8.
Thấy hắn ta nói xong, ta lấy chiếc lê hoa trâm ra.
Nhìn hoàng thượng, hắn giọng nhẹ nói:
"Bệ hạ còn nhớ chiếc trâm này không?"
Hắn cầm lấy chiếc trâm và ngồi xuống tủ quần áo với ta.
Những ngón tay mảnh khảnh nhặt chiếc lược gỗ lên và nhẹ nhàng chải tóc và vấn tóc ta lên.
Cuối cùng, chỉnh lại bằng lê hoa trâm.
Hắn chậm rãi nói:
"Thử tình vi khanh, vi khanh oản thanh ti*."
*Tình này vì nàng mà kết, vì nàng mà vấn tóc xanh.
Ngay khi những lời này xuất hiện, ta đã hiểu tất cả mọi thứ.
Từ kiếp trước, đến kiếp này, ta không phải là mơ tưởng.
Lại nhắc tới đại ca ta, lần đầu tiên đại ca rung động, là khi ca ca gặp đại tẩu.
Đó là vào một đêm trước của Lễ Đoan Ngọ.
Trước một tháng, Đại ca chọn gỗ hoa lê tốt nhất.
Tự tay mình đẽo gọt và khắc lê hoa trâm từng chút một.
Hắn muốn bày tỏ tình cảm với đại tẩu.
Một vị tướng trẻ tuổi, thường chỉ biết luyện binh và luyện binh.
Giờ lại ngồi trong phòng mà chạm khắc cả ngày.
Lúc đó, ta rất g he n tị.
Nhưng sau đó, vị ca ca không đáng tin của ta đã lấy tóc ta mà thử.
Khiến ta mất hàng chục sợi tóc.
Ta đin rồi!
Cầm chiếc trâm hoa lê quý giá do đại ca làm xong.
Ta đi tìm hoàng thượng - người vẫn còn là thái tử vào thời điểm đó.
Yêu cầu hắn ta làm một cái giống như thế cho ta.
Ta cũng muốn có một chiếc trâm trông đẹp hơn của ca ca ta.
Lúc đó, hắn rõ ràng là không vui.
Thế nhưng, ta cũng được làm một chiếc trâm vào ngày Tết Đoan Ngọ.
Ta luôn nghĩ mình quá mạnh mẽ.
Lúc đó, hắn ta ăn và sống dưới mái nhà của ta, vì vậy hắn ta phải làm điều đó một cách bất đắc dĩ.
Ta không ngờ hắn ta lại hạnh phúc vào thời điểm đó.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của ta tốt hơn một chút.
Dựa vào cánh tay của hắn, trong ánh nhìn đầy quan tâm:
"Chàng tự mình ra khỏi cung?"
"Ừm, với Hắc ám vệ quân."
"Phụ Thân ta ngăn chàng vào bằng cổng chính?"
Hắn sờ sờ mũi, có chút xấu hổ:
"Ừm-hừm......”
Bên ngoài có người canh gác, còn trong sân là phụ thân và các vị ca ca của ta.
Phụ Thân đã ra lệnh Đông, Tây, Nam, Bắc đều được canh gác nghiêm ngặt.
Sau khi suy nghĩ một lát, "Tứ ca của ta cho chàng vào."
Hắn vỗ vỗ chóp mũi ta,
"Hiểu Hiểu thông minh."
Ta ôm lấy vòng eo gầy gò của hắn:
"Phụ thân đang rất tứ c g¡ận, ngày mai ta sẽ nói chuyện với phụ thân, hai ngày nữa ta sẽ trở về hoàng cung."
Hắn lắc đầu, nghiêm túc nói:
"Ta không đến gặp nàng để làm nàng xấu hổ và cãi nhau với nhạc phụ."
"Ta sẽ đi xin lỗi nhạc phụ, ta sẽ lo chuyện trong cung."
"Ta đến đây là để giải thích, ta sợ nàng tứ c g¡ận, sợ nàng suy nghĩ quá nhiều, sợ nàng bị ủy khuất, cho nên ta phải đến nói sự thật với nàng trước."
"Khi nào chuyện trong cung xử lý xong, ta sẽ đón nàng vào cung, được không?"
