1.
Thi tốt nghiệp trung học phổ thông xong, tôi rảnh rỗi sinh nông nổi đi nhặt ve chai, cũng bởi vì nhà chúng tôi lập nghiệp từ nghề thu mua ve chai.
Ba tôi được người đời gọi là Vua đồng nát.
Mỗi lần ông ấy nghe thấy biệt danh đấy đều cười ha hả vỗ vào chiếc bụng bia, “Vua đồng nát thì Vua đồng nát, cũng chỉ là tên gọi thôi mà.”
Thân là con gái của Vua đồng nát, từ nhỏ tôi đã luyện thành công cái gọi là “Hỏa Nhãn Kim Tinh”. Nhưng ba tôi lại nói: “Con nít con nôi, nhặt ve chai cực khổ mà chẳng kiếm được tiền lâu dài. Nhà chúng ta thiếu người trí thức, con cố gắng thi vào Thanh Hoa Bắc Đại để chúng ta nở mày nở mặt.”
Thế nên tôi chuyển từ chăm chỉ nhặt ve chai sang chăm chỉ học hành.
Tôi cứ cố gắng không ngừng nghỉ, cuối cùng không cẩn thận ẵm luôn vị trí đứng đầu toàn trường, hơn nữa còn giữ vững vị trí đó một thời gian dài.
Đáng tiếc, một học sinh chuyển tới đã hoàn toàn phá vỡ truyền thuyết về tôi.
Học sinh mới đến tên là Lâm Vũ Hàng, nghe nói cậu ta ở nước ngoài chuyển về, từ đầu tới chân đều là hàng hiệu, bạn cùng bàn của tôi nói rằng chiếc đồng hồ trên tay cậu ta có thể mua được cả một con bò.
Tôi ngước lên nhìn người nọ.
Đúng là chiếc đồng hồ kia có thể mua được một con bò thật.
Bởi vì học sinh chuyển trường chưa quen cuộc sống ở nơi này nên chủ nhiệm lớp sắp xếp cho cậu ta ngồi gần tôi, còn người bạn cùng bàn của tôi thì biến thành bạn ngồi đằng trước.
Tôi mỉm cười với cậu bạn mới tới, vừa chìa tay ra vừa chào hỏi, “Hân hạnh làm quen.”
Người nọ lạnh lùng liếc tôi, chẳng thèm đếm xỉa gì tới tôi mà ngồi phịch xuống ghế.
Tôi âm thầm hứ một tiếng.
Giả bộ làm màu cái gì chứ.
Mặc dù cậu bạn mới tới tỏ ra rất khó gần, nhưng người làm lớp trưởng như tôi đây nhất định phải nhiệt tình với cậu ta.
Tiết học thể dục buổi sáng, tôi kéo cậu bạn kia lại và nói: “Bạn học này, tiết thể dục này sẽ kết hợp võ thuật truyền thống và mấy động tác nhảy ở quảng trường, tôi dạy cậu một chiêu có tên là Bạch Hạc Lượng Sí trước, được chứ?”
Người kia hờ hững gật đầu, cậu ta hoàn toàn không nhận thấy sự tà ác đang cháy ngùn ngụt trong mắt tôi.
Vì vậy tiếp sau đó, trong khi mọi người đang thực hiện động tác “Hùng Ưng cất cánh” thì một mình cậu bạn mới tới đứng đó múa “Bạch Hạc Lượng Sí”.
Sau khi tiết thể dục buổi sáng kết thúc, tôi chạy như ma đuổi tới quầy bán đồ ăn vặt.
Thế nhưng tôi vẫn bị người nọ tóm được.
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi xách tôi ra ngoài, vẻ mặt hung ác như Diêm Vương, “Lâm Thư Du, cậu cố ý đúng không?”
Hình như cậu ta uống sữa bột của nước ngoài nhiều quá nên chiều cao phát triển rất tốt, cũng phải hơn một mét tám, tuy gầy tong teo nhưng vẫn có thể nhìn ra xương cốt rất chắc chắn, bởi vì bị tôi đạp một phát mà cậu ta vẫn chẳng nhúc nhích một tí nào.
Bên cạnh đó, cú đá của tôi khiến ánh mắt của cậu ta càng âm u hơn.
Trước khi người nọ nổ tung thì tôi đã kịp bật chế độ “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, trước tiên cứ xin tha rồi tính sau: “Xin đại nhân tha mạng, tiểu nhân chỉ đùa một chút thôi. Cậu xem cậu nghiêm túc thế kia thì làm sao hòa nhập với lớp học hoạt bát của chúng ta được chứ?”
Người nọ nhắm mắt lại rồi buông tôi ra, “Lần sau không được như vậy nữa.”
Cậu ta đi rồi tôi mới vỗ ngực, run rẩy nói với cô chủ quầy đồ ăn vặt: “Cô ơi, cho cháu một túi que cay ăn cho đỡ sợ đi ạ.”
Thời kì ngồi cùng bàn với Lâm Vũ Hàng cũng được xem là “chung sống hài hòa’”.
Không có chuyện vẽ vĩ tuyết 38, không có nghỉ chơi, càng không có vụ tố cáo nhau.
Cậu bạn ngồi hàng trước nói rằng: “Hai cậu đúng là tương kính như tân, cầm sắt hòa minh*”.
* tương kính như tân, cầm sắt hòa minh: thường được dùng để chỉ các cặp vợ chồng, tôn trọng nhau, hòa hợp với nhau.
Tôi ép cậu ta vào tường: “Thầy thể dục dạy cậu môn Ngữ Văn đúng không? Hai câu nói ấy dùng để chỉ các cặp vợ chồng. Đã ngốc rồi mà còn không lo học đi.”
