Đi Qua Xuân Hạ

Chương 22




Hải Hà và Thành đi vòng quanh bản một lượt, dựa vào danh sách mà trưởng làng đưa, cô tìm được gia đình của bảy đứa trẻ đang ở độ tuổi từ sáu đến mười lăm tuổi. Các em đều không có điều kiện học hành đến nơi đến chốn, một là dừng học sớm, hai là đến lớp buổi đực buổi cái để dành thời gian kiếm tiền trang trải cuộc sống. Cô hỏi han tình hình người thân trong nhà của các em, rồi để lại cho mỗi nhà một phần quà nhỏ, có cả của công ty, có cả của riêng cô.

Những người đồng bào chân lấm tay bùn cảm ơn rối rít, tiễn họ ra tận cửa.

Lòng Hải Hà vẫn mênh mang, không khá khẩm hơn là bao khi cùng Thành đi bộ theo con đường mòn trở lại đường lớn. Đường xá quá hiểm trở. Mặc dù đi xe máy lên, nhưng họ vẫn phải bỏ nó ở bên ngoài bìa rừng để vào trong bản.

Lúc ấy là bốn giờ chiều.

Thành rất nhạy cảm với sự bất thường của cô.

– Đã giải quyết kha khá rồi mà sao em vẫn buồn vậy?

– Thế nào là kha khá chứ? Như trưởng làng nói thì cũng chỉ như muối bỏ biển. Ngày trước, hình như em cũng theo đuổi ước mơ xây dựng một công ty lớn, có thể giúp đỡ tất cả các trẻ em để chúng được đến trường. Nhưng giờ mới thấy đó chỉ là suy nghĩ viển vông ấu trĩ mà thôi.

– Biết đâu đối với em là ấu trĩ, đối với người khác lại không thì sao? Ước mơ của em có khi lại là mục đích phấn đấu cả đời của người khác chưa biết chừng. – Thành nhìn cô bằng cảm xúc rất khác lạ, một cảm xúc mà Hà không đọc được.

Cô bị nhột, cố ý tránh sang một bên, để cho Thành cách xa mình một đoạn. Con đường xa xăm, một bên là vách núi dựng đứng, một bên là vực thẳm đang bao bọc mây trắng, giơ tay ra có thể sờ vào làn sương. Cô tránh anh, gần như chạm một chân vào mép vực.

Thành vươn tay ra, muốn kéo cô gái ương bướng lại:

– Đừng đi sát như thế, ngã bây giờ.

– Để kệ em, em biết rồi.

Hà giật mình nhấc chân vào trong. Nào ngờ, cô vừa mới quay sang nhìn anh, đã thấy một cái đuôi màu xanh lục vắt vẻo trên cành cây sồi đang đâm ngang từ sườn núi ra đường.

Hà sợ tái mặt, hét lên một tiếng:

– Có rắn!!!

– Cẩn thận!

Hai người đồng thanh hô lên, Hà trượt chân một cái, đất đá dưới chân cô lăn rào rào, kéo theo cả người cô ngã đảo về phía vực.

Thành một tay giữ được Hà, một tay bắt được hòn đá lớn. Sức lực anh không nhỏ, chỉ dùng một tay có thể kéo được nửa người của cô lên trên.

Nguy hiểm quá!

Hà nhìn xuống vực sâu trắng xóa, nếu có tay, cô sẽ không ngừng vuốt ngực để trấn an trái tim đang đập thình thịch của mình.

– Nào từ từ thôi, để anh kéo lên. – Thành lo lắng nhìn cô, cố ý nói thật nhỏ để không dọa sợ cô gái đang treo lơ lửng.

Hà “dạ” một cái, phối hợp với anh lấy đà nhảy lên trên. Nhưng đúng lúc đó, nắng chiều tà phủ lên lưng của Thành từ phía đằng Tây. Trong nháy mắt, bóng người của anh che kín tất cả ánh sáng của Hà.

Cô tưởng tượng mình nghe thấy tiếng sóng vỗ vào vách đá, trên trời là chim hải âu, bên dưới vực kia là biển gầm lên cuồn cuộn.

“Hay là tao cho mày một cơ hội. Ở đây có người con gái yêu mày, cũng có vợ sắp cưới của mày. Trong số họ chỉ có một người được sống. Mày chọn đi.”

“Lương Hải Hà, xin lỗi. Tôi không thể chọn cô.”

“Lương Hải Hà, tại sao cô lại không biết xấu hổ như thế. Tôi đã có vợ có con, cô leo lên giường sinh ra một đứa nghiệt chủng mà bắt tôi chấp nhận nó hả? Quá nực cười.”

“Ùm.” Sóng biển xé rách cô thành từng mảnh, nhấn chìm cô xuống mặt nước vô tận.

Ký ức ùa về như ong vỡ tổ, thật có giả có, chiếm cứ khắp nơi trong tâm trí Hà. Các đầu ngón chân cô co quắp lại. Dù cho cô nhắm mắt hay mở mắt, tất cả đều là ảo giác đồng loạt ập đến tấn công dữ dội, làm cô không biết đâu là mơ đâu là thực.

Thì ra đây là đoạn trí nhớ cô vẫn đang tìm kiếm sao?

