Đi Qua Bóng Tối

Chương 11





Và lúc này bên ngoài cửa cũng vang lên tiếng xe, qua khung cửa sổ nhỏ Thu Hằng thấy một chiếc xe ô tô đang tiến vào trong sân. Cô ta dám chắc là Tuấn đã trở về nên vội vàng rửa tay rồi chạy ra bên ngoài đón anh. Lan cũng chẳng thèm quan tâm tới điều đó, dù sao bạn cũ lâu ngày không gặp có chút háo hức cũng là điều bình thường thôi.
“Anh Tuấn, anh về rồi. Hôm nay tại sao anh lại về trễ như vậy làm người ta đợi anh lâu muốn chết.”
Khi Tuấn đang cởi giày bước vào trong nhà liền nghe thấy một giọng nói lạ. Anh ngước mắt nhìn lên trong ánh mắt thoáng hiện lên vài tia bất ngờ :”Thu Hằng em về bao giờ vậy, sao em không nói trước với anh một tiếng? Hơn nữa sao em lại biết nhà anh ở đây?”
Thu Hằng mỉm cười thần bí :”Sao em lại không biết được cơ chứ. Cho dù chân trời góc bể em cũng sẽ tìm được ra anh.”
Tuấn bật cười :”Lại đùa nữa rồi, cái tính cách này của em bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi nhỉ?”
Thu Hằng rất tự nhiên vừa đưa tay đỡ lấy catap trong tay anh vừa cười nói :”Người xưa có câu “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” mà. Cho dù bao nhiêu năm đi chăng nữa thì tính cách vẫn luôn như vậy thôi làm sao khác được.” Thu Hằng nhìn Tuấn tỏ vẻ thần bí rồi ghé sát tai anh khẽ thì thầm :”Anh Tuấn, e nói nhỏ này. Em thấy chị dâu có vẻ không thích em hay sao ấy. Vừa rồi lúc em vào bếp nói chuyện với chị dâu chị ấy cứ để em độc thoại 1 mình.”
Tuấn cau mày, ánh mắt không tự giác hướng vào trong bếp, khi thấy Lan vẫn đang bận rộn nấu ăn thì mày kiếm mới dãn ra một chút :”Chắc cô ấy bận nấu nướng hoặc là ngại giao tiếp với người lạ nên như vậy thôi. Đi vào trong nhà uống nước nói chuyện với mẹ đi, anh lên thay đồ một chút rồi sẽ xuống ngay.”
“Vâng.”
Thu Hằng ngoan ngoãn đưa lại catap cho anh rồi về sofa cùng bà Phương tán gẫu. Tuấn sau khi tắm qua liền rẽ lại phòng bếp, thấy Lan mồ hôi nhễ nhại một mình quay cuồng trong phòng bếp mà có chút xót xa.
“Vợ nấu món gì mà ngon vậy? Hôm nay vất vả cho em rồi.”
Lan cười :”Không có gì. Chẳng mấy khi nhà có khách mà. Anh cứ ra nói chuyện đi, em làm một chút nữa là xong rồi.”
“Ừm, vậy anh ra ngoài trước nhé.” Tuấn thơm nhẹ lên má cô rồi đi ra ngoài, tất cả những hành động này đều lọt vào một đôi mắt sắc lạnh. Đôi mắt kia ánh lên vài tia ghét bỏ cùng tức giận.
Từ bên ngoài phòng khách, Thu Hằng nhìn thấy tất cả những gì vừa xảy ra, lần này cô ta trở về là để gặp lại người xưa. Hôm về quê cô ta đã nghe nói Tuấn bây giờ rất có điều kiện nhà lại ở giữa thủ đô, nhưng mà có điều anh lấy vợ rồi. Cô ta vốn không để tâm những điều đó, từ nhỏ cho tới bây giờ cô ta rất thích Tuấn. Nói đúng hơn Thu Hằng tá thương thầm Tuấn từ rất lâu rồi, chỉ là cô ta chưa bao giờ nói ra điều đó.
