Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 107




Mặc Dạ tiêu hao hết sức mạnh chả khác gì một ngọn đuốc sắp lụi tàn, càng ngày càng mỏng manh, rốt cuộc không thể bọc Chu Ngự lại được nữa, y biến trở lại hình người và rơi xuống.

Chu Ngự kinh hãi không thôi, hai con Hắc Bối Dực Long ở trên trời vạch ra một vòng cung, trong giây phút nguy hiểm nhất bay thẳng tới tiếp lấy Chu Ngự và Mặc Dạ, rồi hạ cánh an toàn xuống đất.

Khi Chu Ngự ôm lấy Mặc Dạ vì kiệt sức mà đi ý thức, anh hít sâu một hơi, Mặc Dạ được anh ôm chặt vào lòng, giống như là bảo bối vô giá lỡ đánh mất mà rốt cuộc cũng tìm về được.

Ở phía xa xa kia Tống Lẫm đang đấu một trận với Isaac.

Đuôi của Tống Lẫm quét qua mảnh rừng rậm nguyên thủy, một hàng cây cổ thụ cao lớn ngã rầm rầm xuống.

Chu Ngự nghiến răng ken két, ngón tay vuốt ve cái trán đầy mồ hôi của Mặc Dạ, rồi cúi đầu hôn lên mi tâm y “Đợi anh ở đây. Bất kì kẻ nào dám làm tổn thương em, tôi sẽ bắt kẻ đó phải trả một cái giá cực đắt!”

Nói xong, Chu Ngự cởi áo khoác ra đắp lên người Mặc Dạ.

Lạc Đậu bay tới đáp xuống, Chu Ngự sờ đầu nó rồi nói “Người anh em, giúp ta chăm sóc em ấy!”

“Éc éc éc!” Lạc Đậu gật đầu một cái. (thứ lỗi vì độ lầy của tui~)

“Cám ơn!”

Chu Ngự nhảy lên lưng Hắc Bối Dực Long bay đi.

Anh phải giải quyết Isaac với tốc độ nhanh nhất, rồi trở lại bên cạnh Mặc Dạ.

Lúc này Isaac đang ngồi trên lưng một con Vua Eun – joo, đang chạy nhanh ra khỏi khu vực này.

Tống Lẫm vừa đuổi theo vừa va chạm sức mạnh chiến đấu với Isaac.

Chu Ngự giống như một mũi tên màu đen bén nhọn phóng thẳng tới, bay lướt qua người Tống Lẫm “Thay tôi bảo vệ Mặc Dạ— Tôi muốn tự tay làm thịt Isaac Eaton!”

Tống Lẫm nhìn gò má trong gió của Chu Ngự và mái tóc vung lên tựa sóng biển đang cuộn trào của anh, ánh mắt kiên nghị xuyên thấu tất cả, không có gì có thể ngăn cản được anh trong lúc này.

Tống Lẫm liền dứt khoát xoay người, bay về phía Mặc Dạ.

Mà Chu Ngự chưa bao giờ nổi giận lôi đình như lúc này, anh hung tợn đánh thẳng vào con Vua Eun – joo đang chạy băng băng trong rừng.

Cảm ứng được Chu Ngự đang tới gần, Isaac ngẩng đầu lên, con ngươi của gã giãn ra cực to, chống một tay xuống phần lưng của Vua Eun – joo, từ trên lưng nó cấp tốc nhảy lên, tránh né Hắc Bối Dực Long đâm tới!

Con Vua Eun – joo kia phát ra một tiếng rên rỉ bén nhọn, cùng lúc đó những sợi tơ bền chắc của nó gộp lại thành một mũi dùi nhọn hoắc phóng thẳng về phía Hắc Bối Dực Long, Hắc Bối Dực Long kinh hiểm tránh thoát, ngay tại lúc nó né người, Chu Ngự liền đúng lúc nhảy xuống, mắt thấy sắp đá một cước vào người Isaac.

Isaac né tránh cú đá chết người trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Chu Ngự vững vàng tiếp đất, lạnh lùng đối mặt với Isaac.

“Chu Ngự, không ngờ cậu vẫn còn sống.” Isaac nở nụ cười.

Đó không phải là nụ cười trào phúng mà là mừng rỡ vì gặp được kỳ phùng địch thủ.

Chu Ngự không muốn phí lời với tên điên này, bởi vì dù anh có nói gì đi nữa thì một tên điên như gã sao có thể hiểu được!

Càng không thể tha thứ việc gã dám làm tổn thương người quan trọng nhất của anh!

Trong chớp mắt, Chu Ngự đã đứng trước mặt Isaac, hung hăng đấm một cú vào bụng gã.

Isaac không kịp đề phòng liền lảo đảo lui về sau một bước, ôm bụng phun ra một búng máu.

Chu Ngự hoàn toàn không cho gã có thời gian thở dốc, liền nhảy lên trên tung một cú đá vào đầu gã, trong lòng hận không thể đá bay luôn cái đầu của gã đi.