"Nếu chuyện trong cung không xử lý tốt, cho dù nhạc phụ đồng ý cho nàng trở về, ta cũng sợ Thái hậu sẽ tứ c g¡ận với Hiểu Hiểu của ta."
Vừa nói, chàng vừa trìu mến vuốt ve mái tóc dài của ta:
"Tiểu công chúa quý giá của phủ tướng quân, bất luận ở nơi nào, cũng không thể tứ c g¡ận."
Sau khi nghe điều này, ta thực sự cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng nếu không trở về, cứ để hắn một mình chiế n đ ấu với thái hậu, sẽ không có kết quả tốt.
Hoàng thượng không có vấn đề gì trong việc xử lý các vấn đề của triều dã, nhưng về phía hậu cung, đặc biệt là đối với tâm tư của Thái hậu thì cũng không chắc là có thể giải quyết ổn thỏa.
Cho nên hoàng cung này, ta còn phải trở về.
Ta đưa ánh mắt tròn xoe về phía chàng, chậm rãi nói:
"Tứ ca nói mấy ngày nay sợ ta không thoải mái, cho nên mới sắp xếp cho các ca cơ của Tần Cao phủ đến phủ tướng quân hát cho ta."
Có người nghiến răng:
"Hắn dám!"
Chàng thầm nhíu chặt chân mày.
"Nghe nói đầu bài của Quân Thảo Các như Ngọc công tử, Vô Song Công tử, đều chơi đàn hay... mà dáng vẻ rất tuấn tú... cũng không biết có đúng không!"
"Chàng biết đấy, ta chưa bao giờ có sức đề kháng với những nam nhân tuấn tú, và ta cũng không tự tin vào sự kiên nhẫn của mình, vì vậy chàng có chắc là muốn ta tiếp tục chờ chàng đón ta trong biệt phủ này không?"
Hoàng thượng mặt đen sầm:
"Đừng nói như vậy, trẫm sẽ đưa nàng về cung ngay."
Ta cong khóe môi.
Nhất dạ xuân canh, ngay ngày hôm sau hắn vội vã rời triều đình rồi lại trèo lên cửa sổ phòng ta.
Đợi đến lúc phụ thân về.
Ta đang ở cửa.
Khi phụ thân ta nhìn thấy ta, ông tứ c g¡ận nói:
"Thật là con gái xuất giá như nước đổ đi, con vẫn muốn đi thật sao."
Phía sau phụ thân ta là người đàn ông được hoàng thượng phái đến để đưa ta vào cung.
Ta ôm lấy phụ thân, thì thầm vào tai ông:
"Con thương phụ thân nhất, xin phụ thân đừng tứ c g¡ận, con không đi thì tiểu hoàng thượng của con phải làm sao?"
Phụ Thân khịt mũi và liếc nhìn ta, như thể muốn nói, "Chỉ có con thôi sao?"
Nhưng khi ta ngồi vào kiệu, ta vẫn nghe thấy phụ thân ta lúng túng nói:
"Đừng để bản thân chịu ủy khuất."
9.
Nhẹ nhàng ngồi trên kiệu trở về hoàng cung.
Đi vào hoàng cung một lần nữa.
Trước khi thu xếp xong đồ đạc, có người báo cáo:
"Trường An quận chúa xin cầu kiến."
Tiểu Mai khịt mũi:
"Nương nương, cô ấy hẳn là đến để khoe khoang với người, chúng ta sẽ không gặp cô ấy."
Cảnh tượng trước mắt trùng khớp một cách kỳ lạ với kiếp trước.
Kiếp trước, mỗi lần Trường An đến, Tiểu Mai đều nói như vậy.
Nhưng dần dần, Tiểu Mai quan sát mỗi lần Trường An đến.
Tinh thần của ta tốt hơn một chút.
Từ từ, nha đầu này không ngăn cản nàng ấy đến nữa.
Ta không nhịn được bật cười:
"Ta tự có định liệu, hãy để nàng ấy vào."
Ngay khi Trường An đi vào, nàng ta cho lui tả hữu, nói rằng có chuyện muốn nói với một mình ta.
Ta nhíu mày và yêu cầu những người xung quanh lùi lại và nhìn cô ấy với sự thích thú.
"Thái hậu nương nương đã tuyệt thực hai ngày, hoàng thượng đã ở bên cạnh người hai ngày."
