn lấy thì chính là khiêu chiến quyền uy của thần.”

“Dĩ nhiên.” Eaton thu tay về.

Mặc Dạ hất cằm bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.

“Ngươi không có đủ tư cách có được sức mạnh của ta.”

“Chẳng qua là hiện tại chứ không phải là tương lai.” Eaton cười đáp lại.

Mặc Dạ đút túi rời đi.

Tiến sĩ Cook đi tới bên cạnh Eaton.

“Sao anh lại tới đây? Nơi này rất nguy hiểm. Cha có biết anh tới đây không?”

“Dĩ nhiên tôi được vị ‘cha’ kia cho phép. Thế giới này thú vị như vậy, sao tôi lại không thể tới đây tham quan một chuyến chứ, tôi nghe nói các người đạt được tiến triển mới. Có người lấy được sức mạnh của sinh vật cấp S, tiến hóa thành công.” Ánh mắt ôn hòa của Eaton dần trở nên trầm trọng.

“Là một tên đội viên công tác bên ngoài gọi là Chu Ngự, chúng tôi đã lấy huyết thanh của anh ta nhưng không thể nào dung hợp được với các cơ thể khác.”

“Đây chính là vấn đề mà thần đã để lại cho chúng ta, một khi chúng ta lấy được câu trả lời là có thể một bước lên mây, sánh vai cùng với Thượng đế. Thần, cũng không phải là sự tồn tại tuyệt đối.” Eaton giơ tay lên vỗ một cái vào vai Cook “Đừng gấp gáp chứ, đứa nhỏ.”

Cook cúi đầu cắn môi nói “…Đừng gọi tôi là đứa nhỏ.”

Tối hôm đó, căn cứ số năm vốn lạnh tanh nay trở nên vô cùng náo nhiệt.

“Chu Ngự, cậu nghe tin gì chưa? Ngài chủ tịch Eaton của tập đoàn Cự Lực tới đây đó, tôi còn tưởng hắn là một nhân vật thần bí chuyên nấp sau màn chứ.” Ngô Vận vươn tay khoác lên vai Chu Ngự, hứng thú bừng bừng nói.

Chu Ngự híp mắt lại “Nếu như không có người nhìn thấy ngài Eaton, vậy thì người trong tin đồn đi tới căn cứ kia chưa chắc là ngài Eaton chân chính.”

“Nói rất hay.” Tiếng vỗ tay vang lên.

Chu Ngự và Ngô Vận xoay người lại thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen đang đi về phía bọn họ, bước chân của hắn rất có quy luật đi trên sàn nhà kim loại, tựa như đang tản bộ ở sân vắng.

“Họ của tôi là Eaton, nhưng cũng không có nghĩa tôi là chủ tịch Eaton.”

Người đàn ông trung niên này có làn da trắng nõn, đường nét ngũ quan vô cùng sâu sắc, đối với loài người thì đây là một vị mỹ nam tử hiếm gặp, càng không phải nói đến ở hắn có một phong độ rất đặc trưng, giống như là nhìn thấu tất cả thế gian, bình tĩnh mà đạm mạc, quả thực không thể nào làm người ta liên tưởng đến ngài Eaton muốn nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay, thậm chí là điên cuồng đi ngược lại quy luật của tạo hóa kia.

“Vậy thì anh là cái gì?”

Chu Ngự không hỏi ‘Anh là ai’ mà lại hỏi ‘Anh là cái gì’, điều này làm cho Eaton lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

“Tôi được nhân bản ra từ gen của ngài Eaton, mặc dù chỉ là cơ thể nhân bản nhưng hết sức quý giá. Bởi vì tôi và chủ tịch Eaton có cùng một loại gen với nhau, tất cả phương thức trị liệu thích hợp cho ngài ấy đều được kiểm nghiệm thông qua tôi.” (nói thiệt chớ vô nhân tính vl)

“Ồ.” Ngô Vận trợn to hai mắt “Đúng là người có tiền có khác!”

“Người như ngài quả là có đủ tinh thần hy sinh.” Chu Ngự không phải là không biết tiến sĩ Cook đang làm thí nghiệm gì, anh nhướng mày lạnh nhạt nói “Xin cũng đừng tùy tiện dùng huyết thanh của tôi, sẽ mất mạnh đấy.”

Nói xong, Chu Ngự liền rời đi.

“Vậy thì anh rốt cuộc tên gì? Xưng hô như thế nào?” Ngô Vận hỏi.

“Isaac Eaton.”

“Ồ.” Ngô Vận mờ mịt gật đầu một cái rồi xoay người đuổi theo Chu Ngự.

