“Cô về chỗ của cô đi.” Hải Hà không vui không buồn ra hiệu cho Hạnh ra ngoài.
“Chị đồng ý đi nói với anh ấy rồi ạ. Em đội ơn chị nhiều lắm.”
“Tôi muốn nói là cô rất phiền. Cô đang làm ảnh hưởng đến năng suất làm việc của tôi, cô Hạnh có hiểu không?”
“Em… chị…”
“Ra ngoài.”
Hà tự ý thức mình là người không đặt quá nhiều tình cảm vào việc xây dựng các mối quan hệ đồng nghiệp. Đặc biệt, kiểu người gây hại cho người khác mà vẫn bắt ép người đó chịu trách nhiệm với mình như Hạnh làm cô cực kỳ chán ghét.
Hà gạt Hạnh ra khỏi đầu. Cô xem xét các đầu mục công việc của tòa soạn một lượt, rồi ấn số điện thoại nội bộ gọi cho phòng Đối ngoại.
“Chị muốn xin tư liệu của công ty Văn hóa và Truyền thông Hải Hà. Em mang lên cho chị nhé.”
“Tòa soạn mình đang hợp tác với Hải Hà đó chị. Bên chị Nhàn đang phụ trách hạng mục này. Có việc gì sao chị?”
“Ra vậy, để chị liên hệ với chị Nhàn nhé, em cứ chuyển tài liệu qua cho chị là được rồi.”
Nhận được tài liệu, Hà ngay lập tức vào việc. Công ty Văn hóa và Truyền thông Hải Hà thành lập bốn năm trước, với sản phẩm kinh doanh chính là sách giấy và sách điện tử, đang chuẩn bị lấn sân sang lĩnh vực sân khấu và điện ảnh.
Lật giở tư liệu về công ty và người sáng lập của nó, Hà cứ trợn tròn mắt. Qua mỗi trang, cô đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
“Những bước đi của công ty này… hoàn toàn giống với kế hoạch phát triển của mình.”
Ít ai biết Hải Hà cũng từng ôm mộng phát triển một công ty lớn, với mục đích quan trọng nhất là xây dựng một nền tảng văn học có thể kết nối người viết và người đọc với nhau. Mà từ mục tiêu, phương hướng, từng bước hành động trong kế hoạch của cô đều được công ty Hải Hà thực hiện trước.
Đâu thể nói trùng hợp là có thể tin được.
Hà xoay xoay cái bút trên tay, quyết định gọi điện một lần nữa.
“Cái dự án em đang làm, để cho chị làm trợ lý của em có được không? Chị muốn học tập công ty bạn một chút.”
***
Dự án lần này Hải Hà và Thời Đại hợp tác thực hiện là chương trình Sách khuyến học dành cho người dân cả nước. Các chương trình tặng sách cho học sinh miền núi, hội chợ sách 0 đồng được lập kế hoạch thực hiện. Hải Hà là công ty tài trợ chính, Thời Đại phụ trách mảng truyền thông.
Cho đến giờ, Hà vẫn cảm thấy không quen khi gọi tên một công ty trùng với tên mình.
“Chị Minh ơi, chị mà nhận hai dự án này là phải đi công tác đó.” Nhàn hất mái tóc cười cười.
“Không sao đâu, chỉ dặn dò mọi người ở nhà được.”
Kiên và Nhã cô có thể đưa chúng đến chỗ bà Vân, còn Tuấn vẫn bận việc nay nước ngoài mai nước trong, cô chỉ cần nói qua cho anh là được.
Ba ngày sau, Hà khệ nệ xách theo một đống đồ đạc theo đoàn xe của công ty. Theo kế hoạch, mọi người sẽ lên Cao Bằng – Hà Giang, để thực hiện dự án khuyến học cho học sinh nghèo ở nơi đây.
Được làm việc mình thích, nụ cười của Hà rất rạng rỡ, hai gò má không cần phấn hồng cũng đỏ bừng dưới nắng.
“Em đưa đồ đây để anh cầm cho.”
“Đây, cảm ơn anh ạ.”
Hà không để ý xung quanh, khi phát hiện có người quen trên xe thì khựng lại. Cô ngạc nhiên gọi tên anh:
“Anh… Thành?”
Thành gật đầu, đôi tay rắn chắc giúp cô ôm vali để vào trong cốp.
“Em phụ trách dự án lần này à?”
