Đi Qua Bóng Tối

Chương 21






Sau khi Tuấn rời đi, điện thoại của Bùi Thu Hằng vang lên một dòng tin nhắn. Cô ta nhanh chóng mở ra xem liền phát hiện ra đó là tin nhắn của Hoàng Anh Dũng. Hắn đã đưa cho cô một địa chỉ khách sạn và nói cô ta phải đến đó ngay. Bùi Thu Hằng không dám chậm trễ nên lập tức chuẩn bị một chút rồi cũng rời đi. Hôm nay là chủ nhật cho nên cô ta cũng không phải đi làm, địa chỉ khách sạn quen thuộc cho nên cô ta cũng không cần phải tìm đường đi đến đó.

Khi Bùi Thu Hằng đi tới nơi, một chiếc xe sang trọng đã đỗ sẵn ở đó, vừa thấy bóng dáng cô ta trợ lý của Hoàng Anh Dũng đã vội vàng bước tới.

“Cô Thu Hằng, thiếu gia ở bên này.”

Bùi Thu Hằng bước vào chiếc siêu xe đen bóng của Hoàng Anh Dũng, cánh cửa xe vừa khép lại thì chiếc xe cũng ngay lập tức phóng đi.

Thấy Hoàng Anh Dũng vẫn không nói gì, Bùi Thu Hằng liền lên tiếng phá vỡ không khí yên tĩnh ấy :”Anh định đưa tôi đi đâu?”

“Cô cứ ngồi yên là được.”

Chiếc xe chầm chậm chạy ra ngoại thành, tới một khu vực hoang vắng không người qua lại thì mới dừng lại.

Bùi Thu Hằng nhìn nơi này một lượt, cô ta nghi ngờ hỏi :”Anh đưa tôi đến đây làm gì?”

Trái lại với vẻ mặt lo lắng của Bùi Thu Hằng, Hoàng Anh Dũng cất giọng thờ ơ :”Chẳng làm gì cả. Dạo gần đây cô có vẻ thích làm trà xanh gớm nhỉ?”

Bùi Thu Hằng cau mày :”Anh theo dõi tôi sao?”

“Thì sao? Bùi Thu Hằng, tôi cảnh cáo cô, cho dù cô chen chân vào gia đình nào hay lấy bất kỳ người nào, thì cô vẫn phải là nhân tình của Hoàng Anh Dũng tôi. Cô cũng đừng quên hợp đồng giữa chúng ta.”

Câu nói vừa dứt thì Hoàng Anh Dũng cũng đột ngột kéo chiếc ghế của Bùi Thu Hằng đang ngồi ngả ra phía sau một góc 80 độ. Dây an toàn “cách” một tiếng cũng bị tháo bung ra, chưa kịp để cô ta định thần chuyện gì đang xảy ra thì cơ thể to lớn của Hoàng Anh Dũng đã đè xuống người cô ta. Chuyện gì đến cũng đến, hôm nay Hoàng Anh Dũng có tâm trạng chơi trên xe cô ta tuy rằng thấy việc này quá ư là d.âm dục nhưng lại không cách nào kháng cự được.

Bùi Thu Hằng bực bội khẽ gắt nhẹ :”Hoàng Anh Dũng, anh điên rồi.”

“Sao vậy, bây giờ cô có người mới rồi bắt đầu muốn làm phản rồi có phải hay không?”

“Tôi… Không…”

Hoàng Anh Dũng cười khẩy :”Sao thế, sợ rồi à? Vậy thì tốt nhất đừng có làm phản tôi, nếu không hậu quả thế nào cô cũng rõ mà.”



Phía bên kia sau khi rời khỏi căn hộ của Bùi Thu Hằng, Tuấn một đường trở về nhà trong mỏi mệt. Bà Phương lúc sáng có nhận được tin nhắn của cô con gái nuôi quý hóa nên có chút vui mừng. Bà ta sốt ruột chờ con trai ở phòng khách, vừa thấy bóng dáng anh trở về đã vội vã chạy tới hỏi han.

“Cả đêm qua con đi đâu vậy? Con không về mà cũng chẳng báo với mẹ một tiếng?”

