Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 109




Ánh nắng mặt trời rơi xuống bệ cửa sổ, một đóa hoa màu vàng nhỏ trước cửa sổ khẽ lay động theo cơn gió lùa vào.

Từ cửa sổ nhìn xuống là dòng người nườm nượp náo nhiệt, xe cộ chạy ngược xuôi như nước.

Một người đàn ông mặt mũi lạnh lùng đang nhíu mày xem một tờ báo tài chính.

Tờ báo đưa tin về tập đoàn Cự Lực tẫm cỡ quốc gia hiện đang gầy dựng lại sự nghiệp. Bao gồm cả chủ tịch Eaton qua đời vì bệnh tật, lão không có vợ, dựa vào di chúc, tiến sĩ Cook được thừa hưởng quyền thừa kế nhưng lại qua đời đột ngột, đồng thời người thừa kế thứ hai Isaac Eaton cũng qua đời nốt. Điều làm cho mọi người bất ngờ là Tống Trí, một người không có tiếng vang gì, với lại đã bị tập đoàn Cự Lực phái đi thực hiện hạng mục nghiên cứu ở một nơi xa xôi giờ đã nắm toàn bộ cổ phần, trở thành tân chủ tịch kế nhiệm.

Bởi vì Tống Trí không có bất kỳ danh tiếng nào nên tập đoàn Cự Lực rơi vào tình trạng hỗn loạn, đồng thời lại bị truyền thông phanh phui ra một vài nghiên cứu bí mật phi pháp, không ít người đầu tư rút vốn lại, làm cho cổ phiếu của tập đoàn Cự Lực rớt giá không phanh, có nguy cơ phá sản.

Đôi lông mày nhíu chặt của người đàn ông khi nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm đang đi về phía mình thì chợt giãn ra.

Anh vươn tay muốn lấy ly trà trên cái bàn bên cạnh thì bị một người nắm lấy cổ tay.

Đối phương nâng chân trái lên, đầu gối chậm rãi cọ xát phần đùi bên ngoài của người đàn ông, rồi để lên bên cạnh, một cái chân khác cũng nâng lên, trực tiếp càn quấy ngồi lên đùi người đàn ông.

Nhưng anh không có bỏ tờ báo xuống mà vòng một tay ra sau đặt lên lưng đối phương “Em là người đẹp nhất mà anh từng gặp. Chẳng qua là nhìn lâu quá nên cũng nhàm.”

Mặc Dạ bỗng nhiên đè cái tay cầm báo của Chu Ngự xuống, sau đó ôm lấy cổ áo sơ mi của Chu Ngự, tiếp tục đùa giỡn.

Thoạt nhìn trông có vẻ thờ ơ nhưng lại ẩn chứa một loại khí chất thần bí mà nguy hiểm.

Cũng vì chính loại khí chất này mà y đã làm điên đảo chúng sinh trước màn ảnh.

“Này, anh thật sự nhìn chán em rồi? Sao em lại nhớ ngày nào anh cũng nhìn em không quá mười phút nhỉ?”

“Đêm nào chúng ta cũng ngủ chung cả.” Giọng nói của Chu Ngự nghe có vẻ bất đắc dĩ nhưng sâu trong nội tâm anh lại rất hưởng thụ được Mặc Dạ ‘quấn’ lấy.

“Nhưng lúc anh ngủ là đang nhắm mắt mà. Lúc ở cùng với em, em chỉ cho phép anh được nhắm mắt trong một trường hợp.”

“Trường hợp gì?” Chu Ngự buồn cười nhấc mí mắt lên.

Ngay một giây đó, Mặc Dạ cúi đầu xuống hôn lên môi Chu Ngự.

Nụ hôn của y vẫn nóng bỏng và gấp gáp như vậy, xâm nhập vào khoang miệng của Chu Ngự, quấn lấy lưỡi anh, liếm qua phần nướu nhạy cảm của anh, tiếp theo là một trận cuồng mút mãnh liệt.

Chu Ngự thậm chí hơi khó hiểu, ở thế giới con người rất an toàn, bọn họ không cần phải lo lắng gì cả, với tuổi thọ của bọn họ thì chả khác gì lão yêu quái sống lâu giống như quỷ hút máu vậy.

Hơn nữa ở thế giới con người có quá nhiều cám dỗ.

Từ trước tới giờ Mặc Dạ chưa tiếp xúc qua, cho dù y có thông minh đến thế nào đi nữa, y chưa bao giờ lĩnh hội sự phù hoa xa xỉ và danh lợi của thế giới con người khi mà còn ở Nibelungen. Có lẽ dần dần, y cũng sẽ không còn quan tâm Chu Ngự như bây giờ nữa. Huống chi xung quanh Mặc Dạ có vô số tuấn nam còn xuất sắc hơn cả Chu Ngự.

Nhưng nụ hôn của Mặc Dạ làm cho Chu Ngự cảm thấy y còn tham lam hơn cả lúc trước nữa.

Hôm nay còn có chuyện quan trọng, Chu Ngự đành phải nghiêng mặt để kết thúc nụ hôn này. Anh quá biết rõ Mặc Dạ, trạng thái như vậy của y thường dễ dàng bùng cháy lửa dục, nhưng Mặc Dạ lại không có ý định dừng lại, thậm chí giống như là bị chọc giận, y nghiêng đầu theo Chu Ngự, cưỡng ép môi răng của anh chịu sự chinh phạt của mình, y nắm chặt cổ áo của Chu Ngự, giống như là cảnh cáo anh không được phép né tránh mình.

Chu Ngự vốn là thẳng lưng ngã ra sau ghế, cho đến khi Mặc Dạ thả cổ áo của Chu Ngự ra rồi vươn tay đè vai sát vào lưng ghế.

Mặc Dạ càng ngày càng ra sức, Chu Ngự vỗ vào lưng y tỏ ý dừng lại, nhưng Mặc Dạ không rảnh để ý, Chu Ngự cảm thấy anh sắp bị Mặc Dạ nghiền nát.

Cái ghế phát ra âm thanh cót két vì phải chịu sự giằng co của hai người.

Mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên.

“Mặc Dạ, anh có ở nhà không? Chúng ta xuất phát thôi! Vị nhiếp ảnh gia hôm nay tính tình hơi khó, không thể tới trễ được đâu!”

Người đại diện của Mặc Dạ ở ngoài cửa nói.

Mặc Dạ xì cười một tiếng, rốt cuộc thả Chu Ngự ra.

Nhưng khi Chu Ngự nhìn vào ánh mắt của y thì liền sững người.

Trong đôi mắt kia không có hiện lên màu vàng mà là tia máu đỏ rực, giống như là lên cơn tức giận đến muốn giết người vì bị cắt ngang chuyện tốt.

“Không được nổi giận với cô gái kia.” Chu Ngự lạnh lùng nhìn Mặc Dạ.

“Biết òi. Anh đúng là biết thương hoa tiếc ngọc nha. Em dùng thành ngữ đúng chứ?” Mặc Dạ cong khóe môi, trong nụ cười mang theo một loại tà tính.

Chính vì loại tà tính chứa khí chất vừa ngây thơ vừa tà ác đan xen vào nhau này nên mới khiến y trở thành đứa con cưng của đa số nhiếp ảnh gia nổi tiếng.

“Còn không mau leo xuống khỏi người anh?” Chu Ngự hất cằm.

Anh cảm thấy mình sắp chiều hư Mặc Dạ rồi.

“Em cho là anh sẽ cảm thấy em sexy chứ.” Mặc Dạ không hề có ý muốn leo xuống, vẫn như cũ chơi đùa với cổ áo sơ mi của anh “Anh lại mặc áo sơ mi nữa à? Đội đặc nhiệm (SWAT) cũng cần mặc áo sơ mi?”

(S.W.A.T [viết tắt của cụm từ Special Weapons And Tactics – Đội chiến thuật và vũ khí đặc biệt] là một thuật ngữ dùng để chỉ một đơn vị chiến thuật ưu tú trong các cơ quan thi hành pháp luật.)

Từ khi Chu Ngự trở về thế giới loài người, Tống Trí vận dụng sức ảnh hưởng của tập đoàn Cự Lực để phục hồi lại thân phận cho Chu Ngự, nhưng Chu Ngự chỉ là người mới và thiếu công trạng nên chỉ có thể đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên.

“Hôm nay anh sẽ đi ăn trưa với Tống Trí. Tình hình của tập đoàn Cự Lực bây giờ đang vô cùng hỗn loạn, một người không thể xử lý hết được, mà thân phận của anh và em ở thế giới con người cũng rất bất tiện.”

“Em biết, giờ chúng ta cứ việc dựa lưng cây cổ thụ hóng mát, mà Tống Trí chính là cây cổ thụ kia.” Mặc Dạ duỗi chân, không tình nguyện xuống khỏi người anh.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Mặc Dạ, cậu có trong đó không vậy?”

“Có. Cô phải để tôi ‘giải quyết xong’ trong toa lét đã chứ.”

Câu nói ‘giải quyết xong’ của Mặc Dạ ám thị rất rõ ràng, Chu Ngự không cần mở cửa cũng đủ biết mặt của cô gái ngoài kia đã đỏ rực.

“Đừng có trêu chọc người ta nữa.” Chu Ngự cảnh cáo nhìn Mặc Dạ, sau đó đứng dậy lấy áo vest ngoài treo trên kệ tủ.

“Tối nay anh sẽ về chứ?” Mặc Dạ khoanh tay dựa vào lưng vào tường, thưởng thức sống lưng của Chu Ngự.

