Đi Qua Bóng Tối

Chương 8





Tuấn dự tiệc tới nửa đêm mới trở về nhà trong tình trạng say khướt, bực bội vì cửa phòng đẩy mãi không mở, Tuấn giơ chân đạp mạnh một cái. Cửa phòng bị đạp mạnh tới nỗi bản lề muốn long cả ra. Lan đang ngủ nghe “binh” một tiếng cũng giật mình thảng thốt.
Tuấn bước chân xiêu vẹo đi tới bên giường rồi đổ ầm xuống, chỉ mấy giây sau tiếng thở đã đều đều. Lan cau mày nhìn người đàn ông nồng nặc mùi rượu đang nhắm mắt ngủ say bên cạnh. Dạo gần đây số ngày chồng cô say khướt còn nhiều hơn cả số buổi anh đi làm. Lan thở dài, dưới ánh đèn ngủ leo lét cô liền ngồi dậy cởi áo vest rồi nới lỏng quần áo ra cho anh thoải mái. Lan đưa tay vào túi quần của Tuấn lấy điện thoại và ví ra để anh ngủ.
Cô trước nay vốn ít xem điện thoại của chồng, ngay lúc Lan định để điện thoại của Tuấn lên bàn chẳng hiểu sao có một linh tính mách bảo cô mở nó ra. Đắn đo một hồi Lan liền đưa tay nhầm mật khẩu vào màn hình, điện thoại được mở khoá cũng là lúc Lan phát hiện trên màn hình có rất nhiều tin nhắn chưa đọc. Trong những tin nhắn đó có rất nhiều tin nhắn được gửi tới thông báo trừ tiền trong tài khoản ngân hàng. Lan bàng hoàng khi tài khoản bị trừ rất nhiều tiền trong đó có một khoản rất lớn là hơn 92 triệu đồng. Sau khi tổng hợp qua số tiền bị trừ trong 2 ngày gần đây lên tới hơn 150 triệu đồng.
Số tiền này là hai vợ chồng đã tích góp từ rất lâu với mong muốn mua được một chiếc ô tô. Nhưng mà chẳng hiểu sao chị trong hai ngày ngắn ngủi số tiền mà hơn một năm qua hai vợ chồng tích góp đã không còn lại mấy đồng.
Số tiền lớn như vậy cô thật sự không biết anh đã dùng nó để làm gì đây?
Trượt điện thoại xuống dưới một chút, đôi tay cô run run khi phát hiện ra chọn số tin nhắn kia có một tin nhắn của phụ nữ, người đó được anh lưu tên là Vy. Trong số những người bạn của chồng cô thực sự chưa gặp người phụ nữ này.
Ngay lúc Lan chưa biết làm gì thì một dòng tin nhắn mới vừa được gửi đến. Lướt qua ở phần thông báo cô liền biết được người vừa gửi tin nhắn tới là Vy, bên trên vừa vỏn vẹn đọc được ba chữ “anh ngủ chưa?” Trong lòng cô dấy lên những dự cảm không lành, Lan đánh bạo mà ở tin nhắn ra xem. Hóa ra người phụ nữ này bắt đầu gửi tin nhắn cho chồng cô từ sáng nay cô ta nhờ Tuấn tìm xem thỏi son của cô ta có rơi ở trên xe anh không.
Nhưng mà người phụ nữ này rốt cuộc là ai?
Tại sao son có cô ta lại ở trên xe chồng cô?
Rốt cuộc thì bọn họ có quan hệ gì?
Là bạn bè hay là…?
Chưa kịp để Lan suy nghĩ gì thêm, một tin nhắn khác nữa vừa lúc được gửi tới.
“Anh Tuấn sao vậy? Anh có nhặt được thỏi son của em trên xe anh không? Thỏi son đó với em rất quan trọng, anh cố gắng tìm lại giúp em nha.”
Nhìn dòng tin nhắn mới được gửi tới, Lan sững sờ mất vài giây, cô đánh bạo đưa tay lên phím gọi lại một số tin nhắn vỏn vẹn 4 chữ “chồng tôi ngủ rồi!”
