Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 2 - Chương 52: Săn bắn [2]




<tbody>

*********

“Nhi thần cung nghênh phụ hoàng.”

Hoàng Phủ Vu Mạc dẫn đầu bước ra khỏi hàng, quỳ một gối trước Hỏa Hồn, hành lễ với Hoàng Phủ Ngạo, mọi người cũng làm theo, quỳ gồi hai bên cửa vào tràng săn bắn.

“Tốt lắm, đều đứng lên đi, ở trong này mọi người không cần đa lễ.”

Hoàng Phủ Ngạo phất tay, trực tiếp nhảy xuống ngựa, xoay người muốn đỡ Thanh Việt còn ngồi trên lưng tuấn mã cao lớn xuống thì thấy bé học theo bộ dáng của y, lưu loát nhảy xuống.

“Tạ ơn phụ hoàng.”

“Tạ ơn bệ hạ.”

Mọi người theo Hoàng Phủ Vu Mạc đứng lên.

“Phụ hoàng đi đường mệt nhọc, hiện tại đã gần trưa, thỉnh phụ hoàng tới lều trại nghỉ ngơi một chút, dùng ngọ thiện.”

Hoàng Phủ Vu Mạc hướng Hoàng Phủ Ngạo đề nghị.

“Ân.” Hoàng Phủ Ngạo gật gật đầu, vỗ vỗ vai Hoàng Phủ Vu Mạc. “Hai ngày nay đã vất vả.”

“Đây là vinh hạnh của nhi thần, tuyệt không vất vả, phụ hoàng, Ngũ đệ, thỉnh bên này.”

Hoàng Phủ Vu Mạc vội vàng dẫn dường cho Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt, ánh mắt còn liếc về phía Hoàng Phủ Trác Diệu đang đứng lẫn trong đám người, lộ ra nụ cười hưng phấn cùng đắc ý.

…….

Theo Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt rời đi, đám người lại bắt đầu ầm ĩ.

“Thấy không? Có thấy không! Đó là Ngũ điện hạ a!”

“Cư nhiên so với lời đồn còn xinh đẹp hơn!”

“Đúng a, ta phải tìm phương pháp, nhất định phải gả cho Ngũ điện hạ!”

“Ta thấy ngươi váng đầu rồi, Ngũ điện hạ bao nhiêu tuổi a, bây giờ gả cho ngài, chờ hắn lớn thêm chút nữa không biết ngươi sẽ bị ném tới nơi nào. Hơn nữa, nếu thực sự ngươi được gả cho Ngũ điện hạ, mỗi ngày soi gương ngươi không thấy tự ti sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, theo ta thấy, vẫn là bệ hạ tốt nhất, nếu có thể gả cho bệ hạ, giảm 10 năm, 20 năm…..”

“Ngươi mơ đi, bệ hạ làm sao coi trọng ngươi?”

“Phải nha, ở bên cạnh bệ hạ đều là đại mĩ nhân, với tư sắc của ngươi, ta nghĩ, cho dù ngươi giảm cả mệnh của kiếp sau cũng tuyệt đối không có khả năng!”

……..

Bên kia các phu nhân, tiểu thư giương thương múa kiếm nghị luận, mấy người bên này cũng không nhàn rỗi.

“Phỉ Lí Đặc, đứa nhỏ vừa nãy là Ngũ điện hạ sao?” Vẻ mặt A Nhĩ Y • Lai Đặc có chút cổ quái nhìn Phỉ Lí Đặc • Đề Đề Tư.

“Đúng vậy, sao ngươi lại…….” Dùng ánh mắt này nhìn ta?

Phỉ Lí Đặc còn chưa nói hết đã phát hiện, trừ bỏ A Nhĩ Y, hai người khác cũng dùng ánh mắt đồng dạng kì quái nhìn mình.

“Các ngươi sao vậy? Sao lại dùng ánh mắt kì quái như vậy nhìn ta?” Phỉ Lí Đặc bị nhìn tới mức sởn gai ốc.

“Phỉ Lí Đặc a ~~~” A Nhĩ Y bộ dáng thực sâu xa, khoát một tay lên vai Phỉ Lí Đặc.

“Ngươi nói thật với chúng ta đi, có phải ngươi với Ngũ điện hạ có gì xích mích không? Không sao, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ giúp ngươi!”

“Xích mích gì a, ta thấy ngươi có bệnh thì có.” Phỉ Lí Đặc bị nói tới mức ù ù cạc cạc.

“Không có?”

“Tuyệt đối không có!”

“Thật sao?”

