Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 115




Mặc Dạ khẽ đẩy gọng kính râm, tầm mắt dọc theo tòa cao ốc lên tút trên cao.

“Này, Chu Ngự, anh nói xem liệu tòa cao ốc này có từ trường bí mật gì không, lỡ như chúng ta vừa vào liền không thể thoát ra được?”

“Em coi phim quá nhiều rồi đấy.” Chu Ngự lành lạnh đút túi đi vào.

Chỉ tay của anh đã được ghi chép vào hệ thống, nên anh có thể thuận lợi thông qua cửa an ninh của tòa nhà, nhưng Mặc Dạ thì bị cản lại bên ngoài.

“Em ở đây đợi anh đi.” Chu Ngự thờ ơ nói.

“Nhưng em muốn đi vào để bảo vệ anh.” Mặc Dạ làm ra vẻ thành thật.

“Đàng hoàng một chút đi, coi chừng anh đập em một trận.”

Nói xong, Chu Ngự liền đi về trước và bước vào thang máy, biến mất khỏi tầm mắt của Mặc Dạ.

Mặc Dạ rũ mi mắt cười khẽ một tiếng.

Chu Ngự thông qua tầng tầng lớp lớp phòng vệ, rốt cuộc cũng cũng đến được phòng làm việc của Lí Khiêm.

Nơi này toàn là bức tường kim loại, trước mặt Lí Khiêm là sáu màn hình máy tính, tầm mắt của cậu ta rất chăm chú, ngón tay liên tục lướt trên bàn phím.

Chu Ngự rất có kiên nhẫn chờ đối phương làm xong việc, không hề có ý định quấy rầy.

Cho đến khi Lí Khiêm nhập xong chuỗi mật mã cuối cùng, cậu ta bỗng nhiên rời khỏi ghế ngồi chạy đến ôm chầm lấy Chu Ngự.

“Trời ơi! Rốt cuộc cũng gặp lại anh! Thiệt là vui quá đi!”

Chu Ngự liếc nhìn bàn làm việc của Lí Khiêm, buồn cười nói “Thật khó tin nha, trên bàn làm việc của cậu thế mà lại không có đồ ăn vặt?”

Lí Khiêm bất đắc dĩ nhún vai “Anh cũng biết tính tình của Tống tiên sinh rồi đó, ngài ấy làm sao có thể chấp nhận để đồ ăn vặt trên bàn làm việc chứ.”

“Mặc dù rất muốn trò chuyện đôi câu với cậu nhưng tôi nghĩ chúng ta nên làm chính sự trước đi.”

“Tính tình của anh vẫn như xưa, chẳng có tí tình cảm nào cả.” Lí Khiêm làm bộ tức giận liếc anh, nhưng cậu ta đã sớm chuẩn bị sẵn tài liệu, liền lấy ra đưa cho Chu Ngự.

Chu Ngự ngồi trên ghế của Lí Khiêm, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, tốc độ đọc của anh đã nhanh hơn trước gấp mấy lần, năng lực đọc hiểu và trí nhớ cũng giống như vậy.

Rõ ràng trước đây khi đọc dãy số liệu và từ chuyên môn thì không hiểu lắm, nhưng bây giờ anh có hiểu được một cách tổng quát.

“Thật kì lạ, phương hướng nghiên cứu từ trước đến giờ của giáo sư Đàm luôn là mượn đặc điểm của sinh vật ở hai thế giới để tìm ra biện pháp chữa trị căn bệnh Alzheimer. Nhưng mà đặc tính của loài nhện bạc Lycosidae và cách chữa trị bệnh Alzheimer quá khác nhau… Hơn nữa chuỗi gen di truyền điều hòa mà giáo sư Đàm ban đầu muốn cấy ghép vào có hơi khác biệt so với thực tế.”

(Bệnh Alzheimer: là căn bệnh mất trí nhớ phổ biến ở độ tuổi 45 – 65, hay gọi là ‘lẫn trước khi già, ‘lẫn sớm’ do ‘não bộ bị tê cứng’.)