“Dạ không, em chỉ đi theo làm trợ lý cho bạn Nhàn trưởng dự án thôi ạ. Còn anh thì sao?”
Thành đóng cốp xe lại, cười đắc ý:
“Anh là trưởng dự án mới, vừa nhận chức hôm qua.”
Đến giờ, tất cả mọi người đã tụ tập đầy đủ. Đáng lẽ trưởng đoàn của hai công ty sẽ ngồi cùng nhau để dễ bề bàn bạc. Nhưng ở đây, chức vụ của Hà lớn nhất, cô lại quen với Thành, nên Nhàn ấn cô ngồi chung với anh.
Hà không biết nói gì, chốc chốc lại nhìn ra cửa sổ, rồi lúng túng quay vào.
“Cái đó… Cảm ơn anh đã cứu em đến hai lần.”
Thành “ừ” nhẹ bằng giọng mũi:
“Em đã nói cảm ơn mười lần có lẻ rồi.”
“…” Hà thấy anh đùa giỡn mình rất tự nhiên, sự bối rối ban đầu cũng không còn nữa. Cô hắng giọng: “Em cũng muốn xin lỗi thay chồng em chuyện hôm nọ nữa. Ngày thường anh ấy không thế đâu, chắc lo lắng em lâu về nên mới sốt ruột.”
“Anh không chấp nhặt cậu ta đâu. Cậu ta mà thích nổi anh mới là chuyện lạ.”
Câu nói của Thành khơi gợi trí tò mò trong lòng Hà, cô bèn dạn dĩ hỏi:
“Anh với anh Tuấn không hợp nhau từ trước ạ? Em không có ý gì đâu, chỉ là em không thấy anh ấy nhắc gì về anh nên mới thấy lạ mà thôi.”
Anh sờ sờ chiếc đồng hồ trên tay không nói năng gì, một lát sau mới quay sang nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, khiến đôi đồng tử của Hà như bị bỏng rát. Cô không tự chủ được, bối rối quay đi.
Thành vẫn giữ nguyên tư thế đó, không hề nhận ra sự xấu hổ của cô, hoặc giả là anh đã nhận thấy, nhưng lại lựa chọn làm ngơ đi.
“Nếu như anh nói anh ta cướp mất thứ quan trọng nhất của anh, em có tin không?”
Chương 20: Chỉ là công dã tràng
“Đó là một người à? Hay là một vật?” Như bị ma xui quỷ khiến, Hà chợt hỏi một câu khó hiểu. Nói xong, cô lại hối hận đến mức muốn cắn lưỡi.
Tại sao cô có thể hỏi như vậy được chứ?
May mà Thành đang mải mê xem cái gì đó, dường như không nghe thấy.
Hà tựa đầu vào cửa kính xe, ngắm nhìn vườn tược của người nông dân đang lùi về phía sau. Cô thấy hơi buồn ngủ bèn nhắm mắt lại để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Chỉ có một điều Hà không biết rằng, khi cô nhắm mắt lại, ánh nhìn của Thành đã dừng trên người cô thật lâu.
Anh thì thầm gì đó, nửa muốn cho cô biết, nửa lại sợ cô nghe thấy:
“Là một vật thì đã tốt.”
Nếu như chỉ là một vật, anh có thể bất chấp mọi thứ để giành nó về, chẳng sợ nó bị tổn hại hay hỏng hóc.
Nhưng rất tiếc, đó lại không phải là một vật.
Xe chòng chành bò trên đường, qua hơn nửa ngày trời mới đến nơi. Hà bị đánh thức bởi cảm giác ù tai khi xe di chuyển đến nơi cao hơn. Cô nhìn ra ngoài, bầu trời đã ngả về chiều rồi.
“Em ngủ lâu vậy à?”
“Mới có hai tiếng, sắp đến nơi rồi, em cứ ngủ tiếp đi.” Thành đang nghiêm túc đọc sách, chẳng nhìn cô mà chỉ trầm giọng trả lời.
“Thôi, em xem lại danh sách việc cần làm trước.” Hà liếc qua anh, chợt dừng lại ở một bên tay áo của người đàn ông. Phần áo bên phải của anh hơi nhăn, chỗ bả vai còn có thứ gì đó hơi thẫm màu, như là bị ướt.
Cô chột dạ, len lén nhìn Thành. Chẳng lẽ cô ngủ quên, tựa đầu lên vai anh chảy nước rãi hay sao? Hà rùng mình khi nghĩ đến điều này.