– Không!!! Tha cho tôi! – Hà hét lên một tiếng, rồi giằng mạnh tay. Người cô lại trượt xuống vực, treo leo trên vách núi, sức nặng của hai người làm hòn đá mà Thành đang giữ bật ra.

– Bình tĩnh lại, Hà, nhìn anh đi! Em bình tĩnh lại, đó chỉ là mơ thôi. – Anh gằn lên từng tiếng một, mồ hôi trên trán túa ra như mưa, chảy vào đôi mắt màu đỏ đục.

Hà lấy một tay ôm mặt khóc, tiếng khóc rấm rứt của cô nhỏ tí giữa núi rừng bao la, không lắng tai thì không nghe thấy.

– Buông tha cho tôi đi! Tôi không quấn lấy anh nữa, cả đời này không quấn lấy anh nữa.

Tim Thành đau nhói cực kỳ, cảm giác bị sỏi đá sượt qua tay và găm sâu vào thịt cũng không làm anh quên đi những lời của Hà. Cô như đang chìm sâu vào trong hồi ức quá mức đau khổ, phản kháng giãy giụa ngày càng mạnh. Thành bất lực, không biết nên làm như thế nào để gọi lý trí của cô trở về. Hay nói cho đúng hơn, bản thân anh lại chính là căn nguyên của tất cả các chuyện này.

– Phùng Minh Thành! – Anh nghe thấy cô gọi tên mình lần cuối cùng. – Tôi hối hận vì đã… cho anh tất cả những gì tôi có.

***

Cơn đau nhắc nhở Hà rằng hai người vừa mới xảy ra bất trắc, cô từ từ mở mắt ra, chỉ thấy một màu tối thui và tiếng dơi đang kêu réc réc dội vào các vách đá. Cô chớp mắt vài lần mới có thể làm quen với bóng tối, nhìn ra phía cửa hang là các dây leo chằng chịt bị dứt đứt một góc.

Thứ duy nhất cô còn nhớ là con rắn xanh lục ở đầu cây sồi, khiến cô ngã xuống mép vực, kéo cả Thành xuống theo. Đáng ra anh có thể buông cả người Hà ra, nhưng Thành lại chọn lựa nhảy xuống cùng cô. May mắn, hai người bám vào được một chùm dây leo khá chắc chắn ở lưng chừng vực, bò vào được một cái hang động hoang vu, có vẻ như chưa bị ai phát hiện ra.

Hà khẽ cử động cái chân đau nhức của mình, chợt thấy tiếng người rên rỉ bên dưới.

– Anh Thành… Anh Thành…? – Cô lay lay người đàn ông, chạm vào một khoảng da nóng rực.

Hà giật mình rón rén ước lượng vị trí để đặt tay lên trán Thành. Cái trán anh bỏng rát tỏa nhiệt trong lòng bàn tay cô. Cô lục điện thoại trong túi, bật đèn pin lên.

Đập vào mắt Hà là một khuôn mặt yếu đuối trắng bệch và đôi môi đã khô nứt. Trong khoảng thời gian cô ngất, có lẽ Thành đã lên cơn sốt, khiến nước trong người anh bị vắt sạch. Lúc này, sương vẫn bao lấy ngoài cửa hang, nền trời xám ngoét và rất nhanh tối. Hà thò đầu ra khỏi hang, cuống quýt tìm sóng điện thoại.

– Không có? Tại sao lại không có chứ?

Hà gõ lộp độp trên điện thoại, thiếu điều đập nó ra vì cáu giận. Cô trùng vai xuống, chìm trong cảm giác bất lực và tự trách.

Nếu cô không một mực lên núi, nếu cô không bướng bỉnh đi sát mép vực đã chẳng có gì xảy ra cả, Thành cũng không bị liên lụy như thế này.

Hà tìm một chỗ quần áo khá sạch mà lau đi giọt nước mắt trên mặt, đoạn ngắt một cái lá to ở cửa hang xuống. Giờ không phải là lúc than thân trách phận hay tự làm mình bế tắc. Cô kiên nhẫn đổ từng giọt sương đậu trên mấy chiếc lá khác lên nó, cho đến khi gom được một phần mười chén thì mang vào cho Thành.

– Anh còn tỉnh táo không? – Cô vỗ vỗ mặt anh. – Nào, dậy, uống một chút nước.

Thành không trả lời, chỉ rên lên vài tiếng, hơi thở đứt đoạn phả vào tai cô, yếu ớt vô cùng. Hà chỉ đành nhẹ nhàng đặt chiếc lá trên môi anh, để nước từ từ thấm vào. Cứ như vậy, một phần mười chén nước bị chảy ra ngoài hơn phân nửa. Số nước cô thu được còn chẳng đủ để thấm ướt đôi môi nứt nẻ của anh.

Hà cuống rồi, vội vòng tay ra sau lưng Thành, dựng anh dậy:

– Anh Thành, tỉnh lại đi đừng ngủ nữa.

Sức lực của Thành lớn hơn cô, hơn nữa khi Hà ngất đi, anh vẫn tỉnh táo, đáng lẽ không thể bệnh nặng thế này mới phải. Hà buồn bực nghĩ, rồi chạm vào cái gì đó ươn ướt, lại có mùi tanh phảng phất đằng sau lưng Thành. Cô tái mặt lại, bật đèn pin lên soi.

Là máu! Rất nhiều máu.