Tiếc rằng bây giờ anh đã là chồng người ta, giá như cô ta về nước sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Vừa rồi khi nhìn thấy những hành động thân mật của vợ chồng Tuấn thật lòng mà nói cô ta rất tức giận. Thu Hằng rất muốn chạy vào phê đó kéo Tuấn ra ngoài nhưng mà cô ta lại không có tư cách làm điều đó.
Thấy bóng Tuấn đang dần đi ra phía này, ánh mắt cô ta thu lại vài tia giận dữ. Thu Hằng bay ra một nụ cười giả dối :”Anh Tuấn lâu ngày không gặp nhưng mà anh chẳng già đi chút nào. Ngược lại em thấy anh càng ngày càng trẻ trung phong độ đấy.”
Tuấn cười xòa :”Em cứ quá khen. Đàn ông u40 thì còn trẻ trung cái nỗi gì.”
“Em nói thật mà.” Nói tới đây cô ta lay lay bà Phương khẽ hỏi :”Mẹ có thấy như vậy không mẹ, con nói anh Tuấn càng ngày càng phong độ mà anh ấy không tin.”
Vẫn nghe thấy Thu Hằng vẫn gọi mình là mẹ thì có chút không hài lòng :”Thu Hằng sao em lại gọi mẹ anh là mẹ, bây giờ em lớn rồi phải chú ý cách xưng hô chứ.”
Thu Hằng nghe vậy đến có chút phụng phịu :”nhưng mà em gọi bác gái là mẹ quen miệng rồi, bây giờ sửa lại cái thấy ngượng ngượng làm sao ấy.”
“Ngượng thì em cũng phải gọi chứ. Anh là con một, hơn nữa bây giờ anh có vợ rồi, em có một cậu mẹ hai câu mẹ nhỡ đâu người ngoài để hiểu nhầm thì không hay đâu.”
Bà Phương nghe Tuấn và Thu Hằng chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này và mâu thuẫn liền đứng ra giảng hòa :”thôi được rồi. Tuấn này, con đừng quá khắt khe với con bé nữa. Dù sao thì từ nhỏ tới lớn nó cũng gọi mẹ là mẹ rồi, cứ coi như mẹ có thêm một cô con gái nuôi có sao đâu.”
“Con mời cả nhà và ăn cơm ạ.”
Giữa lúc này tiếng gọi Lan bất chợt vang lên, bà Phương nghe vậy vội vàng đứng lên, nói :”Thôi được rồi đi vào ăn cơm đi mấy đứa.”
Thu Hằng thấy Lan vẫn còn lúi húi trên bàn bếp bước chân bất giác nhanh hơn một chút. Thấy Tuấn ngồi xuống một chiếc ghế, cô ta liền vội vàng ngồi xuống ghế trống bên cạnh anh.
Vừa lúc đó Lan cũng bê canh ra tới bàn ăn, cánh tay cô ngưng lại vài giây khi thấy cô gái kia đang ngồi ở vị trí của mình. Thu Hằng vốn nhận ra Lan đang nhìn mình bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, cô ta khẽ cười thầm trong lòng.
Bà Phương nhìn thấy Lan mãi không đặt tô canh xuống có chút khó chịu :”Cô làm cái gì mà đứng thần người ra như vậy? Không định đặt tô canh xuống à?”
Lan lúc này mới phản ứng lại, cô vội đặt tô canh vào mâm nhưng mà vẫn do dự mà chưa ngồi xuống. Lúc này Tuấn cũng buông điện thoại xuống nhìn lên thì mới phát hiện ra người ngồi cạnh anh ta là Thu Hằng.
Cô ta lúc này trên mặt bày ra một nụ cười hiền lành, Thu Hằng nhìn Lan mà nói :”Chị dâu, hôm nay em ngồi đây chị không ngại chứ? Thật ra thì ngày trước em vẫn luôn ngồi ở bên cạnh anh Tuấn như thế này. Đã rất lâu rồi bọn em mới gặp nhau hy vọng chị không giận nha.”
Lan chỉ cười không đáp, cô đủ thông minh để nhận ra ẩn ý trong câu nói vừa rồi của Thu Hằng. Bọn họ ngày trước vốn là thanh mai trúc mã mà, cô ta là đang nói cô chính là người chen chân vào mối quan hệ của bọn họ hay sao?