“Sao vậy?” Thành làm động tác lau lau trên mặt mình. “Mặt anh có vết bẩn à?”
Hà giật mình lắc đầu: “Không có đâu, chắc em ngái ngủ mà thôi.”
Hành trình lên vùng cao của hai người ngoài chuyện vặt vãnh đó thì hầu như là thuận lợi.
Đoàn người tụ tập trên núi, trưởng làng tiếp đãi nồng hậu, sắp xếp cho mỗi công ty một chỗ ở riêng. Hai đoàn bắt đầu tách nhau ra. Xe ô tô lớn chỉ lên được đến đây, nên mọi người định nghỉ lại một đêm, rồi mai chờ các em học sinh đến sẽ phát sách, đối với các em ở quá xa thì có lẽ cần đi bộ đến tận nơi để trao quà.
Hà ngước mắt nhìn lên vách núi cheo leo trước mặt. Thiên nhiên hùng vĩ đẹp đẽ là thế, nhưng quá đỗi khắc nghiệt.
Trông giây phút ngẩn ngơ, cô chợt nghe thấy ai đó đang nói chuyện:
“Sau này lớn lên, em phải mở một công ty sách thật lớn thật lớn. Chỉ cần có em ở đây, sẽ không có đứa trẻ nào thiếu tiền đọc sách nữa.”
Đó là một cô bé mới mười hai mười ba tuổi, đeo cái cặp chéo sau lưng, chắc đang trên đường đi học. Đi trước cô bé là một cậu thanh niên mặc đồng phục trắng không rõ mặt.
“Đúng là ngốc nghếch. Người làm văn hóa mấy ai giàu, dù có giàu có nhất trong ngành, cũng chẳng lo nổi cho từng ấy học sinh nghèo.”
“Ai bảo chứ, đấy là em chưa làm mà thôi. Nào, anh lại đây, gọi bà giám đốc đi nào.”
“Gọi đi, anh gọi bà giám đốc đi mà.” Cô bé cười giòn tan, nhặt một viên sỏi ở trên đường, ném vào thanh niên kia. Cậu ta bị trêu chọc, rít lên qua kẽ răng:
“Lương Hải Hà, đừng có được đằng chân lên đằng đầu.”
Ảo giác của Hà bị tan ra khi Nhàn đến đập vai hỏi cô muốn ăn gì. Cô vẫn chưa lấy được hồn vía, chỉ qua loa đáp thế nào cũng được.
Ánh mắt của Hà lại nhìn lên trên núi, mấy đứa trẻ đang nhảy chân sáo trở về nhà, trên đầu chúng cài những bông hoa xinh đẹp. Dù cố gắng như thế nào, cô cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng ban nãy một lần nữa.
“Người đó là ai?” Cô đưa tay lên ngực mình, ngăn tiếng tim đang đập thình thịch, thình thịch. Hà biết, đó là người rất quan trọng mà cô đang tìm kiếm, người ám ảnh trong những giấc mơ của cô.
Buổi tối, khu ở của mọi người đốt lửa trại. Người dân địa phương và các nhân viên nắm tay nhau hát hò. Mấy đứa bé đang tết những bông hoa để ngày mai bán cho khách du lịch. Trời mùa đông, khí hậu nơi này lại ẩm, dù có để qua đêm cũng không lo hoa bị héo, chúng có thể tận dụng thời gian ban ngày để bán được nhiều hơn.
Có đứa trẻ tinh nghịch hơn thì thò đầu vào cái hũ rượu của cụ già trong làng để uống trộm.
Hà cũng uống rượu, hai má đỏ bừng lên, đôi mắt thì mờ hơi sương, trông quyến rũ vô cùng. Thành ho khan, lảng tránh đôi mắt đa tình của cô. Hà không để cho Thành như ý, cô đã ngà ngà say rồi, mà còn làm ra vẻ tỉnh táo, hỏi anh:
“Tại sao anh lại đi bán sách chứ? Có người nói với tôi, làm văn hóa nghèo lắm. Anh cũng đâu thiếu nghề, chuyển sang ngành này làm gì?”
Thành nhìn cô sâu xa:
“Em nhớ ra người đó là ai không?”
Hà nghiêng ngả, cứ lắc đầu hết từ bên này sang bên kia. Cô cảm thấy đầu đau quá, đau đến nỗi muốn nứt ra, mà vẫn không nhớ được người đó là ai.
“Không quan trọng lắm.” Cô phất tay. “Anh chưa trả lời mà.”
