Một tiếng choang kèm theo nước nóng theo chiếc chén mà vương vãi khắp sàn. Bùi Thu Hằng như lên cơn điên vừa hét vừa lao về phía này.
“Trần Bảo Lan, mày đứng lại đó. Con khốn, hôm nay tao phải g.iết mày.”
Nhưng mà Bùi Thu Hằng con chưa kịp chạm vào cô thì cánh cửa phòng trà này đã bị đẩy ra từ bên ngoài. Anh Thanh được sự ủy thác của Hoàng Quân luôn đứng ở bên ngoài. Trong suốt cuộc nói chuyện vẫn là không can thiệp nhưng mà vừa rồi nghe thấy động tĩnh bên trong liền lập tức đẩy cửa đi vào.
Bùi Thu Hằng thấy có người lạ đột ngột đẩy cửa vào trong liền lập tức dừng mọi động tác. Bảo Lan thấy trợ lý của Hoàng Quân đột ngột xuất hiện ở nơi này liền có phần sửng sốt.
“Sao anh lại ở đây?”
Thanh gãi đầu cười gượng :”À… thật ra hôm nay là ngày nghỉ của tôi, tôi hôm nay ghé qua đây uống trà thấy bên trong cãi nhau lại nhắc tên cô cho nên vào đây xem thử.” Nói rồi Thanh nhìn sang phía Bùi Thu Hằng :”Cô muốn g.iết ai?”
Bùi Thu Hằng nhìn anh Thanh đứng chắn trước mặt Bảo Lan thì nhếch mép cười nhạt :”Chà, anh hùng cứu mỹ nhân cơ à. Nhanh như vậy mà cô đã có người mới rồi sao?”
Bảo Lan câu nhẹ khóe môi :”Nhanh hay chậm liên quan gì đến cô, chẳng phải chồng cũ của tôi cũng đã mang đĩ về làm vợ đó hay sao? Tôi bận lắm, cho nên đi trước đây, ở lại bình an nha.”
“Cô…”
Bùi Thu Hằng tức tối giậm chân nhìn Bảo Lan nhưng không làm gì được. Sau khi Thanh đưa cô ra xe, Bảo Lan nhìn anh Thanh cười khẽ :”Hôm nay cảm ơn anh đã giải vây cho tôi.”
Thanh lắc đầu :”Không có gì đâu. Thực ra hôm nay cũng không phải trùng hợp gì, tổng giám đốc là không yên tâm để cô một mình tới gặp bọn họ cho nên đã theo cô tới nơi này.”
Bảo Lan kinh ngạc :”Anh ấy cũng ở đây sao?”
Thanh lắc đầu :”Tổng giám đốc có việc gấp nên đã rời đi rồi. Cậu ấy bảo tôi ở lại đây cùng cô để phòng bất trắc.” Nói tới đây Thanh hướng mắt vào phía trong một chút rồi mới nói tiếp :”Tôi để quên đồ ở trong, cô ngồi đây đợi tôi một chút nhé rồi tôi đưa cô về.”
Bảo Lan gật đầu nhìn theo bóng dáng trợ lý Thanh đi vào bên trong. Vừa lúc đó gia đình của Tuấn cũng đi từ phía phòng trà ra bên ngoài. Ngày hôm nay cô thực sự cảm thấy rất thoải mái, những điều tiếng và ấm ức khi xưa đều đã được phơi bày ra ánh sáng.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc, cô chỉ mong những ngày tháng tới sẽ có được bình yên, vậy là đủ lắm rồi.
Phía bên kia, Tuấn sau khi đưa bà Phương và Bùi Thu Hằng trở về nhà, lập tức gương mặt anh trở nên biến đổi. Ánh mắt Tuấn rực lửa, khuôn mặt như đang kìm nén rất nhiều. Cơn giận như cơn cuồng phong cuồn cuộn nhấn chìm toàn bộ lý trí anh ta lúc này. Bước chân Tuấn lao nhanh về phía trước, anh vừa lao đi vừa vung tay lên nhìn rất đáng sợ.