Nhắn xong tin nhắn này Lan cũng đưa tay khóa màn hình lại rồi để điện thoại của chồng lên tủ đầu giường. Có mệt mỏi bước xuống dưới nhà lấy một cốc nước ấm để uống. Bên ngoài trời vẫn mưa không dứt, từng tia chớp loé sáng rạch ngang trên bầu trời, tâm trạng của Lan bây giờ vừa rối bời vừa hoang mang lo lắng. Cô không biết, số tiền lớn chồng cô tiêu kia và người phụ nữ tên Vy liệu có liên quan gì đến nhau không?
Lan vẫn biết việc cô chưa có con chính là điều lo lắng lớn nhất của cô lúc này. Tuấn là con một trách nhiệm có người nối dõi đặt nặng trên vai anh. Có khi nào vì cô không có con nên anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác hay không?
Ngày hôm sau Tuấn dậy từ rất sớm, cơm say đêm qua làm đầu anh bây giờ vẫn còn chút choáng váng. Chỗ trống bên cạnh đã không còn ai, xem ra Lần đã dậy từ rất lâu trước đó. Với lấy điện thoại trên đầu giường, lướt qua những dòng tin nhắn Tuấn không khỏi thở dài. Đêm hôm qua Tuấn lại phải chi thêm vài chục triệu vì sếp anh ta nói không mang theo đủ tiền để đặt phòng khách sạn vì muốn lấy lòng cho nên Tuấn đã lấy tiền của mình ra và đưa cho anh ta.
Số tiền tích góp để mua xe chỉ trong 2 ngày ngắn ngủi đã không còn nữa. Anh cũng không biết phải nói thế nào với vợ mình nếu như cô phát hiện ra điều này. Lấy thân xác nặng nề xuống dưới nhà nhìn gương mặt vợ mình có gì đó không đúng lắm Tuấn lại càng thêm lo.
Tuấn đưa tay vào túi áo lấy ra một chiếc nhẫn nhỏ đưa cho cô, nói “Hôm trước quên mất ngày sinh nhật của em là anh không đúng. Cái này anh tặng cho em, xin lỗi em vì anh lỡ quên mất một ngày quan trọng như vậy.”
Lan nhìn hộp nhẫn trên bàn cô không nói gì cũng không đưa tay nhận lấy mà chỉ nhàn nhạt buông ra mấy chữ “Anh ăn sáng đi.”
Tuấn thấy thấy thái độ thờ ơ của cô để làm thắc mắc :”Em sao vậy? Không thích sao? Nếu không thích hay là để anh đổi sang mẫu khác?”
Lan lắc đầu :”không cần đâu, Anh ăn sáng đi rồi đi làm kẻo muộn.”
“Anh thấy em lạ lắm. Có chuyện gì thì cứ nói ra, hay là thành ý này của anh là chưa đủ?”
Lan vội vàng lên tiếng cắt ngang là anh nói :”Em nói rồi tất cả đều không phải. Anh đừng hỏi nữa lo ăn sáng đi.”
“Không được. Anh biết chắc chắn là có chuyện gì rồi. Em nói ra đi nếu em cứ im lặng như vậy anh cũng không biết tôi gặp mình sai ở đâu để sửa. Lan, chúng ta là vợ chồng mà nhớ có chuyện gì em cứ thẳng thắn nói ra đi.”
“Vậy được, nếu anh đã nói như vậy thì em hỏi anh rốt cuộc số tiền chúng ta tích góp bao nhiêu năm nay anh đã tiêu vào những việc gì? Còn nữa, người phụ nữ tên Vy rốt cuộc là ai? Anh đừng tưởng em không biết, em đã biết tất cả mọi chuyện rồi. Có phải vì chúng ta chưa thể có con cho nên anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác hay không?”
“Em xem điện thoại của anh hả? Em đã bao nhiêu tuổi rồi, đừng có vô lý như vậy nữa được không? Chúng ta đã là vợ chồng rồi em còn lo sợ cái gì nữa hả? Số tiền đó chỉ là anh dùng trước rồi sau đó sẽ kiếm lại về cho em. Em cũng biết mà nếu như anh leo được lên cái chữ trưởng phòng lương thưởng và đãi ngộ đều nâng lên rất nhiều. Người phụ nữ tên Vy và em nói chỉ là người anh tình cờ quen biết trong buổi tiệc xã giao mà thôi. Nếu như em không thích vậy thì anh sẽ lập tức chặn số của cô ta.”