Thành mím môi, nhấp một chén rượu. Thứ rượu cay xè của người đồng bào vào đến bụng làm anh ấm lên, mà cồn cào vô cùng. Hơi thở khi anh nói ra cũng mang theo mùi rượu thoang thoảng:
“Trước đây, tôi cũng không thích theo ngành xuất bản. Đó là một ngành nghề khó, cần có kiên nhẫn và lòng không vụ lợi. Tôi là dân kinh doanh, không muốn mất thời gian cho nó để thu về vài đồng bạc lẻ.”
“Đúng là ấu trĩ.” Hà thẳng thừng phê phán, lấy tay vẽ vòng vòng ở trên mặt đất.
“Đúng, thật là ấu trĩ. Năm đó, có cô gái nói với tôi cô ấy muốn mở một công ty sách lớn nhất Việt Nam, mang lại cơ hội đi học, đọc sách cho tất cả các trẻ em nghèo. Tôi mắng cô ấy ấu trĩ.”
“Cô ấy không cào đầu anh là may lắm. Rồi sao nữa?”
“Sau đó cô ấy rời bỏ tôi. Tôi nghĩ rằng cô ấy đã đi đến một nơi rất xa, bèn đến nhà trộm đồ của cô ấy. Cuốn nhật ký của em cất giữ rất nhiều bí mật, trong đó có công ty lý tưởng mà em muốn thực hiện.”
Hà quả thực đã say rồi, cô nghe thấy Thành đổi cách xưng hô từ “cô ấy” sang “em” mà vẫn không có bất cứ phản ứng nào hết.
“Còn vì lý do tại sao phải trộm… Tôi là kẻ xấu, khi nghe em nói yêu mình, tôi lại ham hư vinh, sợ hãi, làm tổn thương em.”
“Anh không yêu cô ấy à?” Hà tựa đầu lên vai Thành, lí nhí hỏi.
“Có chứ.” Giọng nói của Thành nghèn nghẹn, “Rất yêu là đằng khác. Em nói yêu tôi khi ở thời điểm một người đã phải đối mặt với rất nhiều áp lực của cuộc sống, một người đang tuổi học hành. Tôi lo sợ đó là tình yêu nhất thời vụng dại của tuổi học sinh, cũng nghĩ lúc này đối với em, học tập là quan trọng nhất. Tôi cố ý lạnh nhạt, mà lại ghen tức khi em hỏi bài một sinh viên đang học thạc sĩ.”
“Anh mới là người ấu trĩ.” Hà lại lầu bầu, nghe vẻ rất khó chịu.
Thành cởi áo của mình, quàng lên người cho cô.
“Ừ. Tôi ấu trĩ đến cực điểm. Đến lúc tôi có thể quang minh chính đại nói yêu, em đã trở thành con gái của người mà tôi hận nhất trên đời. Yêu người không thể yêu, cảm giác đó rất khó chịu, giày vò, cào xé, không có cảm xúc nào là chưa từng trải qua. Tôi chỉ đành tiếp tục diễn kịch đẩy em ra xa mình. Giữa chúng ta là mối hận quá sâu, cả hai dù có vượt qua được cũng vẫn còn những lằn ranh, tôi không muốn cho em hi vọng rồi lại cùng nhau xuống địa ngục nữa.”
“Anh là đồ ngốc.” Hà nắm lấy tay Thành, cô cảm thấy răng mình hơi ngứa, vô cùng tàn nhẫn mà cắn xuống. Anh bị cắn bất ngờ, suýt chút nữa thì kêu lên một tiếng, nhưng dù có ngăn lại được, cũng bị đau đến nhe răng.
Hà cắn chán rồi mới buông ra. Cô ngả vào lòng Thành, đôi mắt nhắm nghiền chìm vào cơn mơ. Anh cúi xuống, áp tai vào sát mặt Hà để nghe cô nói gì.
Mấy âm thanh vụn vặt dần ghép thành câu hoàn chỉnh:
“Anh là kẻ khốn nạn. Anh biết giữa hai người có lằn ranh, cô ấy không biết sao? Một cô gái đáng thương như thế… Số phận nghiệt ngã thì có thể cố gắng vượt qua, nhưng lòng của người yêu cứng hơn đá thì biết làm thế nào xoay chuyển được đây? Cô ấy giẫm lên nỗi đau của mình để đến vỚi anh, kết cục, cũng chỉ là công dã tràng.”