Di Sản Của Hắn

Chương 67




Chu Mộ Dư học đại học ở nước ngoài nên gã quên mất còn có khóa huấn luyện quân sự.

Cũng may trường của Úc Sương còn có nhân tính, hầu như các hoạt động ngoại khóa chỉ là đi thăm các viện khoa học kỹ thuật, đi cắm trại học mắc lều, tập bắn súng, mô phỏng chạy trốn dã ngoài gì gì đó. Nhưng dù là như vậy, Chu Mộ Dư vẫn rất đau lòng, mỗi lần gọi điện đều phải dặn dò Úc Sương nếu mệt thì nhất định phải xin phép giáo viên.

“Biết rồi biết rồi.” Úc Sương oán trách trong điện thoại: “Em mới không yếu ớt như vậy đâu.”

Trở lại môi trường học tập, rõ ràng Úc Sương trở nên bừng bừng sức sống hơn, lúc nói chuyện còn kéo dài âm cuối giống như một con chim nhỏ hoạt bát.

Trái tim Chu Mộ Dư ngứa ngáy, vừa thích Úc Sương như vậy, vừa nghĩ cậu rời xa mình mới biến thành như vậy lại không nhịn được sự ghen tuông ngập trời.

Biết được xế chiều hôm nay sau buổi huấn luyện sẽ có hai tiếng nghỉ ngơi, Chu Mộ Dư tha thiết muốn đưa Úc Sương đi ăn gì đó, muốn đi xem Úc Sương ở trường vất vả thế nào.

Nhưng sinh viên trường trong thời gian huấn luyện không được rời khỏi khu huấn luyện, Chu Mộ Dư chỉ có thể cách một hàng rào, đưa đồ ăn vặt mình đã mua cho cậu qua, còn có cả bánh ngọt với canh dì giúp việc nấu cho cậu.

“Oa nhiều quá.” Úc Sương nói.

“Đây là cho bạn cùng phòng của em.” Chu Mộ Dư đưa cho cậu một chiếc hộp giữ nhiệt có để đá khô, bên trong là kem ly được trợ lý xếp hàng ba tiếng mới mua được: “Dạ dày em không tốt, nhớ ăn ít kem thôi.”

Úc Sương nhận lấy, đặt vào trên chiếc xe đẩy.

Xe đẩy cũng là Chu Mộ Dư mang đến, vốn dĩ Úc Sương cảm thấy quá khoa trương, nhưng hiện tại cậu lại thấy rất cần thiết.

“Còn có hộp chocolate này nữa, em cũng có thể chia cho bạn học.” Chu Mộ Dư tiếp tục đưa đồ cho Úc Sương: “Người khác cho em đồ ăn vặt em nhớ nói cảm ơn, biết không?”

“Biết rồi… Em cũng không phải trẻ con ba tuổi.”

“Để tôi nghĩ xem còn gì nữa không… À đúng rồi.”

Chu Mộ Dư quay lại xe, cầm bình sữa gã chuẩn bị cho Úc Sương trước lúc đi, cắm ống hút rồi đưa qua cho Úc Sương qua hàng rào: “Sữa xoài kiwi em thích.”

Úc Sương nhận lấy, dùng sức hút một ngụm lớn. Vị ngọt ngọt chua chua mát mát lan tỏa trong miệng vô cùng sảng khoái giữa thời tiết nắng nóng.

Cái gì nên đưa Chu Mộ Dư đều đã đưa, cuối cùng rảnh rỗi đứng nhìn Úc Sương uống hết hộp sữa. Mấy ngày không gặp, nhìn Úc Sương không có gì thay đổi, vẫn trắng trẻo xinh đẹp, không có gì là bị đen đi cả. Nhưng Chu Mộ Dư vẫn cảm thấy cậu phải chịu mệt, đưa tay qua nâng mặt Úc Sương lên hỏi: “Cục cưng, có phải em gầy đi rồi không?”

“Không có.” Úc Sương sờ sờ mặt mình: “Em không có gầy.”

“Cơm ở trường có ngon không? Các bạn học thế nào?” —— Đều là những vấn đề đã hỏi trong điện thoại nhưng Chu Mộ Dư vẫn không nhịn được hỏi lại.

“Ngon lắm. Các bạn cũng rất tốt.”

“Sữa lạnh đấy, uống chậm thôi.