Tuấn có chút bối rối :”Con…”

“Thôi được rồi mau vào trong đi, mẹ nấu đồ ăn sáng rồi ăn một chút rồi lên phòng nghỉ ngơi.”

Tuấn gật đầu rồi theo bà Phương đi vào trong nhà, anh rút điện thoại ra kiểm tra tin nhắn một lần nhưng tuyệt nhiên không thấy cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào từ vợ mình.

Tuấn đưa cốc sữa lên miệng uống một ngụm rồi nhìn bà Phương hỏi :”Vợ con về nhà chưa mẹ?”

Bà Phương nghe Tuấn hỏi vậy thì quắc mắt :”Mày còn hỏi đến nó nữa sao? Đừng nói là về ngay cả điện thoại nó còn chẳng thèm gọi xem bà già này ở nhà cơm nước thế nào. Tao đã nói ngay từ đầu rồi mày cứ chiều nó, bây giờ nó trèo lên đầu lên cổ bà già này nó ngồi luôn rồi.”

Tuấn không nói gì, sau khi ăn sáng xong anh để lên phòng lấy điện thoại gọi đi. Điện thoại kết nối thật lâu nhưng không có người nghe máy, mãi cho tới khi cuộc gọi thứ ba gần như hết chuông thì đầu dây bên kia mới mang lên một tiếng nói xa lạ.

“Alo?”

Tuấn nghe giọng nói xa lạ kia có chút nghi ngờ, anh đưa điện thoại ra nhìn lại dãy số trên màn hình một lượt rồi mới cẩn trọng hỏi lại :”Xin hỏi ai đang nghe máy của vợ tôi vậy?”

Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi bất chợt vang lên một giọng nói giận dữ :”Anh là chồng của chủ nhân số điện thoại này sao? Tôi còn tưởng cô ấy độc thân cơ đấy?”

Tuấn nghe những câu này lại càng khó chịu hơn, điện thoại của Lan sao lại có người nào đó nghe máy. Có khi nào Lan đã làm mất điện thoại Trang :”Cô là ai vậy?”

“Tôi là bệnh nhân ở cạnh giường cô ấy. Vợ anh nằm viện sốt ly bì mấy ngày hôm nay rồi mà không thấy người nhà vào thăm. Tôi còn tưởng cô ấy không có gia đình cơ đấy, hóa ra một cô gái xinh xắn đáng thương như vậy lại có một người chồng vô tâm như anh. Vợ anh nằm viện hơn một ngày trời ấy vậy mà tới tận bây giờ anh mới gọi điện hỏi thăm.”

Tuấn nghe nói là nằm viện để có chút hoảng hốt :”Cô nói vợ tôi nằm viện sao? Tình hình cô ấy thế nào rồi? Cô ấy đang nằm ở bệnh viện nào cô có thể nói cho tôi biết được không?”

Khi nghe những lời này người phụ nữ ở đầu dây bên kia bật cười mỉa mai :”Tôi còn tưởng anh còn đang bận ở bên người phụ nữ khác cơ đấy.”

Lời nói bâng quơ kia chẳng hiểu sao lại nói trúng tim đen của Tuấn làm anh ta câm nín không nói lên lời. Tuấn ho khan một tiếng :”À… Mấy hôm nay tôi có dự án quan trọng cho nên không biết vợ mình đang nằm trong bệnh viện. Xin hỏi cô ấy hiện tại đang nằm ở bệnh viện nào?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi cũng cho Tuấn biết địa chỉ bệnh viện nơi Lan đang nằm điều trị. Chị gái kia sau khi trả lại điện thoại cho Lan liền nhìn cô thở dài.

“Chị cũng phục em thật đấy, rõ ràng là có chồng nhưng khi vào viện lại không thèm gọi điện báo tin cho chồng biết. Chị thấy chồng em cũng lo lắng cho em đấy chứ. Hai đứa cãi nhau đấy à?”

Lan thở dài :”Cũng không hẳn là cãi nhau chị ạ.”