“Anh… sao…”
Bùi Thu Hằng thấy Tuấn lao nhanh về phía mình mà lắp bắp, nhưng chưa để cô ta nói được hết câu thì một cái tát như trời giáng in hằn trên má cô ta. Tuấn dùng lực rất lớn cho nên Bùi Thu Hằng sau khi lĩnh trọn cát tát liền ngã nhào ra sàn. Máu từ khóe miệng cô ta rỉ ra đỏ thẫm, chưa kịp để cô ta thích ứng kịp thì cái tát thứ 2 lại giáng xuống làm cô ta choáng váng xây xẩm cả mặt mày.
Tuấn chỉ thẳng tay vào mặt cô ta mà quát :”Cô cắm sừng tôi bao lâu rồi, hả? Có phải từ khi cô trở về đã qua lại với tên kia trước đó hay không? Bùi Thu Hằng hôm nay tôi nhất định sẽ cho cô biết cô lừa dối tôi sẽ nhận lại hậu quả như thế nào?”
Bùi Thu Hằng nức nở :”Anh Tuấn, em sai rồi. Em xin anh, đừng đánh em có được không. Em…”
“Cô còn dám mở miệng ra nói sao? Uổng công tôi và mẹ tôi tin tưởng cô như vậy, hóa ra tất cả đều bị cô lừa dối. Cũng may đứa trẻ kia không còn, nếu không chẳng phải tôi phải nuôi con tu hú cho các người hay sao?”
Bùi Thu Hằng nức nở nên giọng nói cũng ngắt quãng theo :”Anh Tuấn, em… em sai rồi. Em xin lỗi, xin anh đừng bỏ em…”
Bà Phương trừng mắt chỉ thẳng mặt Bùi Thu Hằng giận giữ quát lên :”Mày còn dám cầu xin nó đừng bỏ mày? Tao nói cho mày biết ngay ngày hôm nay mày phải ký vào đơn ly hôn rồi cút xéo khỏi căn nhà này. Tao không có loại con dâu khốn nạn như mày, tất cả chuyện này là do bày bày ra. Tao không đánh mày đã là may cho mày lắm rồi.”
Trần Thu Hằng cười lớn :”Ha… các người nói tôi khốn nạn vậy các người có nhìn lại mình không? Là ai ngay từ ban đầu đã ghét con dâu, là ai ngay từ ban đầu đã bỏ bê vợ rồi sa ngã? Cho dù tôi có tội thì các người cũng có phần. Tôi phải cút xéo khỏi nơi này thì các người cũng vậy. Đừng quên Trần Bảo Lan cũng chỉ cho các người 1 tuần.”
Tuấn giận giữ chỉ thẳng tay ra cửa nói lớn :”Cô đi đi, mau đi khỏi tầm mắt tôi ngay đi. Nếu để tôi gặp lại cô lần nữa thì đừng trách tôi không nể tình.”
Bùi Thu Hằng dùng ánh mắt vừa hả hê vừa tức giận nhìn bọn họ vài giây rồi đứng dậy lên phòng lấy đồ đạc sau đó rời đi. Cô ta lên một chiếc taxi rồi lấy điện thoại gọi đi. Đầu dây bên kia rất nhanh đã có người bắt máy. Bùi Thu Hằng không nhanh không chạm hỏi một câu.
“Anh bây giờ đang ở đâu?”
…
Chiếc xe taxi đưa Bùi Thu Hằng tới 1 khách sạn sang trọng ở quận Hoàn Kiếm. Sau khi gõ cửa cánh phòng nơi tầng cao nhất, cô ta đứng bên ngoài kiên nhẫn đợi chờ. Chừng 2 phút sau cánh cửa căn phòng đó cũng mở ra, Hoàng Anh Dũng nhìn người phụ nữ ở bên ngoài bằng ánh mắt lộ rõ 3 phần chán ghét.
Sau khi đóng cửa căn phòng kia lại, Hoàng Anh Dũng đi nhanh tới sofa rồi ngồi xuống. Anh ta vươn tay lấy chai rượu trên bàn rót một ly rồi bình thản thưởng thức. Vị rượu cay nồng càng làm con người ta thêm phần say mê. Hoàng Anh Dũng ngả người trên sofa rồi lắc lư ly rượu trên tay.
Hắn ta nhìn người phụ nữ khúm núm trước mặt mình cất giọng khàn khàn :”Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi…” Bùi Thu Hằng ngập ngừng rồi bất ngờ quỳ thụp xuống nức nở :”Xin anh hãy cứu tôi.”
“Cứu cô?” Hoàng Anh Dũng nhướng mày :”Cô nói tôi phải cứu cô thế nào đây?”