“Ưm.” Úc Sương buông cái ly, hỏi: “Chú thì sao, chú có chăm sóc tốt cho Muội Muội không vậy?”

“Có, nó ăn ngon ngủ khỏe, vô cùng tốt.”

“Nó sắp phải xổ giun rồi, chú nhớ đưa nó đến bệnh viện thú y đó.”

“Biết rồi.” Chu Mộ Dư trả lời xong, lại nghĩ, có chút không được tự nhiên hỏi: “Em, không có điều gì khác muốn nói với tôi sao?”

Điều khác… Úc Sương mở to mắt, đối đầu với ánh mắt tránh né của Chu Mộ Dư, bỗng nhiên hiểu ra gì đó.

Cậu ngoắc ngoắc tay với Chu Mộ Dư, nói: “Chú lại đây một chút.”

Chu Mộ Dư có hơi do dự, bán tín bán nghi nghiêng người qua. Úc Sương kiễng chân, tiến đến bên tai gã, nói: “Em cũng rất nhớ chú.”

Không khí nóng rực cùng với hương vị hoa quả ngọt ngào trong miệng Úc Sương luồn vào trong tai Chu Mộ Dư, Chu Mộ Dư hơi khựng lại, lông mi khẽ run rẩy. Cách một hàng rào, Úc Sương không thấy được vẻ mặt của Chu Mộ Dư, nhưng việc thì thầm bên tai như thế này càng khiến trái tim người ta ngứa ngáy hơn cả việc nói trực tiếp.

Chu Mộ Dư quay đầu, cúi đầu nói: “Nghe thấy rồi, bé cưng. Tôi cũng nhớ em.”

Thời tiết rất nóng, ánh mắt của Chu Mộ Dư cũng nóng rực. Úc Sương bị nhìn đến ngượng ngùng, dời ánh mắt hỏi: “Lúc em không ở nhà, chú có chăm sóc tốt cho bản thân không vậy?”

“Có. Tôi ngủ sớm dậy sớm, ăn cơm đúng giờ, không hút thuốc lá không uống rượu, vừa tan làm là về nhà chơi với mèo.”

“Không đi xã giao sao?”

Chu Mộ Dư nở nụ cười: “Đã bị bệnh tương tư rồi, sao còn tâm trạng đi xã giao nữa chứ. Hôm qua có đi đánh golf, vẫn báo trước với em một tiếng, em đồng ý tôi mới đi đấy.”

“Nói như em đang quản chú vậy…” Úc Sương nhỏ giọng nói.

“Tôi ước gì em quản tôi đấy.” Chu Mộ Dư giữ chặt tay Úc Sương, đặt trong tay mình nhẹ nhàng vuốt ve: “Nếu em không về nhà, tôi sẽ thành hòn vọng phu đó.”

“Chú nói bậy bạ gì đó…”

“Úc Sương!” Hai người đang nói chuyện, bạn cùng phòng của Úc Sương đã chạy tới: “Đi ăn cơm không? Tìm cậu lâu lắm rồi đó.”

Úc Sương quay đầu lại, vẫy tay với hướng có âm thanh: “Chờ tôi một chút, tới ngay đây!” Sau đó lại quay sang Chu Mộ Dư: “Được rồi, em phải đi ăn cơm rồi. Buổi tối còn phải luyện tập hát hợp xướng nữa.”

“Ừm.” Trong lòng Chu Mộ Dư không nỡ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Đi đi. Nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”

“Em biết rồi.” Úc Sương nhìn xung quanh, xác nhận không có ai đang nhìn mình, đi cà nhắc tới gần Chu Mộ Dư, cách hàng rào nhanh chóng hôn gã một cái: “Em đi đây.”

Chu Mộ Dư sửng sốt, lông mày dần dần giãn ra, Úc Sương đã kéo chiếc xe đẩy chạy đi xa.

“Oa, sao nhiều đồ vậy? Nào, đưa cho tôi đi, tôi giúp cậu.”

“Ừm. Cảm ơn cậu, ở đây có kem ly cho cậu đấy.”

“Còn có cho tôi sao? Như vậy thì ngại quá.”

Hai bóng dáng một thấp một cao cách đó không xa, nam sinh cao lớn chủ động nhận lấy xe đẩy của Úc Sương, tự nhiên đẩy đi giúp cậu, vừa đẩy vừa bàn luận xem ăn cái gì.

