Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 4 - Chương 187: Trò hề trong yến hội [1]




Trong nhã thất.

Hoàng hậu —— Di Giai • Lai Đặc mang theo nhóm cung phi tùy tùng vừa bước chân vào nơi này đã thấy thị tỳ của nàng đang run rẩy quỳ gối bên kia, cái trán cũng bầm tím một mảng, còn có bầu rượu ngọc bích bị đổ ra ngoài, mâm điểm tâm kim ô tinh xảo thì lật úp, mặt đất vô cùng hỗn độn.

“Bệ hạ.”

Áp chế cảm giác bất ổn trong lòng, hoàng hậu—— Di Giai • Lai Đặc tao nhã thi lễ với Hoàng Phủ Ngạo, mở miệng dò hỏi.

“Không biết bệ hạ triệu nô tì tới đây có gì phân phó?”

“Trẫm vì sao triệu hoàng hậu tới, chẳng lẽ bản thân hoàng hậu không rõ hay sao?”

Hoàng Phủ Ngạo thưởng thức ly rượu ngọc bích, loạng choạng chất lỏng hồng nhạt bên trong, ý tứ của y quá rõ ràng.

“Bệ hạ… ngài là vì rượu này… mới… bệ hạ, ngài đừng hiểu lầm… Thỉnh ngài tin tưởng nô tì, rượu này… là nô tì tự mình nhưỡng… Bên trong có bỏ thêm chút dược liệu bổ dưỡng trân quý… Có thể làm bệ hạ ngài…. làm ngài…”

Muốn hoàng hậu, một người sinh ra trong dòng dõi đại quý tộc thế gia, lại còn tuân thủ quy tắc gần như bản khắc nói rõ ra những lời đó, quả thực là có chút làm khó nàng, cho dù chỉ là nhắc tới công hiệu của loại rượu bổ này thôi, hoàng hậu cũng phải mặt đỏ tai hồng, ấp a ấp úng mà lược bỏ nội dung nửa câu sau.

“Bệ hạ, nô tì sở dĩ làm vậy… là bởi vì… căn cứ theo bản ghi chép trong hậu cung… Bệ hạ ngài… ngài từ mấy tháng trước… hẳn là từ sau sự kiện Tương trắc phi kia… thì chưa từng đặt chân vào hậu cung… cũng không lâm hạnh bất cứ cung phi nào…

Nô tì thân là hoàng hậu… đứng đầu hậu cung… căn cứ theo tổ chế… vì… vì… con nối dòng hưng thịnh của bệ hạ… Nô tì cần… cần tìm hiểu xem bệ hạ đối với hậu cung… có… có chỗ nào không hài lòng… Còn có… cần quan tâm… cơ thể của bệ hạ ngài…”

Nói đến đây, gương mặt của hoàng hậu —— Di Giai • Lai Đặc đã đỏ tới sắp tích ra huyết rồi, là một tiểu thư thế gia rụt rè, thanh cao, có thể nói tới mức này đã là phi thường rồi.

“Bệ hạ, nô tì làm vậy đều là vâng theo tổ chế của Nam Việt chúng ta, vì suy nghĩ cho bệ hạ ngài, thỉnh bệ hạ minh giám.”

Di Giai • Lai Đặc vội quỳ xuống, nhóm cung phi đi theo sau nàng cũng quỳ theo, đồng thanh hô ‘bệ hạ minh giám’.

Giống như ngại như vậy còn chưa đủ loạn, nhóm cung phi khác lúc nãy nhìn thấy thị tì của hoàng hậu bưng rượu nàng tự nhưỡng cùng điểm tâm tinh xảo tới nhã thất bệ hạ đang nghĩ ngơi tự nhiên cũng không tiện nghi cho hoàng hậu, lập tức không bỏ qua cơ hội này.

Vì thế người nào cũng mang theo điểm tâm, canh thuốc linh tinh, nghe nói là tự tay mình xuống bếp vào trong nhã thất, nào biết đập vào mắt lại là tình huống này, vì thế đều thông minh, im lặng đứng bên cạnh quan sát.

“Kia ý tứ của hoàng hậu là trong rượu này có dược liệu bổ dưỡng chứ không phải dược thúc tình gì đó?”

Hoàng Phủ Ngạo lại lắc lắc ly rượu ngọc bích trong tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn Di Giai • Lai Đặc hỏi.

“Cái gì!”

Di Giai • Lai Đặc bị những lời này của Hoàng Phủ Ngạo dọa không nhẹ, ngay cả âm thanh cứng ngắc bình thường cũng đột nhiên cất cao rất nhiều.