Ta nói chắc nịch: "Bởi vì hoàng thượng không muốn phong ngươi làm phi tần?"
Nàng bĩu môi: "Ta cũng không muốn gả cho hoàng thượng!"
Nàng thở dài: "Thái hậu đương nhiên là một người sáng suốt, không biết tại sao người lại càng ngày càng lầm lẫn, người nhất định phải chống lại hoàng thượng, làm rối tung đến mu` mịt."
"Bởi vì ta là nữ nhân Tô gia."
“Tô gia quyền lực không cần ta nói chắc ngươi cũng biết, hoàng đế không sợ, không có nghĩa thái hậu không sợ, nếu một ngày nào đó ta trở thành hoàng hậu, sinh ra hoàng tử, Tô gia miễn là có ý định, nghiễm nhiên có thể làm cho hoàng tử lên vị trí cao và nắm giữ triều cương. ”
Trường An cau mày, yếu ớt mở miệng:
"Ta giả sử…chính là nếu bây giờ phụ thân các ngươi, cũng chính là Tô tướng quân và bọn họ muốn cầm quyền triều chính, có khả năng không?"
Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:
"Cộng thêm mấy mấy vị ca ca của ta, cơ bản là thừa khả năng.”
"Cho nên, bây giờ tùy vào Tô tướng quân xem có muốn hay không, ngươi có phải là hoàng hậu hay không, có sinh ra hoàng tử hay không cũng không quan trọng!"
Ta buông tay:
"Để cho ngươi biết một bí mật nhỏ, nếu không phải vì ca ca ta không chịu nhận công việc của cha ta, hoàng thượng lại không chịu thả người, thì phụ thân ta đã sớm giải giáp quy điền, cáo lão trở về cố thôn nơi lần đầu tiên gặp mẫu thân ta rồi.”
“Nhưng những điều này, thái hậu không biết.”
Trường An:
"Hiện tại Thái hậu nương nương tuyệt thực, hoàng đế cũng làm theo, cả hai người càng lúc càng cứng đầu, ta sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, dễ xảy ra vấn đề."
"Ngươi có người mình thích không?"
Trường An:
“Ta khi bắt đầu hiểu chuyện đã đi theo thái hậu, bên cạnh ta không phải là thái giám, thì là một tiểu hòa thượng tụng kinh, ngươi có đoán ta có thích ai không?"
"Nhắc mới nhớ, ta rất ngưỡng mộ ngươi, từ nhỏ biết được người đàn ông mà mình muốn, cũng là ngươi ra tay trước.”
Khuôn mặt của ta đỏ bừng:
"Nếu không, ta sẽ thuyết phục hoàng thượng tuân theo nguyện vọng của thái hậu, chấp nhận ngươi làm thiếp."
"Ta hứa sẽ không để hoàng thượng chạm vào ngươi, nếu sau này ngươi có người trong lòng, ta cũng sẽ tìm cách sắp xếp cho ngươi rời khỏi hoàng cung, ngươi thấy sao?"
Trường An:
"Không phải là không thể, nhưng dù sao cũng sẽ tổn hại đến thanh danh của ta, nếu một ngày nào đó ta thật sự có người trong mộng, ngươi và hoàng thượng sẽ phải cho ta của hồi môn."
Ta cười khúc khích:
"Không thành vấn đề!"
Trước khi Trường An rời đi, nàng ta quay lại nhìn ta và nói:
"Thật kỳ lạ, trước đây ta không liên lạc nhiều với ngươi, nhưng ta luôn thích nói chuyện với ngươi.”
"Ta cũng vậy.”
Có một số điểm trùng lặp, nhưng... ta là người duy nhất nhớ được những sự kiện ở kiếp trước của mình.
10.
Sau khi tiễn Trường An, ta để Tiểu Mai nấu chút cháo trong căn bếp nhỏ.
Lúc mang lên, hoàng thượng cũng đã đến.
Nhìn bóng dáng hơi gầy của chàng, buồn bã mở miệng:
"Đây là cách chàng nghĩ à? Tự dằn vặt bản thân như thế này?"
"Hiện tại, ta không thể không nghe lời thái hậu, cũng không muốn làm cho nàng chịu ủy khuất, cũng không thể lý luận với thái hậu, cho nên ta phải so gan cùng người.”