Isaac nâng hai tay lên đỡ, lần này gã không ngã xuống mà trượt thẳng cả người ra sau khoảng mấy mét.

Trong mắt gã lóe lên tia giận dữ, gã cong môi, từng câu từng lời đều thấm đầy sự băng lãnh.

“Chu Ngự… Chu Ngự thân yêu… Cậu có biết là cậu còn thú vị hơn tất cả mọi thứ ở đây không?”

Dứt lời, Isaac giống như phản đòn lại, gã đột nhiên vọt tới trước mặt Chu Ngự, tung một quyền đánh úp vào mặt anh, Chu Ngự nhanh chóng nghiêng người né tránh, gã ngay lập tức chỉa cùi trỏ hung ác húc vào eo anh.

Nội tạng bị một đòn đánh cho đổ máu, Chu Ngự nhịn đau đớn, nâng đầu gối lên hung ác nện vào bụng Isaac.

Chỉ vài giây đồng hồ, hai người họ đã đánh nhau tới mấy hiệp, tốc độ của họ cực nhanh, ngay cả không gian xung quanh bọn họ cũng vặn vẹo theo.

Chu Ngự nhấc chân chặn phía sau đầu gối của Isaac, rồi lấy cùi trỏ nện mạnh lên sống lưng gã, tiếng gãy xương vang dội cái rắc.

Isaac liền té xuống.

Nhưng xương sống của gã lành lại rất nhanh, Chu Ngự đang ở ngay sau lưng gã, một tay chặn gáy gã, tay còn lại nâng cổ của gã lên, nhất quyết phải vặn gãy xương cổ của gã, Isaac bỗng nhiên húc cùi trỏ ra sau, trực tiếp đánh vỡ mấy cái xương sườn của anh.

Cuộc chiến này giống như đơn thuần chỉ là trận đấu võ giữa hai con người.

Bọn họ đều là những cao thủ đánh nhau giỏi nhất, hai bên ra đòn không hề có chút động tác dư thừa nào, mỗi một lần ra đòn đều là một cú nốc ao đối phương.

Động tác của Chu Ngự ngày càng nhanh, nhìn như nước chảy mây trôi, nhưng đối với Isaac mà nói, chỉ cần một phán đoán nhỏ xíu sai lầm thôi là có thể chết ngay dưới tay Chu Ngự.

Từng giây từng phút trôi qua, Isaac trở tay bấu vào cổ tay anh, rồi nhanh chóng tiến về trước, bức ép Chu Ngự phải lùi ra sau, đồng thời đặt cánh tay của anh đè lên cổ gã.

“Cậu có biết tại sao tôi lại thích cậu không?” Nụ cười của Isaac mang theo một loại mê luyến.

Loại mê luyến này khác hoàn toàn với tình cảm đơn thuần mà điên cuồng của Mặc Dạ, giống như sa đọa vào bóng tối, thậm chí còn kéo theo muôn vàn vì sao tinh tú cùng rơi xuống.

Mà Chu Ngự chính là một ngôi sao sáng nhất.

“Bởi vì chỉ có cậu mới có thể cho tôi trải nghiệm được khoái cảm đến gần với cái chết—”

Nói xong, Isaac muốn lấy cánh tay của Chu Ngự để tự siết cổ gã, nhưng không ngờ Chu Ngự lại xoay người, không thèm quan tâm vặn trật khớp cánh tay của mình, thậm chí còn chả thèm rên tiếng nào, động tác này giúp anh thành vọt tới bên cạnh Isaac, hung hăng đạp nát đầu gối của gã, đau đớn làm Isaac buông cánh tay của Chu Ngự ra.

Chu Ngự chống cánh tay trật khớp xuống đất, dùng sức vặn lại, chỉ nghe rắc một tiếng, khớp xương bị trật liền khôi phục như cũ.

Isaac cười lạnh Chu Ngự, lắc người đứng dậy.

“Đây không phải là kết thúc. Bộ cậu nghĩ đây chỉ là trận chiến giữa tôi và cậu thôi sao?”

Nói xong, một con Hắc Bối Dực Long bay tới bên cạnh Isaac, gã liền nhảy lên lưng nó.

Chu Ngự như nhận ra gì đó, anh lập tức cảm ứng với Tống Lẫm: Mau trở về căn cứ!

Tống Lẫm lập tức mang theo Mặc Dạ trở về căn cứ.

Trong lúc đó, người của giáo sư Trần và của Dung Chu đã được chở hết về bên kia, giờ chỉ còn lại Ngô Vận, Chu Thanh và cả Lí Khiêm.

Bọn họ còn đang đợi Chu Ngự và Mặc Dạ trở về.

Chu Ngự đuổi theo Isaac sát nút, hai Hắc Bối Dực Long so tài bay đua với nhau, mà Chu Ngự và Isaac đang khống chế chúng cũng đang âm thầm đấu đá mãnh liệt với nhau.