“Không, bệ hạ, nô tì tuyệt đối không làm như vậy, thỉnh ngài nhất định phải tin tưởng nô tì, nô tì bất luận thế nào cũng không làm ra chuyện tổn hại thân thể bệ hạ.”

“Ân? Thật không, kia hoàng hậu giải thích cho trẫm một chút, rượu này là chuyện gì? Trẫm có thể khẳng định trong rượu ngươi vì trẫm mà chuẩn bị có thêm dược thúc tình, hơn nữa, số lượng đúng là không nhỏ.”

“Này… nô tì… nô tì… không…”

Hoàng hậu —— Di Giai • Lai Đặc nôn nóng, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích thế nào, mà Thanh Việt quay lại phòng yến hội tìm Hoàng Phủ Ngạo tự nhiên cũng nghe thấy đoạn nói chuyện của bọn họ, cũng thấy tất cả biểu tình của nhóm cung phi ở đấy.

Dược thúc tình, Thanh Việt cũng không quên công dụng của thứ này.

Từ lúc Thanh Việt bảy tuổi, trong lần yến hội do Đông Ly Trần tổ chức kia, Thanh Việt đã thấy bộ dáng của Tạc Phi, lúc chưa thành thức thần của bé, vẫn còn là vương tử của Cáp Đa Cách Lạp vương quốc bị người ta ép uống dược thúc tình.

Tâm tình Thanh Việt vốn đã không tốt, lúc này càng nghĩ lại càng giận, vận dụng không gian ma pháp thuấn di, lập tức xuất hiện bên cạnh Hoàng Phủ Ngạo, dùng sức  đập bay ly rượu bạch ngọc Hoàng Phủ Ngạo đang cầm trong tay.

Phương thức xuất hiện xuất quỷ nhập thần của Thanh Việt làm tất cả mọi người ở đó hoàng sợ.

Mọi người còn chưa kịp hoàng hồn đã bị thứ xuất hiện tiếp đó trong nhã thất làm sợ tới mức hồn vía lên mây, đều hét lên chói tai cùng chạy trốn.

Bởi vì Ma Nha không ở, Thanh Việt liền vận dụng ma pháp hệ ám—— ám chi triệu hoán thuật, trực tiếp gọi đám thực thi trùng lớn cỡ một thước từ minh gới về.

Đám trùng thân mình có màu xám trắng không ngừng mấp máy, hơn nữa còn chảy ra chất dịch màu xanh thẫm, cái mồm thì nhe ra hàm răng nhỏ li ti nhưng vô cùng sắc bén.

Không chỉ đám cung phi sống an nhàn sung sướng trong thâm cung, ngay cả Thanh Việt gọi mấy thứ này ra cũng cảm thấy ghê tởm với bộ dạng của chúng, cơ thể không kìm được mà nhích tới gần phụ hoàng hơn nữa.

“A ~~~~~~ người tới ~~~~~ a ~~~~”

Nhất thời, tiếng khóc lóc thảm thiết, tiếng kêu cứu thét lên đủ để phá rách màng tai người khác.

Bọn thị vệ rất nhanh liền chạy tới, đám sâu này hành động rất chậm chạp, tuy bộ dáng ghê tởm, rất dọa người, nhưng năng lực lại rất yếu, rất nhanh đã bị đám thị vệ mặt mày xanh lét xử lý sạch sẽ.

Nhóm cung phi thực chất thì không chịu chút thương tổn nào, nhưng cả đám đều bị hoảng sợ không nhẹ.

Trong đó có hai người bị dọa tới hôn mê bất tỉnh, nhóm thị tì tụm lại thành một đoàn, người tát nước, người vỗ lưng cố gắng gọi tỉnh, còn có ba cung phu chui xuống dưới bàn ăn, mặc cho nhóm thị tì khuyên can thế nào vẫn cứ hét chói tai, không chịu chui ra, xem tình hình thì phải tìm ngự y sư tới xem cho các nàng một cái mới được.

“Việt nhi, ngươi…”

Này hết thảy đều phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức Hoàng Phủ Ngạo còn chưa kịp ngăn cản thì đã xảy ra, mà lúc này, Hoàng Phủ Ngạo vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc phải giáo huấn ngôi sao rắc rối chuyên làm y đau đầu này thế nào.

“Phụ hoàng là của Việt nhi, nếu ai còn dám đánh chủ ý lên phụ hoàng, hừ, Việt nhi sẽ cho nàng biết mặt!”

Thanh Việt lúc này hệt như một con gà trống nhỏ đang kiêu ngạo vì chiến thắng đối thủ, bé ôm chặt lấy cổ phụ hoàng, hung hăng lớn tiếng tuyên bố.

Hoàn Chương 187.