Lâm Vũ Hàng thấy tôi và cậu bạn ngồi bàn trước cãi nhau ầm ĩ thì lạnh lùng giải đề toán.
Đột nhiên tôi cảm thấy mối nguy hiểm đang rình rập đâu đó rất gần.
Thằng nhóc này cố gắng như vậy, lại còn từ nước ngoài về, nếu không chú ý thì cậu ta sẽ vượt mặt tôi mất thôi.
Kết quả là thời gian sau, lớp học luôn ở trong trạng thái thế này:
Thầy giáo: “Em nào giải được câu này?”
“Thầy ơi, để em.” Tôi xung phong.
Chờ đến khi tôi tràn đầy tự tin giải xong, chuẩn bị xuống bục giảng thì Lâm Vũ Hàng lại đứng lên nhận xét: “Thầy, bạn ấy giải sai rồi.”
Sau đó, cậu ta sẽ nghênh ngang bước đi trong sự chú ý của mọi người và lên bảng sửa lại lỗi sai của tôi.
Cả lớp vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Cậu ta cười khẽ… Còn tôi thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lớp học biến thành nơi tôi và Lâm Vũ Hàng battle, chúng tôi battle từ trong lớp ra đến toàn trường, cuối cùng battle giành suất cử đi học.
Nhà trường có một suất giới thiệu, đề cử học sinh được tuyển thẳng vào đại học, và các thầy cô giáo đang lựa chọn giữa tôi và Lâm Vũ Hàng.
Tôi tính tổng thành tích của mình, sau đó nói với vị cha già là Vua đồng nát của mình: “Hầy, chắc con gái sẽ làm ba thất vọng mất thôi.”
Đừng mà… Thanh Hoa Bắc Đại của tôi…
Kết quả người được cử đi học lại là tôi.
Ba tôi kích động đến nhảy khúc Kim Xà* ngay tại chỗ làm, đám công nhân viên đều tưởng ông ấy lên cơn động kinh.
*金蛇狂舞 (kim xà vũ điệu): Khúc nhạc dân gian được cải biên từ nhạc khúc 《 đảo bát bản 》 mang âm hưởng không khí lễ hội sôi động, được sử dụng làm nhạc nền của Thế vận hội Olympic Bắc Kinh 2008.
Tôi đến tìm Lâm Vũ Hàng, nào ngờ cậu ta lại đóng cửa từ chối tiếp khách.
Mẹ cậu ta thay mặt xin lỗi và chuyển lời: “Vũ Hàng nói, nó không được cử đi học nên tâm trạng đang tệ lắm, trong khoảng thời gian này nó không ăn không uống, cố gắng thi đậu vào trường đại học lý tưởng của nó, chúng ta cứ chúc phúc cho nó đi.”
Tôi: “…”
Kiểu người mặt lạnh như như Lâm Vũ Hàng mà cũng biết nói mấy chữ tâm trạng đang tệ lắm ư?
Nhưng Lâm Vũ Hàng không gặp tôi, tôi cũng không thể đào hầm lẻn vào phòng cậu ta được.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Kỳ thi tốt nghiệp trung học đã kết thúc.
Tôi không cần tham gia thi tốt nghiệp, nhưng người tôi quan tâm thì phải thi. Ngộ nhỡ trạng thái của cậu ta không ổn định…
Trước kia cậu ta bị tôi giành mất suất cử đi học, bây giờ mà còn thi rớt thì đời này xem như bỏ.
Học lại thì sao nhỉ?
Tên đó da mặt mỏng lắm, chắc chắn cậu ta không muốn đi học lại đâu.
2.
Chẳng qua phải đợi một tháng sau thì kết quả mới được công bố.
Ba tôi đã gửi thông tin về mấy tour du lịch cho tôi từ trước, cái gì mà Dubai, rồi Maldives,… nói chung những gì có thể đốt sạch tiền đều được ông ấy liệt kê rất đầy đủ.
Ông ấy còn đưa thẻ đen cho tôi nữa.
Tôi nhìn ba mình bằng ánh mắt dò xét: “Ba à, con không muốn đi du lịch, con muốn trải nghiệm cuộc sống.”
Chờ tới khi ba tôi biết cách trải nghiệm cuộc sống mà tôi mong muốn, ông ấy vừa vỗ bàn vừa bật khóc tu tu giữa phòng làm việc rộng lớn, “Hu hu sao con gái của ba lại đi nhặt ve chai được chứ? Con là học sinh xuất sắc cơ mà.”
Học sinh xuất sắc thì sao? Học sinh xuất sắc thì không được nhặt ve chai à?
…
Có thế nào thì tôi cũng không ngờ mình lại đụng phải Lâm Vũ Hàng vào ngày đầu tiên đi hành nghề.
Mấy tháng không gặp, hình như cậu ta cao hơn một chút thì phải.
Gần đây tôi đang đu Hậu cung Chân Hoàn Truyện nên vô thức thốt lên: “Lâm Vũ Hàng, cậu lại cao hơn rồi à?”
Lâm Vũ Hàng quẳng ánh mắt lạnh lùng về phía tôi.
Nếu tôi không nhìn nhầm thì trong mắt trái của cậu ta xuất hiện một dòng chữ rất rõ“Cậu là đồ thiểu năng”, còn bên mắt phải lại là “Tôi với cậu quen nhau à?”
Tôi cười hì hì, “Đùa chút thôi. Thi tốt nghiệp xong rồi, chắc nhà cậu dư nhiều sách lắm nhỉ. Cho tôi đi cho tôi đi, chúng ta là bạn học cũ, tôi giảm giá 9,5% cho cậu.”
Lâm Vũ Hàng khoanh tay trước ngực, khinh khