Hà đột nhiên giận dữ nói những lời tổn thương, Thành cũng chỉ biết đứng im lặng, lục lại mấy câu mình vừa nói, xem có làm cô phật ý ở đâu hay không. Ánh mắt anh nhìn cô, dần trở nên khiếp sợ:
– Chẳng lẽ… em nhớ ra gì rồi sao?
Hà quay ngoắt lại:
– Tại sao anh lại sợ tôi nhớ ra?
– Anh…
– Tại vì anh biết rõ hai chúng ta có quan hệ không rõ ràng mà vẫn giấu giếm tiếp cận tôi. Anh thấy hổ thẹn sao?
– Phùng Minh Thành, tôi khuyên anh một câu nữa. Giữa hai chúng ta có bất cứ điều gì thì cũng chỉ là quá khứ. Cả hai chúng ta giờ đây đều có mối quan hệ riêng, có những trách nhiệm riêng. Tôi cũng không cần ai bù đắp gì cả, yêu không được đáp lại, chẳng qua chỉ là tìm không đúng người mà thôi. Tất cả đối với tôi đều là dĩ vãng. Đã là dĩ vãng thì nên quên đi.
Hà bình thản nói liền vài câu, trông khuôn mặt cô thật vô tình. Nhưng không ai hay, khi nhìn thấy đôi mắt thất vọng của người đối diện, trái tim cô lại nhói lên một chút. Hà dứt khoát quay đầu đi để tránh xa thứ có thể khiến cô chìm sâu vào cảm xúc tiêu cực ấy. Đằng sau lưng cô, giọng của Thành trầm đục như giếng cổ:
– Nếu anh không thể quên thì sao?
– Vậy thì để tôi quên đi được rồi.
Hà lướt qua Thành để ra khỏi phòng bệnh, mái tóc cô sượt qua đầu ngón tay đang muốn níu kéo của anh, đọng lại một chút ấm áp hư ảo.
Người xưa thường nói, uống rượu để giải khát thì chỉ có độc, giống như anh lừa mình dối người giữ cô ở bên cạnh cũng chỉ có thể làm cả hai tổn thương.
Được rồi, buông tay đi.
Thành không biết rằng, chiều hôm ấy, Hà nhận được thư của phòng xét nghiệm ADN từ bệnh viện thành phố. Cô run tay không dám mở phong bì ra, muốn có một đáp án rõ ràng, nhưng lại không nỡ mở.
Nếu kết quả là thật, thì cô nên làm như thế nào đây?
Nhã phải khâu mấy mũi ở đầu, nhưng con bé là đứa trẻ quật cường, chỉ mấy ngày sau đã khôi phục được bảy mươi đến tám mươi phần trăm. Chỉ có điều, nụ cười thường trực trên môi Nhã không còn nữa, thay vào đó là đôi mắt hoang mang, lúc nào cũng sợ sệt. Ngay cả Kiên, người hợp với cô bé nhất nhà cũng không có cách nào làm em gái vui lên được.
Hải Hà chỉ đành xin nghỉ phép ở công ty, đưa hai đứa trẻ đến nhà mẹ mình, để chúng vui chơi với Bình.
Bà Vân hay tin con gái đến từ sớm, thức cả đêm để dọn phòng cho cô. Cả ba đứa trẻ cũng ngủ ở đó, còn Tuấn thì ở lại trong căn phòng mà Thành từng ở. Năm năm không dài không ngắn, dấu vết của Thành trong căn nhà này đã bị bà Vân xóa đi bằng sạch.
Đây là lần đầu tiên Hà qua đêm ở nhà họ Phùng kể từ khi mất trí nhớ, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm.
Cô cứ đinh ninh rằng căn nhà này thiếu nhất nhiều đồ vật, trong đó có những thứ vô cùng quan trọng.
Hà đoán trong lòng, những thứ đó chắc là anh.
Mọi người xung quanh đều lảng tránh nhắc về Thành trước mặt cô. Nhưng Hà vẫn nghĩ rằng người có thể gây ám ảnh cho mình chỉ có anh mà thôi.
Nửa tháng sau, Hà lại đưa theo Nhã đến bệnh viện khám bệnh. Thằng bé Kiên ở nhà chơi một mình, tò mò leo lên chiếc đàn piano của mẹ, bàn tay lướt tán loạn trên bàn phím.
Bỗng nhiên, không biết Kiên ấn vào nút nào đó, sàn nhà dưới chỗ để cây đàn chợt kêu “tách” một tiếng. Kiên rất tò mò, lại nhảy xuống, áp tai vào đất nghe ngóng. Cậu chẳng nghe thấy gì nữa, chỉ thấy một viên gạch đang gồ lên.
– Chẳng lẽ là kho báu?
Cậu gõ gõ hai cái, đầu ngón tay nhỏ bé quyết định nậy viên gạch lên.
Một cái hộp đặt trong hố nông xuất hiện trước mặt Kiên. Cậu bé reo lên thích thú, mở nó ra.
Sự thất vọng hiện rõ trong mắt Kiên khi cậu thấy trong chiếc hộp kia chỉ có một cuốn sổ và chiếc điện thoại đã cũ, ngoài ra không có vàng bạc hay vật quý giá nào khác. Trẻ con đứa nào cũng có trí tò mò và khả năng tưởng tượng phong phú, Kiên lại tưởng đây là bản đồ kho máu, thích thú giở từng tờ một.
Thằng bé ngây ra:
– Đây không phải chú anh hùng sao?
Khi trang đầu tiên của cuốn sổ mở ra, Kiên có thể thấy tấm ảnh của Thành được dán ở một chỗ thoáng đãng nhất. Xung quanh bức ảnh, những dòng chữ đẹp đẽ, nhỏ nhắn đứng thẳng hàng thẳng lối. Cậu mở thêm mấy trang nữa, cũng chỉ toàn là ảnh của anh.
– Mẹ giấu ảnh của chú anh hùng. – Suy đoán này khiến cho Kiên mừng khấp khởi. Thằng bé chạy ào xuống dưới nhà, bà Vân cản cũng không kịp.
– Con đi đâu vậy?
– Con ra đây chơi với bạn ạ, một lát con về.
– Nhớ đi sớm về sớm đấy nhé.
Kiên chạy một mạch ra khỏi nhà, thằng bé hổn hển vẫy một chiếc taxi.
– Cậu bé, mỗi mình cháu đi à? Bố mẹ đâu? – Người lái xe dịu dàng hỏi.
– Ông có biết công ty sách Hải Hà không ạ? Cháu có đủ tiền xe, ông đưa cháu đến đó với ạ.
Mười một giờ trưa, Thành vừa đàm phán xong một dự án. Anh ở trong phòng làm việc nghỉ trưa, chỉ gọi một phần cơm bên ngoài vào.
Thông thường anh không thích người ngoài làm phiền vào giờ nghỉ, nhưng hôm nay lại có người gõ cửa.
Cô An thư ký cúi đầu ra vẻ khó xử.
Thành buông đũa sang một bên, ngạc nhiên hỏi:
– Có chuyện gì thế? Cứ nói đi.
– Có một cậu nhóc ở bên ngoài nói muốn tìm giám đốc, nó còn mang theo danh thiếp vàng của anh nữa.
– Một thằng bé? Tầm bốn năm tuổi à? – Trong đầu Thành ngay lập tức hiện lên một hình bóng. Anh không chờ cô thư ký trả lời, vội vàng đẩy cửa ra ngoài.
Kiên đến tìm anh vào giờ này ắt hẳn rất gấp gáp, anh sợ thằng bé gặp phải chuyện gì.
– Em quen giám đốc hả? Ôi, trông mắt em giống anh Thành quá.
– Đúng đúng! Nãy cứ bảo là trông thằng bé quen quen, có khi nào… là con riêng của giám đốc không vậy?
– Nói bậy nào, có thấy trẻ con đang ở đây không hả?
Thành vừa mới ra ngoài đã thấy nhân viên của mình vây kín Kiên ở bên trong hỏi han. Anh nhớ, hình như đây là lần thứ hai có người nói thằng bé giống mình.
Suy nghĩ này khiến Thành cười khổ không thôi. Anh với cô chưa từng có quan hệ đó, huống hồ, dù có con với anh, chưa chắc Hà đã giữ lại đứa trẻ.
– Các cô các cậu không đi làm còn đứng đó làm gì vậy? – Anh hắng giọng trách mắng.
Đám nhân viên biết điều trở về chỗ ngồi, còn Kiên thì nhảy chân sáo đến trước người Thành. Thằng bé không để ý, vấp chân một cái, ảnh, điện thoại trên tay rơi ào ào trên sàn nhà.
Nhảy máy, dưới chân Thành toàn là những bức ảnh của anh. Có ảnh anh đang ăn cơm với bạn, phát biểu trên sân khấu, đạp xe đi học, tưới hoa…
Bức ảnh gần Thành nhất là một tấm chụp chung anh và Hà trong ngày Tết mười năm trước.