Đi Qua Xuân Hạ

Chương 2




Hải Hà nín thở chờ đợi, đến khi xác định được rằng Thành vẫn còn say rượu mới từ từ rút người khỏi lòng anh. Tấm chăn trên người vô tình tuột xuống, để lộ những dấu hôn đỏ thẫm trên làn da.

Không cần nhìn cũng biết hiện tại mình thảm hại như thế nào. Hải Hà gạt Thành sang một bên, rồi vội vã nhặt quần áo đang vứt tơi tả trên đất lên khoác lên người.

Cô ngước lên ống kính camera ở trên tường, đánh liều vành mắt của người đàn ông không biết trời trăng gì ra.

Trong lúc lơ ý, cô nhìn thấy một vệt máu đỏ tươi trên chiếc ga giường, chẳng cần nghĩ nhiều cũng đoán được đây là dấu vết lần đầu tiên của mình. Trong lòng Hải Hà đau nhói, như có ngàn vạn cây kim đang đâm vào đó.

Điện thoại của Thành ngay lập tức nhận ra khuôn mặt anh. Cô mở phần mềm theo dõi camera ra, xóa toàn bộ dữ liệu trong ngày hôm nay. Đồng thời, để ăn chắc hơn, cô còn rút điện, bắc ghế lên để lấy thẻ nhớ trong camera.

Chỉ cần cô tiêu hủy thứ này, vĩnh viễn sẽ không có ai biết chuyện gì đã xảy ra ở đây ngày hôm nay.

“Nước…”

Đúng lúc này, người đàn ông trên giường đột ngột khàn giọng kêu một tiếng. Hải Hà sợ điếng người, vội cúi rạp xuống đất.

Rất may là anh chỉ nói duy nhất một câu, sau đó lại trở mình, quay sang một bên ngủ tiếp.

Hải Hà thờ phào nhẹ nhõm. Suýt chút nữa là bị phát hiện rồi.

Chính điều này đã nhắc nhở cô rằng phải rời đây mau, bởi lẽ Thành có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Cô lấy hết đồ của mình, chạy ào ra khỏi cửa, leo vội lên xe. Ngoài trời đang mưa lâm thâm, làm tóc của cô ướt hết cả.

Hải Hà nhìn nền trời đen đặc, không biết đâu là nơi dừng chân của mình.

Cô trằn trọc một hồi, quyết định khởi động xe, lái thẳng ra ngoại ô thành phố. Con đường vắng lặng nằm im dưới cơn mưa, mà tâm tình của Hải Hà lại không bình yên nổi.

Khi cô xuống xe, chợt thấy một người đang chờ trước cửa nhà mình, có lẽ đã khá lâu rồi. Bà ấy chỉ mặc một tấm áo mỏng, che một chiếc ô màu đen.

Trên mặt Hải Hà lạnh nhạt, mà trong lòng lại lo lắng bà phát hiện ra tình trạng của mình:

“Sao mẹ lại đến đây?” Cô nhàn nhạt hỏi.

Bà Vân nắm tay Hải Hà, nhưng lại bị hụt vì cô đã nhanh chân tránh ra chỗ khác:

“Ngày mai là sinh nhật của chú Lê, từ sáng giờ mẹ có gọi mà không thấy con nhấc máy.”

Hải Hà mở khóa cửa, đáp: “Chú ấy sinh nhật chẳng liên quan gì đến con cả. Giờ con mệt rồi. Mẹ về đi.”

Cô vừa nói vừa muốn đóng cửa lại. Nhưng bà Vân còn nhanh hơn. Bà không cần che ô, dùng cả hai tay để giữ con gái lại.

Sau khi nhìn khắp người Hải Hà một lượt, rốt cuộc bà cũng thốt lên:

“Con… con đi đâu vậy hả Hà? Tại sao con…? Hà! Con phát điên gì vậy hả? Dù cho con có bị Thành từ chối, cũng đâu cần tự chà đạp mình như vậy?”

Hải Hà chậm rãi rút tay về, đôi mắt ráo hoảnh. Cô biết mẹ mình hiểu lầm, nhưng cũng không định giải thích.

“Con làm như thế nào không liên quan đến mẹ. Mẹ chỉ cần biết con không giao du với người đàn ông đã có vợ là được rồi. Con sẽ không đi cùng mẹ đâu. Mẹ về đi!”