Isaac đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của Chu Ngự.

“Thưa ngài, anh ta…”

“Cậu ta rất thú vị, không phải sao? Người như vậy thường rất bền bỉ, hơn nữa còn có nguyên tắc của riêng mình, một khi đã có mục tiêu thì sẽ kiên định hoàn thành cho bằng được. Bất kì người nào đều không đáng sợ, nhưng người như thế mới là đáng sợ nhất, anh không thể mua chuộc cậu ta bằng tiền hay lợi ích, coi như trong tay anh đang nắm giữ người quan trọng nhất của cậu ta, nhưng khi đứng giữa ranh giới sai và đúng, cậu ta đều có thể phân biệt rõ ràng, không có gì có thể vượt qua nguyên tắc của cậu ta.” Isaac nghiêng mặt nhìn cấp dưới của mình “Đây có lẽ là nguyên nhân chủ yếu mà cậu ta được chọn trúng, bởi vì loại sức mạnh vô tận kia sẽ không bị lạm dụng khi ở trên người cậu ta, giống như là niềm hy vọng bị cất giấu trong hộp Pandora vậy.”

Tối hôm đó, căn cứ số năm vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người đều có mặt.

Thức ăn cũng tương đối phong phú, không chỉ có rượu vang đỏ và thịt bò bít tết, mà còn cả các loại điểm tâm ngọt, nhìn giống như một buổi dạ tiệc vậy.

Isaac giơ cao ly rượu vang đỏ, đứng ở trung tâm nhà ăn, mỉm cười nhìn mọi người, nói lời cám ơn tới sự cố gắng nổ lực vì công việc của bọn họ.

Phong độ nhẹ nhàng như thế làm người ta cảm thấy thoải mái.

Trong nhà ăn hiếm thấy mở nhạc cao nhã, Isaac lắc nhẹ ly rượu, mỉm cười gật đầu với từng người, nhưng Chu Ngự cảm thấy hắn đang quan sát từng người thì đúng hơn.

Ngô Vận nhét một miếng bít tết vào miệng, hàm mồ phồng miệng nói “Người này đúng là một phát ngôn viên hoàn hảo nha!”

Chu Ngự ngồi trước bàn ăn, thong thả ăn một miếng bánh ngọt. Mặc Dạ thì chống cằm ngồi bên cạnh anh.

Mũi chân của y nhẹ nhàng đụng vào bắp chân của Chu Ngự, từ từ dọc theo bắp chân của anh hướng lên trên rồi nhẹ nhàng cọ qua cọ lại.

Cảm giác tê dại dọc theo huyết quản tràn vào mỗi khe hở trong thân thể.

Trong lúc bừng tỉnh lại, Mặc Dạ thu chân về, ưu nhã ngồi một góc ở bàn ăn. Y cúi người xuống, nghiêng mặt sang một bên, không để ý tầm mắt của mọi người, bỗng dưng hôn lên môi Chu Ngự.

Xâm phạm một cách phóng đãng, mỗi khi Chu Ngự phản kháng lại, y liền dùng sức giữ chặt cái ót của anh. Y không thèm để ý mọi thứ mà hung hăng cướp lấy nhiệt độ thuộc về Chu Ngự, chậm rãi ưỡn thẳng người tới. Bởi vì sức lực hôn môi quá lớn, Chu Ngự không thể không ngửa đầu ra sau, thậm chí là đứng dậy.

Mặc Dạ vươn hai tay tới ôm lấy Chu Ngự, tham lam vuốt ve sống lưng của anh, xé toạt quần áo rằn ri của anh rồi duỗi tay vào.

Chu Ngự hít sâu một hơi, hoảng hốt trấn tĩnh lại tinh thần, Ngô Vận vẫn còn đang bình luận bên tai anh về bộ tây trang của Isaac Eaton, Chu Ngự mới biết mọi chuyện xảy ra vừa rồi là trò lừa bịp của Mặc Dạ.

Chu Ngự nghiêng mặt sang nhìn Mặc Dạ với ánh mắt cảnh cáo.

Mặc Dạ không để ý cười khẽ, y sáp lại gần bên tai Chu Ngự.

“Hãy nhìn thử tư thái của vị Eaton này đi, thắt lưng của hắn, cổ tay của hắn, đường cong đôi chân của hắn, đều tương đối hoàn mỹ, ít nhất so với con người thì hắn là sinh vật đã trải qua đợt cải tạo gen cao cấp.” Lúc nói chuyện, hơi thở của y lướt qua vành tai của Chu Ngự.