Tuấn nhận ra Lan có vẻ không vui, nên nhìn Thu Hằng khó xử nói :”Hằng này, hay là mai em chuyển sang bên kia ngồi với mẹ có được không?”
Bà Phương chép miệng :”Ôi dào ngồi đâu chả được. Chỉ là ăn một bữa cơm thôi chứ nó có phải là thay cô vợ làm thằng Tuấn đâu sợ.”
Lên lúc này chỉ cười gượng :”À chẳng qua là con quên không lấy xì dầu thôi. Dù sao thì Thu Hằng là khách của nhà chúng ta, con thì ngồi đâu chả được.”
Chữ “khách”ở trong miệng của Lan như vả thằng vào mặt của Thu Hằng không chút Khoan nhượng. Chỉ một câu nói này cũng đủ vạch rõ ranh giới chủ- khách với cô ta. Thu Hằng im lặng không nói được gì, trong lòng cô tuy là tức tối nhưng tuyệt nhiên lại không biểu hiện ra bên ngoài.
Thu Hằng cầm đôi đũa ở bên cạnh sau khi mời mọi người ăn cơm liền lát một miếng trứng cho lên miệng. Cô ta nhăn mặt :”Trời ơi chị dâu, trứng này hình như hơi mặn thì phải. Trước nay thận của mẹ không tốt, chị nên nấu nhạt một chút thì hơn.”
Tay cầm đũa của Lan cứng lại một chút, trứng này coi chị trong một chút xíu hạt nêm làm sao mà có thể mặn được. Thu Hằng này là đang cố tình bắt lỗi cô sao.
Lan không nói gì chỉ gắp một miếng trứng chiên chuyển sang bát cho Tuấn. Thu Hằng thấy hành động của Lan thì cau mày :”Sao chị lại gắp trứng cho anh ấy vậy? Anh Tuấn đâu có ăn được trứng chiên đâu.” Nói tới đây cô ta liền gắp một miếng cá cho vào bát của Tuấn, nói :”Anh Tuấn, món cá hồng anh thích nhất này, anh không thích thì đừng miễn cưỡng ăn trứng nữa.”
“Có thể cô nhầm rồi, anh Tuấn bình thường vẫn rất thích ăn trứng. Có lẽ khẩu vị bây giờ của anh ấy đã không còn giống như ngày xưa nữa. Ngược lại những món về cá và hải sản anh ấy đã không còn thích nữa rồi.”
Câu nói vừa dứt Tuấn cũng thuận thế mà bỏ miếng trứng vào miệng mà ăn một cách ngon lành.
Ý tứ trong câu nói của Lan đã được phơi bày quá rõ ràng, Thu Hằng á khẩu không nói thêm được gì nữa. Lần này cô ta thua đau đớn rồi.
Không!
Cô ta sẽ không bao giờ chấp nhận như thế!
Lần này cô ta trở về làm muốn ở lại nơi này!
Mối tình cô ta giấu kín trong lòng bao nhiêu năm nay tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu nhường anh cho người khác. Suốt 12 năm từ ngày con ta biết mình thích Tuấn cho tới tận bây giờ cô ta vẫn ao ước được làm vợ anh.
Cho dù là anh có vợ rồi đi chăng nữa.
Cho dù là cô ta bị người đời chê cười.
Cho dù phải trả bất cứ giá nào cô ta cũng muốn giành bằng được ánh trăng sáng trong lòng về tay mình. Được đường đường chính chính bước chân vào cánh cổng lớn của nhà này, được ở bên người mà cô ta đã thầm ái mộ bấy lâu.
Những tất cả cô ta biết Tuấn có thể cho cô ta được một cuộc sống đủ đầy. Cô ta cũng biết hai vợ chồng Tuấn lấy nhau đã lâu nhưng chưa có lấy nổi một con. Đây chính là cơ hội mà cô ta không thể bỏ lỡ, trước mắt người cô ta cần phải lòng chính là mẹ của anh. Thu Hằng vẫn biết bà Phương còn rất quý mến mình, hơn nữa người phụ nữ này chỉ cần có một chút quà giá trị chắc chắn sẽ có thể làm bạn ta xiêu lòng.