Chu Mộ Dư nhìn bọn họ, vẻ vui mừng trên mặt dần biến thành vẻ mất mát, mãi đến khi bóng dáng Úc Sương biến mất trong tầm mắt, gã mới thu hồi ánh mắt, yên lặng xoay người rời đi.

Lại hơn một tuần nữa trôi qua, cuối cùng Úc Sương cũng đã hoàn thành xong kỳ huấn luyện.

Cũng sắp tới ngày nghỉ lễ Trung thu, trước cổng trường rất nhiều xe đang đậu. Úc Sương với người bạn lần trước Chu Mộ Dư nhìn thấy đi ra cổng trường, nhìn mãi vẫn không thấy một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc.

Bạn cùng phòng của Úc Sương tên Tiết Trì, nhà cũng ở Ninh Thành.

“Người nhà cậu tới đón cậu sao?” Tiết Trì hỏi.

Úc Sương gật gật đầu: “Ừm. Cậu thì sao?”

“Ba mẹ tôi đi công tác, tôi tự mình ngồi tàu về…”

Mới vừa quen biết không lâu, mọi người vẫn còn chưa hiểu được gia cảnh với tính cách của nhau, Úc Sương cũng không cố ý nhắc tới thân phận của Chu Mộ Dư. Nhóm bạn cùng phòng của cậu đều chỉ xem cậu như con của những gia đình có tiền được ba mẹ nuông chiều, dù sao đi quân sự nửa tháng, người nhà cậu ta tới thăm không dưới ba lần.

Cuối cùng cũng tìm được xe của nhà mình, hai mắt Úc Sương sáng lên. Vừa hay người đàn ông ngồi ghế lái cũng xuống xe, giống như sớm đã tìm được cậu từ trong đám người, ánh mắt không chút do dự nhìn vào Úc Sương.

Giữa đám người ồn ào, khí chất Chu Mộ Dư ung dung thong dong, trên người mang cảm giác kiêu ngạo bẩm sinh khó tiếp cận, liếc mắt một cái cũng đã rất được chú ý. Gã mỉm cười với Úc Sương, đứng cách nhau một khoảng cách, hơi mở hai cánh tay ra.

Úc Sương quay đầu lại nói với Tiết Trì “Tôi đi trước, khai giảng gặp lại”, sau đó vội vàng chạy qua chỗ Chu Mộ Dư. Khi chỉ còn cách nhau mấy bước, Chu Mộ Dư đi lên, vững vàng ôm cậu vào trong lồng ngực.

“Cuối cùng cũng được nghỉ.” Chu Mộ Dư thở dài: “Nhớ chết tôi rồi.”

Úc Sương ôm cổ Chu Mộ Dư, ngẩng đầu làm nũng với gã: “Mệt quá đi.”

“Về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay dì làm cho em rất nhiều món ngon đấy.”

“Có cua không vậy?”

“Đương nhiên có rồi.”

Úc Sương cảm thấy thỏa mãn, đưa ba lô giao cho Chu Mộ Dư, bám vào người gã như con gấu, hưởng thụ cảm giác gần gũi đã lâu.

Dù sao cậu cũng rất nhớ nhà. Mấy ngày này ở trường học, không có Chu Mộ Dư ở bên cạnh chăm sóc và bầu bạn, ngoài miệng cậu không nói, nhưng thật ra đã sớm lòng muốn về nhà.

Chu Mộ Dư mở cửa xe ra, giọng nói mang theo ý cười: “Muốn tôi bế em lên không hả bé tổ tông?”

Cuối cùng Úc Sương cũng nhận ra bản thân dính người quá mức, ngượng ngùng buông Chu Mộ Dư ra, nói: “Không cần, em tự lên được.”

Cậu ngồi vào ghế phó lái, trước khi đóng cửa còn vẫy vẫy tay với Tiết Trì đang đi về hướng ga tàu, nói: “Tiết Trì!”

Tiết Trì ở cách đó không xa bất ngờ nghe thấy tiếng Úc Sương, dừng chân lại, nhìn qua nơi phát ra âm thanh, thấy Úc Sương và người đàn ông ở bên cạnh Úc Sương không khỏi sửng sốt.

“Nhà cậu ở đâu, lên xe đi cùng không?” Úc Sương hỏi.