Ta lấy cháo ra đưa cho chàng:
"Ta đã nghĩ rồi, Trường An có thể làm thiếp, ta đồng ý.”
Chàng vội vàng nói:
"Ta không đồng ý!"
Ta trấn an chàng ấy, đừng lo lắng.
"Ta đồng ý Trường An làm thiếp, miễn là chàng không được phép sủng ái nàng, không được phép vào cung của nàng, cũng không được phép ban thưởng cho nàng!"
Câu cuối cùng được ta cố tình thêm vào, một sự trả thu` nhỏ cho Trường An, vì nàng đã khoe khoang với ta ở kiếp trước.
Tiếp tục mỉm cười và đ e d ọa:
"Nếu không, ta sẽ rời đi và nhờ phụ thân ta giúp ta tìm một người tiêu soái hơn chàng."
Chàng thở dài:
"Nàng không cần phải...... như thế này."
"Ta không cảm thấy bị ủy khuất! Chỉ cần trái tim chàng hướng về ta, ta tự nhiên nguyện ý hiểu cho chàng”.
"Lúc trước phụ thân ta đã nói, thái hậu nương nương vốn là công chúa của Trần quốc.”
“Trần Quốc bị ngoại thích chuyên quyền, triều đình rối ren. Hoàng thái hậu - chị ruột của Trần Hoàng, không thể chịu đựng được việc đệ đệ bị ngoại thích uy híp nên đã đồng ý gả con gái cho nước ta.”
“Có lẽ bà ấy sợ chàng sẽ đi theo con đường của vị hoàng đế Trần quốc ngày xưa.”
“Xét cho cùng, vẫn là tình mẫu tử. Ta và hoàng thái hậu đều cùng yêu chàng, vậy càng không nên đối đầu với nhau.”
Chàng vuốt tóc ta:
"Hiểu Hiểu......"
Ta ngước lên nhìn y,
"Ta ở đây."
Vài ngày sau, Trường An trở thành hoàng phi, hoàng thượng và thái hậu hòa giải.
Thái hậu biết được ta thuyết phục hoàng thượng, bà ấy có chút xấu hổ với ta, chúng ta lại hòa thuận với nhau.
Ba ngày sau khi Trường An được phong làm quý phi, vào dịp Tết Đoan Ngọ, ta đang dùng bữa trong bữa tiệc gia đình thì cảm thấy buồn nôn.
Thái y bắt mạch và nói ta có mang.
Sắc mặt thái hậu tối sầm lại, người muốn lên cơn thịnh nộ nhưng lại có chút kiêng kị, cuối cùng cũng không làm ta khó xử.
Ta cũng bị sốc, ta đã uống th u ốc đều đặn mà!
Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ (thực ra là bị chấn kinh) của cẩu hoàng, ta chủ động quỳ xuống, ngập ngừng nói:
"Thần thiếp thân thể yếu đuối, thiếp sợ không thể sinh ra long chủng an toàn, bằng không hài tử này, chúng ta không cần đến nữa."
Ai biết được, ngay khi lời vừa nói ra, sắc mặt hoàng thượng cũng tối sầm lại.
Sau bữa tiệc, ta bị cẩu hoàng đế ấn lên giường.
Chỉ sau đó ta mới biết rằng ta không uống tử tị thang, mà là một loại th u ố c bổ.
Ta nghiêng đầu lại xấu hổ, và rõ ràng rồi......
Không thể tin mấy tin đồn kia được!
Ngày hôm sau, hoàng thượng đã soạn thảo một đạo chiếu chỉ.
Nói rằng ta trong người đang mang long chủng, và hắn muốn sắc phong ta thành hoàng hậu.
Thái hậu phản đối kịch liệt.
Hai mẹ con lại một lần nữa xảy ra ch i ế n tranh lạnh.
Ban đầu, ta định sẽ không can thiệp.
Nhưng có một lần ta đến thỉnh an thái hậu.
Người luôn nói với ta, cả trực tiếp lẫn gián tiếp.
Nói rằng ta nên có phong thái của một mẫu nghi thiên hạ.
Bây giờ ta đã mang t hai, ta không thể độc chiếm hoàng thượng.
Ta nên khuyên hoàng thượng chấp nhận hậu cung, khi ta mang t hai thì để hoàng thượng đi vào tẩm cung của các phi tần khác, vũ lộ quân triêm.
