Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 1 - Chương 11: Ngự hoa viên




Ba năm, Thanh Việt đã sống ở Bàn Long điện ba năm.

Sáng sớm, Bàn Long điện.

Từng tia sáng nhè nhẹ theo song cửa tiến vào tẩm điện, trên long sàng xinh đẹp quý giá, hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang dựa sát vào nhau. Mái tóc dài màu đen cùng bạch kim đan xen vô cùng nổi bật, Hoàng Phủ Ngạo áp cằm trên đỉnh đầu Thanh Việt, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Thanh Việt chôn trong lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo, bàn tay bé xíu còn túm chặt một lọn tóc đen tuyền của Hoàng Phủ Ngạo.

Thói quen lâm triều làm Hoàng Phủ Ngạo đúng giờ tỉnh giấc, khẽ lay động, muốn nhìn bé con đang ngủ trong lòng, vừa cúi đầu liền bắt gặp đôi mắt bảy màu lưu ly chậm rãi mở ra, bé con trong lòng cũng vừa thức giấc, hai tròng mắt còn bịt kín một tầng hơi nước, ướt át, cực kì xinh đẹp. Làm Hoàng Phủ Ngạo say mê không ngừng hôn bé, mãi đến khi bé con trong lòng hoàn toàn thanh tỉnh.

“Việt Nhi còn muốn ngủ không?”

“Không, muốn đi chơi.”

Thanh Việt từ khi tới thế giới này đã bị nhốt trong tiểu viện, cũng không phát giác thế giới này cũng chỗ lúc trước của mình có gì khác biệt, bất quá, sau khi ở cùng một chỗ với Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt phát hiện thế giới này có rất nhiều thứ kì quái, lòng hiếu kì dâng cao làm Thanh Việt càng tỉ mỉ nghiên cứu hơn.

Hoàng Phủ Ngạo rất rõ cái Thanh Việt gọi là chơi, từ khi Thanh Việt tới Bàn Long điện, cả ngày đều ở trong tẩm điện, không nói cũng không chơi đùa với người khác. Hoàng Phủ Ngạo chỉ đành bảo Tạp Ân tìm đủ loại đồ chơi thú vị đến cho Thanh Việt, mỗi ngày lại kể về phong tục và một ít chuyện thú vị của Nam Việt.

Đương nhiên rõ ràng có hiệu quả, Thanh Việt tuy vẫn không thích nói chuyện với người khác, không thích chơi đùa với người khác, nhưng cuối cùng không còn đứng một chỗ trong tẩm điện nữa, ngẫu nhiên sẽ ra ngoài dạo chơi.

Bất quá hiệu quả rất rõ, hậu quả cũng rất nghiêm trọng!

Thời gian Thanh Việt ra ngoài ngày càng dài, hơn nữa hầu như lần nào cũng mang về vài thứ, nhỏ nhỏ từ các loại hoa cỏ, côn trùng, lớn thì là nô lệ tinh linh, tượng điêu khắc ngoài điện, làm Bàn Long điện mỗi ngày đều náo nhiệt gà bay chó sủa, hỏi bé vì cái gì, trả lời là chưa thấy qua, cảm thấy thú vị, mang về chơi.

“Được, đi chơi đi, bất quá, không được mang mấy thứ kì quái về, chỉ được chơi ở Bàn Long điện cùng Ngự Hoa Viên thôi, biết chưa?”

“Ân.”

Thanh Việt tuy không thực sự hiểu rõ yêu cầu này lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời Hoàng Phủ Ngạo.

“Ngoan!”

Hoàng Phủ Ngạo hôn gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt một cái.

“Việt nhi hôm nay tới Ngự Hoa Viên đi, nghe nói hôm qua có chuyển tới vài thứ hoa cỏ Việt nhi chưa thấy qua, còn có vài con tiểu ma thú, phụ hoàng thương nghị xong sẽ tới Ngự Hoa Viên bồi Việt nhi chơi, được không?”

“Ừm.”

Na Đạt – Ái Đức Hoa 9 tuổi, hôm nay vô cùng cao hứng, đây là lần đầu tiên ông nội dẫn cậu tới Hoàng Cung. Ông nội đã tới chỗ bệ hạ nghị sự, để cậu ở Ngự Hoa Viên chơi, một chốc nữa sẽ tới đón. Na Đạt cùng đám tiểu ma thú đáng yêu trong Ngự Hoa Viên đùa đến quên cả trời đất, một hồi lâu, tính toán thời gian cũng sắp tới lúc ông nội tới đón, Na Đạt lưu luyến tạm biệt đám tiểu ma thú.

Đi tới một chút, Na Đạt phát hiện dưới khóm hoa cách đó không xa, có thứ gì đó màu bạch kim chợt lóe dưới ánh mặt trời, là ma thú sao? Na Đạt tò mò đi tới, sau đó kinh ngạc trừng to mắt, không phải là ma thú, là….. là tinh linh, đúng, chính là tinh linh, Na Đạt cảm thấy chỉ có tinh linh cậu chưa bao giờ được gặp mới có thể xinh đẹp như vậy!

