Tuấn đưa Hà trở về căn hộ. Suốt dọc đường, anh vẫn đang cố gắng nói chuyện với cô. Nhưng Hà tuyệt nhiên không đáp lời. Một phần cô đang nghĩ về lời của chú Lê nói ban nãy, một phần là giận dỗi.
Trên đời này, cô chán ghét nhất việc bị người khác sắp đặt.
Tuấn dừng xe trước cửa căn hộ, giọng buồn buồn:
“Anh đoán được em không muốn nói chuyện với anh nữa. Chuyện này cũng bất đắc dĩ. Em còn đi học, đi làm. Người ta sẽ dị nghị về đứa trẻ, anh chỉ có thể chặn trước những trường hợp gây tổn thương cho em.”
Hải Hà không đáp, mở tung cửa nói với anh:
“Anh lên nhà đi. Em có chuyện muốn nói với anh.”
Căn hộ của Hà nằm ở ngoại ô, không lớn lắm, đủ cho một mình cô ở. Hà thích không khí tĩnh lặng ở đây, cũng thích đời sống đơn giản trong màu xanh của cây vườn.
Đây là lần thứ hai mà cô mời một người đến nhà mình. Người thứ nhất là Anh Thy.
Tuấn theo chân Hà, nhìn căn phòng một lượt, cảm thán:
“Chỗ này của em hình như hơi đơn sơ một chút. Em nên thử chuyển vào nội thành. Sau này không phải chỉ có mình em, cứ thế này không ổn.”
“Nguyễn Phương Tuấn!” Đôi mắt của Hà trở nên sắc lạnh: “Em từng nói với anh, em rất ghét bị người khác kiểm soát áp đặt, anh nghe có hiểu không?”
“Anh…”
“Em rất cảm ơn anh vì đã giúp đỡ em, thật đó. Nhưng em không cảm động nổi. Khi đến tìm mẹ em, anh có từng nghĩ là nên nói chuyện với em một chút để hỏi ý không?”
“Anh mà nói em chắc chắn không đồng ý.”
“Cho nên, ngay từ đầu anh đã quyết định không nói chuyện này cho em. Anh Tuấn, anh là người thông minh, đến nỗi chỉ có vài câu nói đã ép em nhảy vào trong cái bẫy rập của anh. Nhưng anh cũng thể hiện rõ một điều, anh không tôn trọng em.”
Ngày thường, Hà vẫn thường xuất hiện với đôi mắt trầm tư và lành tính. Ít người có thể thấy cô tức giận, cho nên người ngoài mặc định cô là người yếu đuối và hão nhà. Chỉ có Hà biết, bản chất con người trong cô là một kẻ lý trí hơn ai hết.
Cô biết ai đang bày mưu với mình, biết ai mới là người thật lòng.
Cô quay lưng lại, không nhìn vào mặt Tuấn:
“Em không nhìn ra được sự thật lòng của anh. Anh mau về đi. Ngày anh bay sắp đến rồi, đừng để em làm phiền lòng nữa?”
“Tại sao anh lại không thật lòng?” Tuấn không cam lòng, kéo Hà ôm thật chặt, không cho cô giãy giụa: “Anh tính kế với tất cả mọi người, chỉ duy nhất em là không! Lương Hải Hà! Kể từ lúc em đổ máu chỉ vì cứu anh, anh đã biết đời này chỉ có mình em mới có thể bước vào lòng anh rồi. Tại sao em lại nghĩ rằng tất cả đều là bẫy và lừa gạt? Em yêu Thành đến phát điên rồi, nên mới tìm cách chứng minh không có ai trên đời tốt bằng nó đúng không? Sự thật là nó ruồng bỏ em, chà đạp em.”
“Em là người thông minh.” Hải Hà gạt tay Tuấn ra, làm anh lảo đảo: “Anh nói em là người thông minh, thì anh nên đoán ra được em có tin lời anh không. Em cứu anh là chuyện rất xa xăm rồi, khi đó em còn chẳng biết gì là yêu đương. Anh không cần phải vì lần đó mà cố chấp, cuối cùng hại chính mình nữa.”
“Cho nên… em đang đuổi anh đi sao?” Tuấn đứng dưới chiếc đèn. Khuôn mặt anh trầm lặng phản chiếu dưới ánh đèn neon.
Cô gật đầu:
“Em không dám đuổi anh. Nhưng em biết mình yêu ai, giữa chúng ta không có bất cứ cơ hội nào.”
“Anh cứ theo đuổi như thế này làm em khó xử sao?”