Hoàng thượng là một đại trượng phu, không phải là vũ thần.
Làm thế nào có thể có bản lĩnh lớn như vậy để làm cho mọi hoàng cung thấm nhuần bởi mưa và sương.
Ta mang dáng vẻ của một thê tử hiểu chuyện, và hạ người cúi đầu hành lễ, nói:
"Thái hậu nói đúng, thần thiếp sẽ khuyên nhủ cho hoàng thượng. Nhưng thần thiếp không thể can thiệp hay định đoạt.”
Hai người chúng ta đang tập Thái Cực Quyền qua lại.
Hoàng thượng vội vàng đến.
Không biết là ai đã gửi thư cho hoàng thượng nói rằng ta đang bị thái hậu làm khó.
Khiến thái hậu vô cùng tứ c g¡ận.
Đã để ta quỳ trong nửa canh giờ.
Cười ch*t khiếp, ta là người yếu đúi đến vậy sao?
Hoàng thượng bước vào và liếc nhìn ta để chắc chắn rằng ta không bị thương.
Lạnh lùng nói:
"Mẫu hậu!! Nhi thần biết tâm tư của người, cũng biết người lo lắng cho nhi thần.”
"Tuy nhiên, Tô tướng quân đã cống hiến cả đời để phục vụ đất nước và người dân, và đương nhiên khác với nhóm người thân giá áo túi cơm của Trần quốc.”
"Trẫm đã ở bên Tô tướng quân và phụ hoàng từ khi còn nhỏ, nói đến võ thuật và chiến lược thật không phải mà nói rằng cữu cữu không thể so sánh.”
"Bất kể là chuyện của triều đình hay hậu cung, ta đều tự có định quyết, mong thái hậu nương nương cảm thông cho nhi thần, đừng can dự, hay làm trẫm thấy xấu hổ nữa. Nếu như Hiểu Hiểu và đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, nhi thần sẽ không cưới thêm bất kì ai nữa, cũng sẽ không sinh thêm hài tử, trẫm sẽ để người trong gia tộc làm người kế vị tiếp theo.”
Nói xong, hắn ta kéo ta lại và rời đi.
Vào lúc đó, ta đã nghĩ tiểu hoàng thượng của ta thực sự rất soái.
Vào tháng Mười, và ta đã sinh ra một cặp long phượng sau quãng thời gian mang t hai.
Cả thế gian ăn mừng, hoàng thượng lập con trai làm thái tử, con gái được phong làm trưởng công chúa, ta cũng trở thành hoàng hậu.
Phụ thân ta cũng cáo lão như người mong muốn.
Đảm nhận nhiệm vụ nhàn rỗi là dạy dỗ hoàng tử.
Thỉnh thoảng, người yêu cầu ca ca ta chặn hoàng thượng lại, và thực sự là người đã nhìn hoàng thượng như nhìn con rể của mình, càng nhìn, càng trở nên khó chịu.
Và sau đó......
Khi quận chúa Trường An theo hoàng thượng ra ngoài săn bắn, đã vô tình ng ã ng ựa, bất hạnh qua đời.
Tứ công tử của Tô gia kết hôn với một nữ nhân không rõ đến từ đâu.
Hoàng thượng và Hoàng hậu còn đích thân trang điểm và trao của hồi môn cho nữ nhân này.
Hai người cùng nhau kinh thương, du hành khắp thiên hạ, hòa mỹ cả đời.
Trên bức tường hoàng cung, hoàng thượng và ta nhìn vào ánh sáng của hàng ngàn ngôi nhà từ xa.
Ta thở dài:
"Nếu biết sớm hơn, lẽ ra ta đã chấp nhận chiếu chỉ của tiên hoàng, mới có thể gả cho chàng sớm hơn, thật sự rất khó lấy được hoàng đế.”
Hoàng thượng cười nói:
"Ai nói không phải! Lãng phí năm miễn tử kim bài đó một cách vô ích!"
Ta trêu ghẹo:
"Đừng nói ta quên, năm miễn tử kim bài có thể trả lại được không?"
"Được! Mười miếng nữa cũng được!"
Ánh mắt ta và chàng chạm nhau, trong đôi mắt người dâng lên tình sâu ý đậm.
[HOÀN]