Chu Ngự chỉ chỉ màn hình máy tính, Lí Khiêm lập tức nhìn vào.

“Có gì khác nhau à? Sao tôi lại cảm thấy chúng đều giống nhau?”

“Có khác nhau.” Nét mặt của Chu Ngự trở nên lạnh lùng, phải biết hiệu quả đạt được mà khác xa với mục đích chính là ‘Sai một ly đi một dặm.’

Cái tên tiếp theo hấp dẫn sự chú ý của Chu Ngự.

“Người này là ai?” Chu Ngự chỉ vào cái tên được kí bên cạnh tên của giáo sư Đàm.

Chữ kí có hơi ẩu, Lí Khiêm dựa vào tài liệu của bộ phận phụ trách thông tin rốt cuộc cũng tìm ra tên của người đó “Liên Văn Thắng— Người này là người ủng hộ của Eaton. Sau khi tập đoàn Cự Lực được Tống tiên sinh tiếp quản, công tác của người này vẫn còn tiếp tục. Vì duy trì ổn định, Tống tiên sinh rút Liên Văn Thắng từ trong tổ nghiên cứu nòng cốt ra. Hiện tại người này chắc là đang nghỉ phép.”

“Tôi muốn xem tài liệu nghiên cứu của người này.”

Tài liệu vừa xuất hiện trên màn hình, Chu Ngự nhanh chóng đọc lướt qua, đến nỗi Lí Khiêm không thể theo kịp tốc độ đọc của anh.

Cái người tên Liên Văn Thắng này chẳng những tham dự và sửa đổi nghiên cứu của Isaac và Cook, mà điểm chính của những công trình nghiên cứu khác của hắn còn tập trung vào một mục tiêu, đó là lợi dụng đặc tính của sinh vật Nibelungen để chế tạo ra vũ khí sinh vật mà con người có thể khống chế.

Chu Ngự nháy mắt nghĩ tới cái chết của giáo sư Đàm.

“Chu Ngự? Chu Ngự? Anh sao vậy?” Lí Khiêm quơ quơ tay trước mặt Chu Ngự.

“Không có gì. Vốn là muốn ăn tối với cậu, tiện thể ôn lại chút chuyện xưa… Có vẻ như tôi có chuyện quan trọng cần phải làm mất rồi.” Chu Ngự lạnh lùng đứng dậy.

“Ờ… Mặc dù tôi cũng đã tính trước kết quả này… Anh có chắc là ngay cả một cái ôm tạm biệt cũng không cho tôi?”

Chu Ngự giang hai tay ra khẽ ôm lấy Lí Khiêm, nhưng lại khiến cậu ta suýt tắt thở.

“Người ta ôm thì phải ôm nhẹ nhàng chớ, đâu có giống như anh! Hại tôi suýt nữa là đi chầu ông bà rồi!” Lí Khiêm ai oán nói.

Chu Ngự vừa đi về phía cửa vừa nói “Tôi chỉ biết dùng sức ôm mà thôi, còn muốn cái ôm nhẹ nhàng đầy tình cảm thì đi tìm Hàn Lật Đẳng ấy.”

“Này, anh từ lúc nào biết trêu chọc người ta vậy hả!” Lí Khiêm đỏ mặt một cách đáng ngờ. (thấy chưa, tui nói hai người đó có gian tình mừ:))))

Chu Ngự đi tới cửa chính của tòa cao ốc, nhưng lại không thấy Mặc Dạ.

Nhưng vì di động của Mặc Dạ đã không còn, Chu Ngự chỉ có thể nhắm mắt lại, tìm kiếm sự tồn tại của y trong biển người bao la.

Anh tìm được Mặc Dạ ở trong một quán cà phê.

Y không có uống cà phê mà gọi cho mình một ly sô cô la sữa bò, dựa lưng vào ghế, hai gò má khuất trong bóng râm.

Chu Ngự rất ít khi thấy Mặc Dạ như vậy.