“Đúng vậy! Rất khó xử.”
“Được! Vậy anh không theo đuổi em nữa.”
Tuấn cười tự giễu rồi quay lưng lại với Hà. Anh chậm rãi ra khỏi phòng, bước xuống cầu thang… Bóng anh cứ nhòe mờ dần, cho đến khi chỉ còn là một khoảng tối trong mắt cô.
Ra đến cổng, anh còn nhìn về phía cửa sổ phòng của cô. Hà dõi theo bóng Tuấn. Mặt trời trên cao ấm áp, mà người anh chìm trong sự lạnh lẽo.
Cô nắm một bên rèm cửa, ngăn cản sự xao động đang dâng lên trong lòng mình. Cô không thể dao động. Bởi lẽ, có thể cho anh bất cứ thứ gì trừ tình yêu.
Hai người không nên tiếp tục làm khổ nhau nữa.
Tuấn dường như biết Hà đang nhìn mình. Anh mở miệng, nói hai từ gì đó mà cô không nghe rõ. Dựa vào khẩu hình của anh, cô chỉ có thể đoán là: “Tạm biệt.”
Cô cũng giơ tay lên, khẽ cử động:
“Tạm biệt.”
***
Một ngày của tháng Mười Một.
Hôm nay nắng nhẹ vàng ươm, thích hợp để cưới gả.
Hôm nay cũng là ngày mà Thành và Nguyệt kết hôn. Tờ giấy mà Nguyệt gửi vẫn còn đang đặt trên bàn của Hà. Hôm trước tranh cãi với Tuấn, cô cũng quên mất là phải vứt nó đi.
Cô vo tròn nó lại, định ném vào thùng rác. Đúng lúc ấy, cửa nhà vang lên tiếng chuông inh ỏi.
Hà hỏi ai đang ấn chuông. Người đó không đáp, càng ấn nhiều hơn.
Hay là nhà có trộm? Tim Hà khẽ run lên. Cô ấn sẵn số điện thoại của cảnh sát, kế đến cẩn thận nhìn qua mắt mèo.
Một đôi mắt đỏ gay hiện lên. Hà vươn tay, mở cửa với sự ngạc nhiên:
“Sao anh lại ở đây? Không phải hôm nay anh kết hôn sao?”
Thành không trả lời, đi một mạch vào trong nhà tìm kiếm cái gì đó. Hà vội giữ anh lại:
“Anh đừng có quá đáng quá! Đây là nhà em!”
Thành vẫn nhìn quanh nhà, ánh mắt dừng lại trên tờ giấy mà Hà chưa kịp ném đi. Anh mở tay giấy ra đọc, mà Hà không cản kịp.
“Khách sạn Minh Tâm, sảnh B?”
Thành đọc xong, Hà mới cướp lại được tờ giấy. Cô cảnh giác nhìn anh, muốn giải thích:
“Cái này là do…”
“Tôi hỏi cô, Nguyệt đang ở đâu?”
Thành cắt ngang không cho cô nói nốt. Câu hỏi của anh vô cùng khó hiểu, làm cô phải nhăn mày lại:
“Sao anh lại hỏi em. Cô ấy là cô dâu của anh kia mà.”
Thành giơ nắm tay lên. Hà tưởng anh định đánh mình, bèn nhắm mắt lại tránh sang một bên. Nào ngờ, anh lại mở lòng bàn tay ra. Một chiếc dây chuyền rơi xuống, lắc lư một lúc mới đứng im.
Hà nhìn rõ hình dáng của chiếC dây chuyền thì vô thức đưa tay lên cổ mình.
Cô sợ đến nỗi trắng bệch cả mặt.
Sợi dây chuyền mà mẹ tặng cho cô trong ngày sinh nhật đã biến mất từ lúc nào. Đây là dây chuyện đặt riêng, trên đời này không có chiếc thứ hai.
Giờ nó lại xuất hiện trên tay Thành, trong ngày cưới của anh. Hà không cần đoán xa xôi cũng biết có chuyện gì đó không may xảy ra, thậm chí còn liên quan đến mình.
Cô hít sâu một hơi, hỏi:
“Anh có ý gì?”
Đáp lại câu hỏi của Hà, bàn tay của Thành đặt lên cổ cô, lực càng ngày càng chặt. Anh ép cô lùi lại đập lưng vào tường. Đôi mắt của anh đỏ lên trong câu hỏi giận dữ:
“Rốt cuộc cô giấu Nguyệt ở chỗ nào?”