“Thì sao? Em muốn quyến rũ hắn?” Chu Ngự lạnh lùng hỏi ngược lại.

“Em sợ hắn tới quyến rũ anh.” Mặc Dạ cong khóe môi, đôi mắt kia rõ ràng là trong suốt nhưng lại làm anh cảm thấy trong đó tràn đầy dục vọng.

“Hai người nói hắn đã qua cải tạo gen?” Ngô Vận ngoẹo đầu nhìn hồi lâu “Cho nên hắn rất lợi hại? Nếu quả thật như thế thì hắn cần gì phải dắt theo vệ sĩ chứ?”

“Phô trương.” Mặc Dạ trả lời.

Ngay lúc đó, một nghiên cứu viên đi đến bên cạnh Issac “Ngài Eaton, ngài đến đây quả làm cho chúng tôi bất ngờ… Chúng tôi cho là…”

Ngô Vận lắc đầu “Phải tới mức nịnh bợ như vậy luôn à? Kích động tới mức không nhịn nổi rồi kìa!”

Thế nhưng Chu Ngự lại nhíu mày.

Đó không phải là kích động, mà là… Khẩn trương, hay có thể nói là… Sợ hãi.

Chỉ nghe một tiếng súng vang lên, trong nhà ăn liền ầm ĩ lên.

“Đi chết đi— Eaton!” Tiếng gào thét kia tràn ngập căm phẫn và chán ghét.

Isaac nhẹ nhàng nghiêng người sang một bên, viên đạn bay trượt bắn bể một cái ly rượu sau lưng hắn.

Nghiên cứu viên kia bị isaac khóa chặt cổ tay, súng rơi xuống đất, Isaac dùng mũi chân hất nó lên cầm vững ở trong tay.

“So với lời khai của nghiên cứu viên thì nhìn máy ghi hình tốt hơn nhiều. Đồ vật nguy hiểm như súng không thích hợp với anh đâu.”

Mặt mũi của nghiên cứu kia đã vặn vẹo hết cả lên, cổ tay của gã đã bị Isaac bóp nát.

Isaac buông lỏng tay ra, gã liền lảo đảo lui hai bước về phía sau rồi ngã ngồi trên đất. Gã sợ hãi ngước nhìn Isaac.

Một vệ sĩ áo đen đi đến bên cạnh hắn, đang muốn nhận lấy khẩu súng từ tay hắn, thì không ngờ Isaac bỗng nhiên giơ súng bóp cò, một phát trúng ngay mi tâm của tên nghiên cứu viên kia.

“Ta f*ck…” Ngô Vận đang muốn đứng dậy thì bị Chu Ngự đè xuống.

Các nghiên cứu viên đứng xung quanh câm như hến, liên tục lui về phía sau, run rẩy không dám nhìn thi thể của tên xấu số kia.

Isaac vẫn giữ nguyên nụ cười khéo lên trên môi, hắn lấy một cái khăn ăn nhẹ nhàng trùm lên mặt thi thể, sau đó bình tĩnh đưa súng cho vệ sĩ của mình.

“Thật đáng tiếc, đã làm mọi người mất vui.” Isaac cười nói.

Lúc này Ngô Vận cũng ăn không vô “Đúng là rất mất hứng.”

“Mặc dù tập đoàn Cự Lực không hẳn là lựa chọn tốt nhất nhưng cũng không phải là lựa chọn tệ nhất.” Isaac mỉm cười đi tới trước mặt một nữ nghiên cứu viên.

Đối phương hoảng sợ lui một bước về phía sau, mà Isaac đã cầm lấy tay của đối phương, thân sĩ hôn lên mu bàn tay của cô.

Một giây sau, khẩu súng được cô giấu trong tay áo bị Isaac lôi ra, ngay cả động tác cũng chưa kịp nhìn thấy.

Isaac nghiêng đầu cười một tiếng, chỉ nghe cạch một tiếng, băng đạn liền bị hắn tháo hết xuống.

“Cục cưng, là ai đưa súng cho cô?” Isaac nhẹ giọng dụ dỗ.

Nữ nghiên cứu viên hoảng sợ run rẩy, toàn bộ nhà ăn rộng lớn chỉ nghe mỗi tiếng hít thở.

Ngô Vận bất đắc dĩ lắc đầu, nhỏ giọng sao cho chỉ có mỗi Chu Ngự ngồi bên cạnh nghe được nói “Bọn họ bị úng não à? Nhiêu đó mà đòi ám sát Eaton?”

Không có kế hoạch, không có chuẩn bị, toàn là làm bậy.