Nhìn y có vẻ trở nên thành thục nội liễm, khác hoàn toàn với bộ dáng bốc đồng lưu manh hoặc là giận dỗi như trẻ con ngày thường khi ở bên anh.

Chu Ngự đi tới trước mặt y rồi ngồi xuống, chậm rãi nói “Tại sao em lại ở chỗ này? Chẳng phải nói là đợi anh ngoài cửa rồi sao?”

“Trong phim ảnh luôn có cảnh nam chính nữ chính cách xa nhau thiên sơn vạn thủy, cuối cùng cũng gặp lại nhau, sau đó sống với nhau hạnh phúc đến cuối đời. Cái này gọi là định mệnh. Em muốn thử xem, để coi anh và em liệu có phải là định mệnh của nhau không, bộ không được à?” Mặc Dạ lại lộ ra biểu tình tức giận như con nít.

Chu Ngự cũng không tức giận, ngược lại vươn tay sờ sờ ly đồ uống trước mặt Mặc Dạ, sô cô la sữa bò đã nguội lạnh.

Nói cách khác thì y đã ngồi đây đợi anh lâu lắm rồi.

“Anh và em sẽ không tồn tại cái gọi là định mệnh. Bởi vì trên thế giới này chỉ có em mới có thể đọc được suy nghĩ của anh, và cũng chỉ có anh đọc được suy nghĩ của em. Nhưng không phải vì năng lực đó mà khiến em trở thành độc nhất vô nhị của anh, mà là anh cam tâm tình nguyện để cho em đọc suy nghĩ của mình. Điều này làm cho không ai có thể thay thế được em trong thế giới của anh.”

Mặc Dạ lặng lẽ nhếch môi “Anh sẽ dỗ dành em bằng cách đặc biệt nhất.”

“Mới vừa nãy Lí Khiêm còn nói anh không biết tình cảm đấy.”

“Vậy anh muốn có tình cảm gì với cậu ta?”

“Thế thì em thử nhìn xem anh đang nghĩ gì đi.” Chu Ngự nhắm mắt lại, nghiêng người về phía Mặc Dạ.

Mặc Dạ nâng hai tay lên, áp vào hai bên má của Chu Ngự, rồi cúi đầu kề trán của mình vào trán anh.

Suy nghĩ của hai người chạm nhau, nháy mắt dung hòa vào với nhau.

Mặc Dạ giống như thông qua ánh mắt của Chu Ngự đọc những chuyện liên quan đến Đàm Nhất Minh và tài liệu nghiên cứu của ông ta.

Sau mấy giây, Mặc Dạ thở dài “Thì ra là như vậy.”

“Em biết?”

“Ừ. Giáo sư Đàm dồn lực nghiên cứu căn bệnh Alzheimer. Bởi vì nhện bạc của Nibelungen có năng lực dung hợp vào thần kinh của các sinh vật khác vô cùng đặc biệt, giáo sư Đàm muốn mượn loại năng lực này để hoàn thành phương thức chữa trị cho những người mắc bệnh Alzheimer. Lúc đó người cùng hợp tác tiến hành nghiên cứu này với giáo sư Đàm chính là Liên Văn Thắng. Chẳng qua mục đích nghiên cứu của gã khác với giáo sư Đàm, gã muốn biến nhện bạc thành một loại vũ khí. Vì vậy khi giáo sư Đàm tiến hành dung hợp gen của nhện bạc và nhện Lycosidae, Liên Văn Thắng đã sửa đổi số liệu, cuối cùng tạo ra giống loài mới khác hẳn với dự định ban đầu của giáo sư Đàm.”