Isaac khống chế vô số Vua Eun – joo và Song Đầu Lang Chu tấn công vào căn cứ số năm, bọn chúng lẻn vào từ các kẽ hở.

Chu Thanh khống chế dây leo có gai trói chặt và đâm thủng đám Vua Eun – joo và Song Đầu Lang Chu xâm nhập vào.

Nhưng cơ thể của Vua Eun – joo quá lớn, bọn chúng nâng hết những vách tường bị sụp đổ lên để mở đường cho các sinh vật nguy hiểm khác ùa vào, tạo thành một mối uy hiếp cực lớn cho sự an toàn của Chu Thanh bọn họ.

Chu Thanh cảm ứng được Tống Lẫm và Chu Ngự đang đến gần, cũng cảm nhận được sức mạnh khổng lồ của Isaac.

Gã tựa hồ đã kế thừa hoàn toàn sức mạnh của Đế Hân, gã chống lại sự xâm nhập vào đầu óc của Chu Ngự, đồng thời xâm nhập vào đầu của Chu Thanh, khi gã đọc được tin tức trong đầu Chu Thanh liền nở nụ cười: Thật thông minh, Chu Ngự— Duy trì năng lượng từ trường đủ cho một lần truyền tống.

Các ngươi nói các ngươi trở về, hay là ta đây?

Khiêu khích của Isaac khiến Chu Thanh lạnh lẽo cả sống lưng, tốc độ của Hắc Bối Dực Long tăng lên gấp đôi!

Anh và Isaac cơ hồ cùng một lúc tông sầm vào căn cứ.

Bọn họ tạt qua lối vào căn cứ, Vua Eun – joo không ngừng đè sập bức tường kim loại, mảnh vỡ rơi lả tả sau lưng Chu Ngự, giống như quân bài domino vậy.

Chu Thanh nóng ruột đợi bọn họ, điều động Ma Quỷ Đằng từ bốn phương tám hướng phóng tới chống lại Vua Eun – joo.

Trên nóc căn cứ thủng hơn trăm ngàn lỗ.

Ở trung tâm truyền tống có thể cảm nhận rõ ràng chấn động, đồng thời trên đỉnh đầu có cái gì đó rớt xuống.

“Tại sao bọn họ còn chưa trở lại!” Ngô Vận gấp đến sắp điên, hắn rất căm ghét bản thân vô dụng, không thể giúp được gì cho Chu Ngự bọn họ.

Ma Quỷ Đằng đan thành một tấm lưới lớn, bao phủ lấy đỉnh nóc của căn cứ, cản trở các sinh vật khác tấn công.

Tống Lẫm đã mang Mặc Dạ còn đang hôn mê đến tới trước mặt Chu Thanh.

Chu Thanh lập tức tiến lên đỡ lấy Mặc Dạ.

“Cậu ấy sao rồi?”

“Chẳng qua hắn chỉ tiêu hao hết sức mạnh mà thôi.” Tống Lẫm nhìn màn hình chỉ thị năng lượng, cho thấy năng lượng đang sắp cạn kiệt.

“Tôi sẽ đi hỗ trợ Chu Ngự! Chu Thanh, anh hãy đưa Lí Khiêm và Mặc Dạ vào trong trước! Nếu như năng lượng không đủ thì hãy lập tức rời khỏi ngay đây!”

“Không… Tôi sẽ không đi.” Chu Thanh kiên định nhìn Tống Lẫm “Tôi còn có chuyện phải hoàn thành xong ở đây, nhưng cậu thì lại có lí do phải rời đi!”

Trái tim của Tống Lẫm như bị ai đó siết chặt.

Ở thế giới bên kia có Tống Trí mà hắn vẫn luôn muốn gặp lại.

“Tôi không thể bỏ mặc mọi người ở lại chỗ này đối phó với tên điên kia… Tôi…”

Chu Thanh đặt tay lên ngực Tống Lẫm, nghiêm túc nói “Sông có khúc người có lúc, không nhất thiết phải ôm hết chuyện vào người. Cũng không phải cậu ở lại đối phó với Isaac là có ý nghĩa đâu, tôi cảm thấy, không chỉ là Mặc Dạ, ngay cả cậu cũng đã tiêu hao gần hết sức mạnh của mình rồi. Tập đoàn Cự Lực là một tổ chức khổng lồ, muốn lật đổ chúng ở thế giới loài người thì Tống Trí và tiến sĩ La Ân phải cần thêm nhiều trợ giúp mạnh mẽ hơn. Chống lại Isaac để bảo vệ Mặc Dạ là chuyện mà anh trai tôi nhất định phải làm. Còn chuyện cậu nên làm, chính là trở về gặp lại Tống Trí. Giữa hai người các cậu, không nên bỏ lỡ nhau thêm lần nào nữa.”

Tống Lẫm hơi hé miệng.

Chu Thanh lộ ra biểu tình lạnh lùng “Suy nghĩ kĩ đi, nếu như Tống Trí ở đây, ngài ấy hẳn sẽ nên biết làm thế nào.”