“Này, ngươi nói đủ chưa a!” Phỉ Lí Đặc bị hỏi tới phát hỏa.

“Được rồi, được rồi, không có thì thôi, vậy ngươi có thể nói cho chúng ta biết, vì cái gì ngươi lại hình dung Ngũ điện hạ kém tới vậy không?” A Nhĩ Y tò mò truy vấn.

“Ta nào có, ta chỉ ăn ngay nói thật a.”

“Ăn ngay nói thật?!!” Nghe thấy lời này, Hoàng Phủ Hàm Vi liền tức giận. “Hừ, ăn ngay nói thật? Sao ta cảm thấy Ngũ đệ tốt hơn nhiều so với hình dung của ngươi?”

Hoàng Phủ Hàm Vi tức giận nói, giọng điệu câu sau có chút chua chua: “Làm hại ta hôm hay muốn thử thi tài với Ngũ đệ, hiện tại xem ra……” Bộ dáng Hoàng Phủ Hàm Vi hệt như một con khổng tước xinh đẹp kiêu ngạo đột nhiên gặp phải phượng hoàng, ủ rũ vì đả kích.

Thấy bộ dáng của nàng, mọi người rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân nàng đột nhiên phát hỏa.

“Đúng a, nếu đây là chiến trường, đối phương là địch nhân của chúng ta, chúng ta lại bị tin tình báo sai lầm của Phỉ Lí Đặc lừa bịp, ta thấy cho dù không chết cũng bị thiệt hại nặng nề.” A Nhĩ Y không có chút ý tứ nào muốn dẹp loạn, ngược lại còn đổ dầu vào lửa.

“Này, các ngươi đủ chưa, cho dù lúc ấy ta dùng ‘thiên thượng thiểu hữu, địa thượng vô song’ [trên trời hiếm có, trên mặt đất độc nhất vô nhị] để hình dung Ngũ điện hạ thì các ngươi tin sao? Với tính cách các ngươi, nhất định sẽ không tin, đúng không hả?” Phỉ Lí Đặc bị ức hiếp bắt đầu phản kích.

“Hơn nữa, thứ các ngươi nhìn thấy chỉ là bề ngoài thôi, đừng để nó mê hoặc, ta đảm bảo nói cho các ngươi, bản chất của hắn phi thường ác liệt. Thật sự! Đây là chính mắt ta nhìn thấy.”

“Thật vậy à?” Giọng nói A Nhĩ Y tràn ngập nghi hoặc.

“Tuyệt đối là thật.” Phỉ Lí Đặc trả lời khẳng định.

“Nhưng mà, bản công chúa vẫn có chút hoài nghi về lời nói của ngươi.” Hoàng Phủ Hàm Vi vẫn còn chút tức giận, lúc nãy thấy đứa nhỏ kia, thị giác bị bóp nghẹn cùng tâm hồn bị đả kích quá lớn.

…….

Mọi người tranh luận một lát, chỉ có Hoàng Phủ Trác Diệu vẫn duy trì trầm mặc, như đang suy tư gì đó.

Nhìn bộ dáng Hoàng Phủ Trác Diệu không nói lời nào, ba người kia căn bản cũng đoán được, chỉ sợ nguyên nhân chủ yếu là bộ dáng đắc ý lại khiêu khích của Hoàng Phủ Vu Mạc khi nãy.

Kì thực, còn một nguyên nhân khác là trực giác của Hoàng Phủ Trác Diệu. Hắn có thể cảm nhận được, Ngũ đệ kia rất đặc biệt, người có được khí chất như vậy, tuyệt đối không chỉ có bề ngoài.

Nhận thức này làm Hoàng Phủ Trác Diệu từ nhỏ đã nổi bật trong mọi người bị đả kích không nhỏ.

“Được rồi, đừng nghĩ nữa.” Phỉ Lí Đặc vỗ vỗ Hoàng Phủ Trác Diệu, khuyên giải.

A Nhĩ Y cũng vội vàng động viên: “Đúng a, nghĩ chuyện đó làm gì, chiều nay có tỉ thí săn bắn, chúng ta đánh nhiều ma thú một chút nhất định sẽ được bệ hạ khen ngợi a.”

“Mọi người nói đúng, Tam đệ, đi thôi, chúng ta bây giờ phải hảo hảo nghỉ ngơi, chiều nay mới có sức mà biểu hiện a!”

“Hảo!” Hoàng Phủ Trác Diệu nhanh chóng khôi phục thần thái ngày thường, hăng hái đi theo mọi người về lều trại.

……..

Hoàn Chương 52.

</tbody>