“Vậy tóm lại là có chuyện gì? Nếu như có thể em hãy cứ nói ra, tâm sự với người khác cũng chính là một cách để giải tỏa nỗi buồn trong lòng mình. Chúng ta đều là phụ nữ, chị biết có rất nhiều việc không tiện nói cho người ngoài biết nhưng mà cứ giấu trong lòng như vậy thì có thể ổn hơn không?”

Lan cúi đầu im lặng :”Em không giận chồng em, nhưng mà thật lòng em cũng không muốn về nhà lúc này. Em thật sự không có cách nào để hòa hợp với mẹ chồng em được. Bọn em cưới nhau cũng hơn một năm nhưng mà vẫn chưa có em bé, chồng em lại là con 1 cho nên áp lực sinh con cũng làm gia đình em đảo lộn rất nhiều.”

“Em đừng quá quan trọng vấn đề đó. Cuộc sống này là của em, Cho dù em đau hay em mệt cũng chỉ là một mình em cảm nhận. Chuyện sinh con hay không sinh được con không phải chỉ do mình em. Nếu như chồng em cảm thông với em thì là chuyện tốt, nhưng mà nếu anh ta không cảm thông với em thì làm thế nào? Hãy nghe chị, cho dù chồng em đối xử với em ra sao hay mẹ chồng có tồi tệ đến thế nào thì cuối cùng chỉ có mình em phải thu dọn tàn cuộc. Vậy nên em phải cố gắng chăm sóc thật tốt bản thân mình. Nếu như anh ta đối xử không tốt với em thì cứ mạnh mẽ mà bỏ đi, mạnh mẽ đổi một người chồng mới. Cuộc sống là của em đừng vì bất kỳ ai mà u buồn.”

Lan mỉm cười :”Em cảm ơn chị đã cho em những lời khuyên thật sự quý giá. Vợ chồng em trước nay vẫn rất hòa hợp chỉ là dạo gần đây mẹ chồng nhà em không vừa mắt cho nên em cũng có chút tủi thân.”

Chị Hồng những cô đầy vẻ cảm thông :”Mẹ chồng thì là câu chuyện muôn thuở rồi em ạ. Người ta hay nói “trời mưa ướt lá dai bì, con mẹ mẹ xót chứ xót gì con dâu” không có sai đâu em ạ. Thôi cố gắng mà nhẫn nhịn một chút em ạ, đàn ông ấy mà họ luôn đòi hỏi vợ mình phải đối xử với mẹ họ thật tốt nhưng chẳng mấy ai bảo mẹ anh ta phải đối xử tốt với con dâu cả.”

Lan cúi đầu cười khổ, chuyện này cô vẫn biết nhưng mà mẹ chồng cô dạo này không phải chỉ đơn giản là nhìn cô không vừa mắt mà là cố tình kiếm chuyện với cô rồi. Hơn nữa lại thêm Bùi Thu Hằng thường xuyên diễu võ dương oai trước mặt cô nữa.

Khoảng chừng 15 phút sau thì Tuấn cũng tìm tới nơi, vừa thấy Lan nằm trên giường bệnh tay cắm kim truyền liền có chút luống cuống.

“Em sao vậy? Tại sao bệnh tới mức này mà không nói cho anh biết?”

“Nói cho anh biết để làm gì? Em bệnh thế nào chẳng phải mẹ cũng biết hay sao? Em cứ nghĩ khi em bước ra khỏi căn nhà này người đầu tiên gọi cho em phải là anh chứ. Nhưng xem ta em đã không còn quan trọng với anh nữa rồi thì phải.”

Tuấn vội vàng cắt ngang lời cô nói :”Em đừng nói như vậy. Anh thật sự không biết em lại bệnh nặng tới vậy. Hôm qua mẹ nói là em cãi nhau với mẹ nên bỏ về nhà ngoại, anh vốn nghĩ sẽ để cho em yên tĩnh một thời gian rồi mới trở về tìm em. Anh thật sự không biết em bị bệnh thật mà.”

“Vậy là mẹ nói gì anh cũng tin sao? Anh không thể gọi điện cho em hỏi xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. Một cuộc điện thoại với anh khó như vậy sao? Hay là với anh em thật sự không đáng tin cậy nói chuyện một chút.”