“Chu Ngự hừ lạnh “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có cho anh xem mấy cái tào lao trong đầu em.”

“Em đang cầu yêu nha.”

“Chẳng phải hôm qua mới làm đó sao?” Chu Ngự thật muốn đánh đối phương một trận.

“Thời gian không đủ chớ bộ. Anh thì nói nhất định phải ngủ, còn em thì muốn làm cả đêm cơ.” Mặc Dạ xoa tay, dáng vẻ vô tội nói “A, em biết! Bây giờ anh rất muốn đánh em nè!”

Chu Ngự lười để ý đến y, anh lấy chìa khóa xe rồi mở cửa ra, nhìn thấy người đại diện Tiểu Lâm.

“Anh Chu!” Tiểu Lâm là một người đại diện rất giàu kinh nghiệm.

Lần đầu tiên Tiểu Lâm gặp Chu Ngự, anh tự giới thiệu mình là người thân của Mặc Dạ, nhưng Mặc Dạ lại không hề e dè ôm lấy bả vai anh nói “Đây là người tôi thích nhất!” Hậu quả là bị Chu Ngự đấm một cú vào mặt.

Tiểu Lâm sợ ngây người.

Mặc Dạ cười hề hề không nổi giận chút nào, Chu Ngự thì nói với Tiểu Lâm “Tên này thiếu đòn. Lúc cậu ta chọc tức cô thì cô không cần phải nhún nhường gì cả.”

Khi ấy Tiểu Lâm cũng tinh ý hiểu rõ câu nói đó của Mặc Dạ không phải là nói chơi. Bởi vì chỉ đối với người mà bạn yêu thương nhất, thì bạn mới có thể phá bỏ nguyên tắc của bản thân mà dung túng đối phương.

Mặc Dạ dung túng cho Chu Ngự làm bất cứ chuyện gì với y.

Lúc Tiểu Lâm vào phòng thì Chu Ngự đã rời đi.

Mặc Dạ cầm ly trà mà anh còn uống dở lên rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Y đứng bên cửa sổ nhìn Chu Ngự lái xe rời đi.

“Cô có cảm giác khi Chu Ngự lái xe thì đặc biệt đẹp trai không?” Ánh mắt của Mặc Dạ như bị bóng dáng lái xe của Chu Ngự cuốn đi.

Chung sống hơn một năm, Tiểu Lâm đã quen với Mặc Dạ như thế, thậm chí còn tưởng tượng ra được vẻ mặt của Chu Ngự khi nghe thấy lời này.

“Cho dù là tư thế cầm vô lăng hay là ánh mắt chuyên chú, đều rất có khí chất đàn ông.”

“Ừ ừ.” Tiểu Lâm gật đầu như giã tỏi nhắc nhở “Chúng ta cũng nên đi thôi.”

“Thật là nhớ khoảnh khắc làm một lần trong xe kia ghê.” Mặc Dạ liếm môi.

Tiểu Lâm đi tới trước cửa nghe vậy thì suýt bị trẹo chân.

Chu Ngự lái xe tới khu nhà tạm thời của Tống Trí ở thành phố này.

Cho dù không có tập đoàn Cự Lực, tiền tài mà Tống Trí đã tích cóp trước đó cũng đủ để hắn và Tống Lẫm sống dư dả tới mấy đời, việc mua một khu nhà cao cấp ở thành phố này là một chuyện cỏn con đối với Tống Trí.

Người mở cửa cho Chu Ngự là Tống Lẫm.

Tống Lẫm mặc áo thun ba lỗ màu xám và quần ka ki vải thường. Cả người cậu toát lên vẻ ôn nhu, khác với bộ dáng lạnh lùng khi còn ở Nibelungen.

Cậu không nói gì nhiều, chỉ gật đầu một cái với anh xem như chào hỏi.

Sau khi Chu Ngự vào nhà, Tống Lẫm chỉ cửa thư phòng.

Đi tới trước cửa thư phòng, Chu Ngự liền bật cười. Cảm giác này giống y chang như lần đầu anh bước vào phòng làm việc của Tống Trí ở Nibelungen.

Mở cửa thư phòng ra, Chu Ngự thấy một chồng văn kiện xếp thành núi ở trên bàn, cơ hồ che hết cả người Tống Trí.

“Tôi không có đợi ở trụ sở chính của tập đoàn Cự Lực. Nơi đó toàn là dấu vết mà Eaton lưu lại. Và cả phóng viên vây quanh đó nữa, họ một mực muốn hỏi tôi về việc tôi đã làm ở tập đoàn. Mà tôi lại không thể nói với bọn họ rằng những tin đồn mà bọn họ nghe chưa chắc là sự thật được.”

Giọng nói của Tống Trí vang lên.

Ngữ điệu vẫn máy móc như trước nhưng lại có thể nghe ra sự uể oải mệt mỏi trong đó.