“A,” Tiết Trì lấy lại tinh thần, ngượng ngùng sờ tóc: “Không cần, đoạn đường gần nhà tôi hay kẹt xe, đi tàu nhanh hơn, cậu cứ về đi.”

“Ồ.” Úc Sương cũng không ép cậu ta: “Vậy cậu đi đường cẩn thận. Bọn tôi đi trước, tạm biệt.”

“Ừm, tạm biệt.”

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, tâm trạng Úc Sương tươi sáng như thời tiết bên ngoài cửa sổ vậy. Cậu nghĩ đến cái gì đó, lấy điện thoại từ trong túi ra, lưu lại tấm ảnh chụp chung lớp trưởng lớp cậu đăng trên diễn đàn, vừa lưu vừa lẩm nhẩm hát, ngay cả bản thân cũng không phát hiện chân mình đang rung rung theo nhạc.

Chu Mộ Dư bị cậu lây nhiễm, cười hỏi: “Huấn luyện quân sự vui vậy sao?”

Úc Sương lắc đầu: “Không đâu, huấn luyện mệt lắm. Nhưng các bạn đều rất vui vẻ.”

“Cậu nhóc vừa rồi là bạn cùng phòng của em sao?”

“Ừm.”

“Quan hệ của hai người có vẻ không tệ.”

“Tính cách cậu ấy tốt lắm, buổi sáng mỗi ngày đều gọi bọn em thức dậy, chuyện gì trong KTX cậu ấy đều nhớ rõ. Còn nhỏ tuổi hơn cả em, nhưng còn biết chăm sóc người khác hơn em nữa….”

Úc Sương tự biên tự diễn nói, không có phát hiện trong xe có mùi dấm chua. Mãi đến khi lưu xong ảnh, cậu cất điện thoại đi mới nhận ra Chu Mộ Dư có hơi im lặng. “Cái kia, em, ý của em là…”

Vừa hay phía trước có đèn đỏ, Chu Mộ Dư dừng xe lại, Úc Sương nghĩ một lúc, thò người qua ôm lấy cánh tay gã, cẩn thận hỏi: “Có phải chú đang ghen không?”

Vấn đề này có hơi nhạy cảm, Úc Sương nói xong cũng nhận ra mình hỏi thẳng quá.

Không ngờ Chu Mộ Dư lại thản nhiên thừa nhận, gật đầu nói: “Có một chút.”

Lần này đến lượt Úc Sương há mồm không nói gì.

Im lặng một lát, Chu Mộ Dư thở ra một hơi, xoa xoa đầu Úc Sương nói: “Cho nên em phải ở bên tôi nhiều hơn, thương tôi nhiều hơn, ngày nào tôi cũng phải ăn giấm, chua chết tôi rồi.”

Úc Sương nửa tin nửa ngờ nháy mắt: “Thật sao…”

“Thật chứ.” Chu Mộ Dư nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Úc Sương: “Em không biết em hấp dẫn người thế nào đâu. Hiện tại tôi giống như một thư sinh cầm một cái túi đầy kho báu đi trong đêm, nhìn ai cũng giống như muốn cướp bảo bối của tôi vậy.”

Úc Sương bị Chu Mộ Dư nói đến nóng cả mặt, vừa hay hết đèn đỏ, cậu buôngChu Mộ Dư ra, ngồi về chỗ nhỏ giọng nói: “Em sẽ không bị người ta cướp đi đâu.”

Nhất định sẽ không.

Hiện tại Chu Mộ Dư đã cho Úc Sương tất cả những thứ cậu cần, làm bạn, chăm sóc, tôn trọng, cưng chièu, cuộc sống yên ổn, ngôi nhà ấm áp… Còn có cả một người bạn đời đáng tin tưởng và dựa dẫm.

Trong hơn hai mươi năm cuộc đời của Úc Sương, cậu chưa từng thấy thỏa mãn như bây giờ. Cậu có thể có được cuộc sống vui vẻ, tùy ý được làm chính mình, không cần lo lắng không lấy lòng được ai mà mất đi tất cả.

Tất cả điều này, đều vì Chu Mộ Dư.

Vào lúc Chu Mộ Dư không biết, Úc Sương đã đặt gã ở một vị trí quan trọng nhất ở trong lòng mình.

Nhưng không nói cho gã biết.