Hải Hà đóng rầm cửa lại, để mặc người phụ nữ ở bên ngoài. Cô có thể nghe thấy tiếng mẹ mình đang gọi nhỏ bên kia cánh cửa, nhưng lại bịt tai giả vờ như không nghe thấy.

Bà đau lòng, chẳng lẽ cô không đau lòng sao?

Hải Hà thu người lại trước cánh cửa. Hơi lạnh từ căn phòng ẩm mốc lâu rồi không có người ở làm cô rét căm căm. Tiếng sấm chớp giật đùng đùng ngăn đi tiếng khóc nghẹn của cô.

Một hồi lâu sau, Hải Hà mới đứng dậy. Bất ngờ, cô nhận được tin nhắn của mẹ mình: “Mẹ sẽ không bao giờ để con chịu thiệt. Ngày mai trở về nhà, mẹ sẽ có cách ép Thành phải lấy con! Việc hôm nay quên đi, đừng liên lạc với người đàn ông đó nữa.”

“Điên mất rồi!” Hải Hà nắm chặt tay, rồi quẳng chiếc điện thoại xuống đất. Cô mở bật cửa phóng ra ngoài. Bên ngoài ngôi nhà vắng tanh, không có ai đi lại trong mưa. Bóng dáng bà Vân thì đã mất hút.

Nhớ đến điều gì, Hải Hà lại quay vào trong nhà, cầm điện thoại lên gọi liên hồi.

Không ai nhấc máy cả, cô gửi một tin nhắn đi: “Mẹ đừng có làm bừa. Con không cần thứ tình yêu mà mẹ đi cướp đoạt. Mẹ đừng làm khổ con nữa!”

Điện thoại rất lâu không có câu trả lời, dù cho Hải Hà có chong đèn đợi cả đêm. Cô biết mẹ mình cố ý làm như vậy, để ép cô phải trở về nhà chú Lê.

Cô lại vùi mặt vào trong hai đầu gối, đồng thời tìm giữa vài cái tên ít ỏi trong danh bạ điện thoại một người.

Cô lưu tên người đó bằng biểu tượng cỏ ba lá, còn có một mặt cười.

“Anh dạo này có khỏe không?”

Cỏ ba lá rất lâu không trả lời, nhưng giây sau lại nhắn tin rất dài: “Tôi đang gặp một vài rắc rối, nhưng không sao rồi. Dạo này em có còn mất ngủ nữa không? Tôi vừa mua một cuốn sách, nội dung của nó có thể cải thiện giấc ngủ. Một lát nữa tôi đưa link mua cho em.”

“Không mất ngủ. Nhưng tôi thấy mọi thứ thật tồi tệ. Sách thì thôi đi”

“Nhắm mắt lại, ngủ một giấc là tốt rồi. Hôm nay em không có ở nhà à?”

Hải Hà nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.

Hải Hà và anh chàng cỏ ba lá này tình cờ quen nhau hai năm trước, trong một lần cô vô tình gọi nhầm cho anh. Khi đó, Hải Hà đang buồn bực về việc Minh Thành ngó lơ mình.

Cô tiện thể hỏi chàng trai về một số điều mà con trai thích, hai người cũng đồng thời trở thành bạn. Nhưng tuyệt nhiên, cả hai đều thống nhất không tìm hiểu về tên tuổi hay đời sống cá nhân của đối phương.

Hải Hà cảm thấy đây là cơ hội để cô có thể trút hết tâm sự, kể hết những chuyện khiến mình đau lòng. Mà người nghe sẽ không biết cô là ai, ở đâu. Có lẽ anh cũng như vậy, nên suốt hai năm qua, hai người vẫn giữ liên lạc.

Nhưng câu hỏi “Hôm nay em không có ở nhà à?” của anh ấy lại khiến cô nghi ngờ hai người có quen biết.

Hải Hà cụp mi xuống, quyết định không tiếp tục chia sẻ về những gì vừa xảy ra nữa.

“Tôi ở nhà ngủ từ sáng giờ nên hơi mệt. Giờ khuya rồi, không làm phiền anh nữa. Chúc anh ngủ ngon!”

Hải Hà nhắn xong, cũng không chờ đợi phản hồi của chàng trai mà tắt máy rồi để dưới gối.

Cô suy nghĩ về Minh Thành, về mẹ mình, thầm nghĩ chắc chắn ngày mai phả trở về nhà chú Lê xem một chút.