“Dựa vào nhật ký ghi chép của hệ thống về quá trình nghiên cứu của giáo sư Đàm mà Lí Khiêm đã cho xem, khi Tống Trí tiếp quản tập đoàn Cự Lực, hạng mục nghiên cứu của giáo sư Đàm bị tạm thời ngừng lại, lúc đó những con nhện này còn đang trong giai đoạn ấp trứng. Vì Liên Văn Thắng có quyền hạn cao hơn giáo sư Đàm nên đã giúp ông ta ‘tiêu hủy’ hết những quả trứng này. Nhưng anh tin rằng gã thật ra đã trợ giúp giáo sư Đàm đưa những quả trứng này ra ngoài. Bởi vì ngay cả Liên Văn Thắng cũng biết rất rõ, một khi Tống tiên sinh biết những quả trứng kia là của sinh vật nào thì chắc chắn chúng sẽ bị tiêu hủy hết.”

“Cho nên chuyện là thế đó, chúng ta còn chưa ăn tối nữa nè.”

Chu Ngự bỗng nhiên kéo lấy cổ áo của Mặc Dạ rồi hôn lên môi y.

Một giây kia, trái tim của Mặc Dạ như bị vọt ra khỏi lồng ngực vậy.

“Em còn muốn ăn tối nữa không?” Chu Ngự rũ mắt nhìn Mặc Dạ.

“Em quyết định tối nay phải ăn cả đêm, bởi vì em đói bụng đến sắp phát điên rồi.”

“Đi thôi.” Chu Ngự khẽ hừ một tiếng.

Người này chính là làm cho ánh mặt trời càng thêm chói sáng.

Mặc Dạ lái xe chở Chu Ngự đi trên đường phố phồn hoa vào đêm, xung quanh là cửa hàng tổng hợp mọc lên như rừng, đèn LED sáng long lanh, ngay cả bầu trời sao trên trời cũng phải chịu lép vế.

So sánh với chỗ ở của Đàm Nhất Minh, chỗ ở của Liên Văn Thắng nằm trong trung tâm thành phố, hơn nữa còn là một khu nhà cao cấp sang trọng.

Khi Mặc Dạ và Chu Ngự dừng trước cửa nhà gã, có thể loáng thoáng nghe tiếng nhạc xập xình náo nhiệt phát ra từ cánh cửa khép hờ.

Chu Ngự nhìn Mặc Dạ, Mặc Dạ dùng khẩu hình nói: Hình như là một buổi tiệc đứng.

Xem ra người tên Liên Văn Thắng này đã gây ấn tượng mạnh cho Chu Ngự luôn nghĩ về một hình tượng nghiên cứu viên lúc nào cũng cứng nhắc nghiêm túc.

Chu Ngự đẩy cửa ra, chóp mũi ngập tràn mùi vị của rượu cồn, nam nữ trẻ tuổi ở trong phòng thỏa thích lắc người theo điệu nhạc.

Ánh đèn không hề mờ tối, nhưng làm cho người ta cảm thấy tăm tối hoan lạc.

Trên trần nhà là phần đáy của hồ bơi lộ thiên, có thể thấy rõ bước chân người đi qua và âm thanh vẫy nước uyển chuyển.

“Ha… Tên này đúng là biết hưởng thụ, em phải học tập theo mới được.” Mặc Dạ ngửa mặt lên nói.

Lúc này có vài người trẻ tuổi trông giống sinh viên đại học đi tới trước mặt Chu Ngự và Mặc Dạ.

“Này, hai người là ai? Có phải là được mời tới đây không?”

Chu Ngự vừa tính nói gì đó thì bị Mặc Dạ âm thầm giữ chặt cổ tay cản lại.

“Liên Văn Thắng có ở đây không?” Mặc Dạ tháo kính râm xuống.

Mấy người tuổi trẻ kia nhất thời sửng sốt.

“Đó là… Chu Mặc Dạ?”

“Không thể nào… Chu Mặc Dạ sao có thể tới đây được chứ?”

Có vài nữ sinh ở phía xa xa nhìn sang bên này, nhỏ giọng bàn tán.

“Thật là Chu Mặc Dạ? So với trên tấm poster, càng nhìn càng…”

“Càng hấp dẫn sexy!”

Mặc Dạ rất có kiên nhẫn duy trì nụ cười lịch sự trên môi “Chúng tôi tới đây là tìm tiến sĩ Liên. Xin hỏi tiến sĩ có ở đây không?”