Tinh linh xinh đẹp hiển nhiên cũng phát hiện ra cậu, chậm rãi đứng lên khỏi khóm hoa, mái tóc bạch kim dài óng ả nhẹ nhàng lay động, dưới ánh mặt trời tản mát quang mang chói mắt, làn như như bạch ngọc cực phẩm có chút trong suốt, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo hồng nhuận, đôi môi so với cánh hoa còn mềm mại hơn, còn có ánh mắt lóng lánh như lưu ly 7 sắc.

“Ta……. ta, ngươi…… ngươi……..”

Thấy tinh linh xinh đẹp nhìn mình Na Đạt gấp tới độ nói lắp, đột nhiên cậu phát hiện bàn tay bé xíu của tinh linh dính đầy bùn đất, Na Đạt không hề suy nghĩ lập tức làm một câu chú ma pháp cấp thấp duy nhất mình biết —— thủy cầu thuật, giúp tinh linh tẩy trừ sạch sẽ, sau đó lấy lòng nhìn tinh linh cười ngây ngô.

Hồi lâu, lúc gương mặt tươi cười của Na Đạt sắp cứng ngắc thì tinh linh xinh đẹp rốt cuộc cũng nói chuyện, âm thanh trầm thấp nhỏ nhẹ như gió mát, Na Đặt nghe như bay lên tầng mây bay bổng, bất quá rất nhanh cậu bé ập xuống đất, bởi vì cuối cùng cậu cũng phản ứng được tinh linh xinh đẹp này nói cái gì với mình.

“Cởi quần áo ra.”

Tinh linh vô cùng bình tĩnh, lời nói cũng nhẹ nhàng, nhưng Na Đạt nghe thấy gương mặt nhỏ nhắn từ hồng chuyển thành trắng, từ trắng lại biến đỏ, đỏ như tụ máu, tay chân luống cuống sững sờ đứng một chỗ.

Kì thật sửng sờ không phải chỉ có mình Na Đạt, còn có đám người vừa đi tới, Hoàng Phủ Ngạo, ông nội của Na Đạt, Đại Ma Đạo Sư hệ thủy, kiêm Đại Thần ngoại giao, kiêm phó viện trưởng học viện ma pháp Đế Đô—— Duy Khắc Ti – Ái Đức Hoa, còn có Đại Ma Đạo Sư hệ hỏa, kiêm Ma Pháp Sư cung đình, kiêm viện trưởng học viện ma pháp Đế Đô —— Viêm Liệt.

“Việt nhi, ngươi đang làm gì?”

Hoàng Phủ Ngạo vội vàng chạy qua ngăn cản đứa con bảo bối đang hành động như cường hào ác ma, đùa giỡn thiếu niên nhà lành, ôm Thanh Việt vào lòng.

“Na Đạt, ngươi……..”

Duy Khắc Ti vừa định hỏi sao lại thế này thì Na Đạt đang ngây ngốc thấy ông nội lập tức nhào qua, ‘Oa’ một tiếng khóc rống, kinh thiên động địa a! Cũng không biết là xấu hổ, tức giận hay ủy khuất.

“Phụ hoàng, mau cởi quần áo hắn ra.”

Lời này vừa nói ra, Na Đạt lại càng khóc thảm hơn, Duy Khắc Ti cùng Viêm Liệt cùng quay đầu nhìn bé con vừa nói chuyện, nhìn thấy Thanh Việt, hai người lập tức trợn tròn mắt, nguyên nhân chỉ có một: không ngờ Ngũ điện hạ so với tinh linh còn xinh đẹp hơn, đặc biệt là đôi mắt kì lạ lóng lánh như lưu ly 7 sắc, nhìn qua có chút ấn tượng nhưng nhất thời cũng không kịp phản ứng, nguyên nhân thứ hai: từng thấy đùa giỡn, nhưng chưa từng thấy qua đùa giỡn trắng trợn như vậy, hùng hồn, còn gọi phụ hoàng hỗ trợ mình đùa giỡn. 

Hoàng Phủ Ngạo cũng dở khóc dở cười.

“Việt nhi, sao tự nhiên đòi cởi quần áo người ta?”

“Hắn rất kì quái, có thể phun nước.”

“Ha hả…… a…… a……..”

Hiểu ra ý của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo nhịn không được bật cười.

Hai lão nhân cũng nghẹn tới mức gương mặt già nua đỏ bừng, đồng tình nhìn Na Đặt còn đang nghẹn ngào.

“Ngu ngốc!”

Hoàng Phủ Ngạo gõ đầu Thanh Việt.

“Đó là ma pháp.”

“Ma pháp?”

“Ừ, muốn học không?”

“Ân, có vẻ rất thú vị.”

“Hai vị viện trưởng, đứa con của trẫm có thể tới học viện ma pháp Đế Đô không?”

Kì thực hôm nay Hoàng Phủ Ngạo gọi hai người tới, cũng để trao đổi chuyện để đứa con bảo bối của y đi học ma pháp. Bây giờ Bàn Long điện cùng Ngự Hoa Viên đại khái cũng không còn gì làm đứa con thấy thích thú.

“Dạ được, bệ hạ.”

Viêm Liệt trả lời.

“Bất quá, Ngũ điện hạ cụ thể muốn học cái gì, còn phải thỉnh Ngũ điện hạ tới học viện kiểm tra mới có thể quyết định.

Duy Khắc Ti bổ sung.

“Được, phiền toái hai vị, ngày mai trẫm sẽ bảo Tạp Ân đưa Việt nhi qua.”

“Dạ, bệ hạ.”