Lan nghe chồng chất vấn cũng không ngại mà phản bác :”Anh thấy em như vậy là vô lý lắm sao? Có ai nửa đêm nửa hôm thấy điện thoại có chồng có tin nhắn của phụ nữ mà không lo lắng hay không? Cuộc đời ngoài kia rất nhiều cám dỗ cho dù là vợ chồng đi chăng nữa thì vẫn có một sự lo lắng nhất định chứ? Chẳng nhẽ chỉ là ghen một chút cũng không được hay sao?”
Tuấn buông đũa thở dài như là không muốn đôi co với cô nữa, anh buông lại một câu nói sau đó đứng dậy rời đi :”được rồi tùy em, em muốn nghĩ như thế nào cũng được. Muộn rồi anh đi làm đây.”
Sau đó hai vợ chồng cô chiến tranh lạnh với nhau hai ngày, trong hai ngày này chẳng ai thèm nói với ai một lời. Hai ngày này Tuấn vẫn là ngủ ở phòng khách, sau khi tỉnh dậy liền vội vã rời đi mà không thèm ăn sáng ở nhà nữa. Lan cũng chẳng quan tâm anh đi đâu làm gì, cô căn bản bây giờ không muốn là người chủ động làm hòa.
Một tuần nữa trôi qua rốt cuộc thì những giận hờn những cãi vã chẳng biết khi nào đã không còn nữa. Hôn nhân chính là cho dù có giận hờn cho dù có bực tức chị cần thời gian qua đi đều có thể xóa đi tất cả. Chỉ cần bao dung chỉ cần vì nhau cho dù giận hờn bao nhiêu cho dù bực quá cỡ nào đều có thể vì nhau mà bỏ qua tất cả.
Tuấn cứ như thường lệ trở về nhà sau mỗi giờ tan tầm, dạo gần đây anh không còn liên lạc với cô gái tên Vy kia nữa cho nên Lan cũng không còn gì để lo lắng nữa. Ngày hôm nay anh trở về nhà không quá trễ như trên tay còn con ôm theo một bó hoa hồng lớn.
Thấy Lan đang lúi húi trong bếp rửa rau Tuấn đến bước tới ôm lấy cô từ phía sau. Bó hoa hồng lớn vừa lúc xuất hiện trước mặt của cô, Lan có chút ngỡ ngàng xen lẫn vui mừng, đón lấy bó hoa trong tay anh hỏi :”hôm nay là ngày gì mà anh lại tặng hoa cho em vậy?”
Tuấn cười :”Cứ phải là ngày gì thì mới được tặng hoa cho em sao? Em đừng nấu cơm nữa, mau lên phòng tắm rửa sửa soạn một chút đi hôm nay chúng ta đi ăn nhà hàng.”
“Đi ăn nhà hàng?”Lan có chút khó hiểu :”Sao hôm nay anh lại đột ngột muốn đi ăn nhà hàng như vậy? Hôm nay là ngày kỷ niệm gì hay sao?”
Tuấn nửa đùa nửa thật :”Không phải là một ngày kỷ niệm nhưng mà là một ngày đáng nhớ.” Nói tới đây anh ghé sát vào tai cô thì thầm :”hôm nay anh chính thức nhận được quyết định, anh đã có được cái ghế trưởng phòng rồi.”
Đang nghe những lời này có chút không tin tưởng :”Anh nói thật sao?”
“Đương nhiên là anh nói thật rồi, em nghĩ chồng em không có khả năng đạt được cái ghế trưởng phòng đó sao? Chính vì vậy hôm nay chúng ta phải đi ăn mừng đấy. Hơn nữa ngày sinh nhật em vẫn chưa có cơ hội tổ chức, chi bằng nhân cơ hội này vừa là sinh nhật muộn, vừa là ăn mừng một chút.”