Hôm đó, không biết Hà đã trở về ngôi nhà trọ lạnh lẽo của mình bằng cách nào. Cũng không biết rằng cô đã trải qua những dài đêm lạnh buốt ra sao.
Chỉ biết rằng, khi Hà có thể tỉnh táo để đi làm lại thì đã nửa tháng trôi qua rồi.
Khuôn mặt Hà vẫn trắng bệch, phải dặm rất nhiều phấn mới có thể che đi những quầng thâm trên mắt.
Cô đến gặp Anh Thy, thấy hai mắt bạn mình đỏ hoe: “Sao mà… Sao mà trông cậu yếu ớt vậy? Thành, anh ta…”
“Quên đi!” Hà gạt gạt tay. “Anh ấy sắp có vợ rồi.”
Thy biết cô đang đau lòng, cười như mếu: “Lấy vợ cũng tốt. Mình chẳng thích anh ta gì cả. Ha ha! Sau này cậu là của mình, không ai cướp đi nổi.”
Anh Thy và Hải Hà là bạn thân từ nhỏ. Năm xưa, cô ấy còn giúp cô nói dối thầy giáo để trốn đi nhìn lén Phùng Minh Thành, hoặc lấy tiền tiêu vặt của mình cho Hà mua mĩ phẩm nữa.
Nghĩ đến tuổi trẻ ngông cuồng khờ dại, suýt chút nữa là cô cười ngất.
“Yên tâm đi! Sau này mình sẽ sống thật tốt! Trên đời này cũng không phải chỉ có Phùng Minh Thành là đàn ông.”
Hai cô gái trò chuyện cùng nhau, uống trà sữa như uống rượu. Tiếng cười hai người giòn tan, làm mọi người xung quanh đều nhìn về phía này.
Đang đến lúc hăng, Thy chợt vỗ vai bạn:
“Nhìn kìa! Tương lai sáng chói của cậu đấy!”
Hà cắn cắn ống hút, khi nhìn rõ ai đến thì chợt ho sặc sụa.
Khụ khụ.
Người đàn ông từ cửa bước vào, quan tâm vỗ lưng cho cô:
“Có sao không? Ho mạnh ra! Em làm gì mà nhìn thấy anh như nhìn thấy quỷ vậy?”
Hà huơ tay, ra hiệu rằng mình không sao.
Anh Thy ngồi bên cạnh, nhăn nhăn nhó nhó: “Cậu có vui mừng vì anh Tuấn đến thì cũng phải chú ý chứ.”
Hà nghe xong, thật sự muốn nhét đầy bánh vào miệng cô ấy. Nhưng Thy cứ nháy mắt không thôi, làm cô lại càng đau đầu.
Cô biết rằng người bạn này chỉ đang muốn tìm một người thay thế để an ủi mình mà thôi.
Hải Hà thở dài, không biết nên đối xử như thế nào với chàng trai trước mặt.
Ai cũng biết rằng Anh Thy có một người anh trai thương yêu hết mực. Mà Hải Hà là bạn thân của cô ấy. Có lẽ yêu ai yêu cả đường đi, từ ngày còn nhỏ anh Tuấn đã đi đằng sau hai cô nhóc, che chở khắp mọi nơi.
Mẹ cô đã nhiều lần ướm thử, hỏi trong lòng hai người có nhau không. Khi Tuấn ngượng ngùng cúi đầu, Hà đã biết rằng anh thích mình rồi.
Nhưng cô không đáp lại tình cảm của anh được, bèn hẹn anh ra gặp riêng. Cô nói rằng bản thân mình đã thích một người khác rồi, thích rất sâu đậm. Ý của cô rõ ràng như thế, nhưng Tuấn không quá ngạc nhiên hay đau buồn.
Anh chỉ vuốt cằm nói: “Em thích ai là chuyện của em. Theo đuổi ai là chuyện của anh.”