“Là ai đưa súng cho cô?” Giọng nói của Isaac rất mềm nhẹ nhưng uy hiếp trong ánh mắt của hắn khiến cô sắp tan vỡ.

Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt cô.

“Cục cưng, nghiên cứu viên phổ thông không thể lấy được súng, chỉ có nhân viên công tác bên ngoài mới có cơ hội tiếp xúc với súng mà thôi. Bọn họ có thể nói dối là đánh rơi trong lúc làm nhiệm vụ, sau đó truyền đến tay các người, các người chẳng qua là bị bọn họ lợi dụng. Bọn họ là người rất am hiểu cách dùng súng, thế mà lại ở trong bóng tối nhìn các người chân yếu tay mềm vọt tới trước mặt tôi, đúng là quá hèn hạ mà.”

Isaac nhìn cô với ánh mắt an ủi và thương hại.

“Chỉ cần cô nói cho tôi biết kẻ đó là ai, tôi tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện mà cô đã làm hôm nay. Cô biết tập đoàn Cự Lực luôn giữ lời hứa mà.” Isaac bày ra bộ dáng chính trực.

Cô từ từ nâng tay lên chỉ về phía Chu Ngự và Ngô Vận.

Ngô Vận suýt chút nữa sặc nước miếng.

“Chỉ trỏ cái quái gì vậy!”

Isaac giao nữ nghiên cứu viên kia cho vệ sĩ của mình, sau đó đi về phía Chu Ngự và Ngô Vận.

Chu Ngự đẩy dĩa thức ăn sang một bên, căng chặt bắp thịt, thủ thế chờ đợi.

Còn Mặc Dạ thì coi như không xảy ra chuyện gì, ung dung ngồi khuấy ly kem trước mặt.

Isaac đè lên bả vai của Chu Ngự, còn trấn an vỗ nhẹ một cái, sau đó nhìn về phía tên đội viên ở sau lưng Chu Ngự đang định rời đi.

Trong đầu Chu Ngự vang lên giọng nói của Mặc Dạ: Vừa rồi hắn mới ám chỉ anh đấy.

Chu Ngự không nói gì hỏi ngược lại: Ám chỉ tôi cái gì?

Mặc Dạ trả lời: Lăn giường.

Trên mặt Chu Ngự không lộ ra biểu tình gì, nhưng anh rất muốn cầm cái nĩa nghiến vào mu bàn tay của Mặc Dạ. Tưởng tượng y lộ ra vẻ mặt đau đớn thì anh liền cảm thấy tâm tình rất chi là thoải mái.

Mặc Dạ nhìn Chu Ngự với vẻ mặt kinh ngạc: Thì ra anh thích khẩu vị như thế à! Vậy thì chúng ta có thể chơi bằng dây nịt nha! (SM~)

Chu Ngự hiểu được Mặc Dạ muốn ám chỉ cái gì thì liền hận không thể bóp nát đầu y ra.

Còn Isaac thì từng bước ép sát tên đội viên kia, mà vệ sĩ của hắn vẫn đứng ở chỗ cũ, không hề có ý định bảo vệ hắn.

Tên đội viên kia bỗng nhiên rút súng ra, chỉ nghe ‘đoàng đoàng đoàng’ ba tiếng súng vang lên, rất nhiều người ôm đầu ngồi xổm xuống.

Isaac liền nhanh chóng né tránh, đầu gối húc mạnh vào phần hông của gã, rồi sau đó co giò đá gãy xương vai của gã, nhanh chóng giật lấy khẩu súng, chỉa vào ngay huyệt thái dương của gã.

Ngô Vận nhìn đến ngu người.

“Tài nghệ này so với Cook… Thì chỉ có hơn chứ không kém…”

“Là ai xúi giục anh làm vậy?” Giọng nói vốn ôn hòa của Isaac nay trở nên lạnh lẽo.

“Không có ai! Là bọn tao tự quyết định làm thế!”

Chu Ngự nhìn Mặc Dạ, anh suy nghĩ xem đối phương có phải là người của Tống Trí lưu lại không.

“Nếu như không có kẻ xúi giục thì tại sao anh lại làm như vậy?” Isaac lộ ra biểu tình khó hiểu.                               

“Vì bị chúng mày uy hiếp! Vì trả thù chúng mày thất hứa!”

“Chúng tôi đã giúp anh hoàn thành việc mà anh không làm được, ví dụ như bảo lãnh anh từ ngục giam ra, còn anh chỉ việc bán mạng cho chúng tôi. Không phải là rất công bằng sao?”