“Anh… anh có thể cho tôi vay một ít tiền được không? Đứa bé kia tôi cũng nghe lời anh phá đi rồi, tôi…”
Xoảng!
Chưa kịp để Bùi Thu Hằng nói hết câu chiếc ly trên tay Hoàng Anh Dũng đã bay một đường vòng cung rồi đáp xuống ngay bên cạnh cô ta. Cả người Bùi Thu Hằng co lại, có vẻ như cô ta đang rất sợ hãi. Cơn giận của Hoàng Anh Dũng trước nay vốn không phải là điều dễ trải qua, nói đúng hơn nó là nỗi ám ảnh rất lớn trong lòng Bùi Thu Hằng.
Hoàng Anh Dũng ngồi thẳng người dậy, đôi mắt sắc lạnh như dao hướng thằng về phía cô ta :”Cô muốn vay tiền? Cô nghĩ tôi sẽ đưa cho cô sao? Bùi Thu Hằng, chẳng phải cô có đàn ông khác bên ngoài sao? Chẳng phải cô mới cưới thằng đó hả, sao bây giờ lại chạy tới ôm chân tôi như thế này?”
Bùi Thu Hằng không phản bác được câu gì, cô ta vốn cứ nghĩ sẽ tìm được một người đàn ông tốt để dựa vào. Cô ta vốn cứ nghĩ mình sẽ giấu được chuyện này mãi. Vậy mà tất cả đều bị Trần Bảo Lan phanh phui ra không thiếu thứ gì.
“Bùi Thu Hằng, ngay từ ban đầu là cô đã muốn làm phản tôi, cho nên lần này cô muốn sống hay chết cũng không liên quan tới tôi nữa. Đó là cái giá của sự phản bội.” Giọng Hoàng Anh Dũng trở nên âm u tới mức đáng sợ :”Cũng may cho cô, tôi đây hôm nay từ bi độ lượng không tính sổ với cô. Cho nên trước khi tôi đổi ý thì mau cút đi. Nếu như cô một lần nữa xuất hiện trước mắt tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô. Vậy nên, muốn sống thì cút khỏi tầm mắt tôi, nếu không thì đừng trách tôi độc ác.”
Bùi Thu Hằng hoảng loạn vội vàng nức nở :”Đừng… xin anh đừng đuổi tôi đi. Từ giờ trở đi tôi sẽ ngoan ngoãn làm tình nhân của anh. Tôi tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng, xin anh…”
“Loại phụ nữ dơ bẩn như cô cũng còn xứng làm tình nhân của tôi sao?”
Bùi Thu Hằng ngồi thụp xuống sàn, ánh mắt thẫn thờ cùng tuyệt vọng. Lần này cô ta xong thật rồi, bây giờ cô ta gần như mất tất cả, công việc cũ không còn, nhà thì đã bán tiền bạc cũng không. Cô ta biết phải làm sao bây giờ?
Bùi Thu Hằng lầm lũi như cái xác không hồn bước đi dưới bầu trời u ám. Cô ta đi tới tiệm kim hoàn bán đi một số nữ trang cô ta có để thuê một căn nhà trọ để ở tạm qua ngày.
Tuấn cùng bà Phương cũng chẳng khá hơn là bao. Sau khi dọn ra khỏi căn nhà đã ở nhiều năm bọn họ phải bán đi chiếc ô tô để mua một căn chung cư cũ để ở. Công việc của Tuấn ngày càng bất lợi, các dự án cũng đột ngột đều xảy ra trục trặc làm công ty thiệt hại rất nhiều.
Căn nhà kia sau khi được Tuấn trả lại mặt bằng Bảo Lan liền bán nó đi. Cô không muốn giữ lại dù chỉ một chút những thứ liên quan đến Tuấn và gia đình anh lúc này.
…
Hôm nay là một ngày đẹp trời, Bảo Lan ngồi trong quán cafe quen nhâm nhi một ly trà nhài thơm phức. Chẳng biết từ bao giờ cô lại có thói quen uống trà thay vì những thức uống thịnh hành của giới trẻ. Nhìn ra những tia nắng lấp ló trên tàng cây, cô thấy lòng mình yên bình lạ. Dạo gần đây công việc của cô vô cùng thuận lợi chẳng biết là do cô may mắn hay là do có ai đó âm thầm giúp đỡ.