Thì ra Tuấn cũng là người phản nghịch. Cô càng tỏ ra hờ hững lạnh nhạt, anh lại càng theo đuổi mãnh liệt hơn. Hà cũng không còn cách nào khác, chỉ mặc cho duyên số. Dù gì người này cũng là anh trai của Thy, cô cũng không nên nặng lời.
Vậy mà chuyện đã qua được hai năm rồi. Tất cả mới chỉ như một giấc mộng vậy.
Hà nhìn Thy. Cô bạn đang ăn ngon lành, hoàn toàn làm lơ trước ánh mắt cầu cứu của cô.
Trong lúc đó, Tuấn đã ngồi xuống trước mặt hai người, gọi thêm cho cô một ly nước cam, đưa ra:
“Hạn chế uống trà sữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Thy lúc này mới ngẩng đầu lên, làm dấu thánh, nói bằng khẩu hình: “A men! May quá anh ấy không để ý đến mình.”
Khóe mắt Hà co giật liên hồi, cầm ly nước cam lên uống một ngụm. Không chua như cô tưởng.
Đúng lúc này, Thy đứng lên: “Em đi ra đây một lát. Hà không đi xe, anh nhớ đưa cậu ấy về giúp em nhé.”
“Ê này. Cậu chờ đã.”
Hải Hà chỉ kịp nói có một câu, đã thấy Thy chạy mất biến đằng sau cánh cửa kính, để lại hai người một nam một nữ nhìn nhau chằm chằm.
Tuấn nhếch mép cười: “Em anh tinh nghịch quá. Làm phiền em phải chịu đựng nó rồi.”
Nhưng thực chất, anh mắt anh lại thể hiện rõ cho cô thấy một điều: Anh thích nó thế đấy.
Hà cười khổ trong lòng. Giờ mà bắt xe về thì thành thử không coi trọng ý tốt của bạn. Mà để Tuấn đưa về thì cũng khó nghĩ. Cô bối rối một lúc lâu, ly nước cam mà cô chán ghét cũng đã cạn đáy, Tuấn mới đứng dậy nói:
“Em uống xong chưa? Anh nhờ em cái này được không?”
“A… dạ?”
Hà ngây ngây người, bị Tuấn kéo đến một cửa hàng thời trang lớn ở trung tâm thành phố. Anh kéo cô vào bên trong, cứ đứng ngó nghiêng một lúc lâu.
“Đây là cái anh nhờ em giúp ấy hả?” Hà ngạc nhiên nhìn quanh, không hiểu lắm.
Tuấn cười hì hì: “Thế này, sắp đến sinh nhật của em gái anh rồi. Anh muốn mua tặng con bé mấy bộ quần áo, mà mù tịt kiến thức. Hai đứa thân với nhau nên chắc em hiểu hơn. Em chọn giúp anh vài bộ đi.”
Hà “à” một tiếng, ra vẻ đã hiểu.
Cô đi vòng quanh cửa hàng một lúc, rồi chọn được 7 bộ quần áo.
Tuấn cứ tấm tắc một hồi, rồi đưa cho Hà một chiếc váy màu đỏ thạch lựu: “Dáng người em với nó giống nhau, hay là em mặc thử đi để anh xem.”
Hà cũng không nghĩ nhiều, uể oải cầm theo áo vào trong phòng thay đồ. Chiếc váy màu đỏ này rất vừa vặn, ôm lấy cơ thể cô.
Thy thích kiểu phong cách thời trang “chật chội” và quyến rũ như thế này, nhưng Hà không quen chút nào cả. Cô cứ có cảm giác khó chịu.
Một hồi lâu sau, Hà mới hít một hơi, đẩy cửa ra.
Tuấn đã đứng sẵn ở bên ngoài. Khi cô mở cửa, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, dừng trên bờ vai trần của cô. Cô thấy Tuấn cứ đứng im lặng một lúc lâu ngơ ngẩn, bèn lên tiếng.
“Sao vậy ạ? Không hợp sao anh?”
“Không có. Đẹp lắm.” Tuấn lấy tay cọ mũi, rồi chợt tiến lên. Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, Hà cố ý lùi lại thì bị giữ lấy tay.
“Chờ một tí, trên đầu em có chiếc lá.”
Tuấn bắt cô đứng im, rồi vươn tay ra, bắt lấy cái gì đó trên mái tóc của Hà. Sau đó, anh xòa lòng bàn tay ra. Một chiếc lá me đã ngả vàng nằm trong lòng bàn tay anh.
Cô hơi đỏ mặt, vội tránh sang một bên để đi ra ngoài. Nhưng đúng lúc ấy, ánh sáng hắt vào mặt cô, mang theo hình bóng của hai người.
Thành đang đi cùng một cô gái, giúp cô ấy chọn vài bộ quần áo. Cô gái cúi đầu nhỏ giọng nói điều gì đó. Mặc dù không nhìn rõ mặt, Hà vẫn có thể đoán được cô ấy rất xinh đẹp.
Thành có vẻ đang lơ đãng. Anh đang đưa mắt ra xa, vừa hay chạm phải ánh nhìn ngạc nhiên của cô.
Như bị điện giật, cô cụp mắt xuống, vội nắm lấy Tuấn đang chau mày:
“Mình đi thôi anh.”
Tuấn hỏi nhẹ:
“Đủ rồi à? Em có định mua gì nữa không?”
“Em thấy đủ rồi.”
Nghe Hà nói vậy, Tuấn mới ra hiệu cho nhân viên bán hàng: “Gói lại đồ cho tôi, chuyển đến số 17 đường Hạ.”
Hà không muốn nán lại lâu, mỗi giây ở đây đều khiến cho cô cảm thấy ngạt thở. Cô quay người ra trước. Do cửa vào khá hẹp, mà Thành và cô gái lại đứng ở lối đi. Nên có một khoảnh khắc, hai người gần như đứng rất sát nhau.
Rõ ràng khi ấy, Hà nghe thấy một tiếng cười lạnh đầy khinh bỉ từ Thành. Trong lòng cô lại rỉ máu. Cô cứ đoán già đoán non liệu anh đang nghĩ gì về mình. Nghĩ cô rất nhanh bắt đầu một mối quan hệ mới? Hay là nghĩ cô tham lam đòi quà của người yêu vừa mới gặp mặt không lâu.
Bất kể anh nghĩ gì, Hà chắc chắn một điều rằng mình sẽ không tìm thấy câu trả lời.
Đêm đã xuống từ bao giờ.
Tuấn dừng xe ở trước căn hộ của Hà. Thấy cô còn đang thất thần, bèn tự tay tháo dây an toàn cho cô.
Khi tiếng “tách” vang lên, cô mới phát hiện mình đang ngẩn người, vội nói xin lỗi.
“Người ban nãy là người yêu cũ của em à?”
Anh chợt phá tan không khí tĩnh lặng.
“Không phải.” Hà trả lời ngay, không phải cố ý nói dối, mà là đúng với sự thật.
Tuy cô từng tỏ tình với Thành nhiều lần, xưa đến nay anh vẫn chưa từng đồng ý. Cho nên hai người vẫn chưa có mối quan hệ bạn trai bạn gái.
Tuấn thở dài:
“Ánh mắt em nhìn cậu ấy rất giống anh nhìn em. Không biết quan hệ giữa hai người như thế nào, em không lừa được anh đâu.”
Hải Hà cảm thấy không dễ chịu lắm khi nỗi đau của mình cứ bị bóc trần ra như vậy. Cô nắm tay nắm cửa, đi ra ngoài.
Gió đêm lạnh lẽo, trước khi đóng cửa xe lại, Hà thấy Tuấn nhìn chằm chằm vào mình.
Giọng anh rất nhỏ, gần như là bị gió át đi:
“Bất kể như thế nào, anh cũng ở đây chờ em. Hải Hà, giống như cái tên của em, em không phải cô gái ở trong ao tù chật hẹp. Em là cô gái sẽ bay cao bay xa ở nơi sông dài biển rộng. Anh luôn đứng ở chỗ này chờ em. Chỉ cần em quay đầu lại, chắc chắn sẽ thấy anh.”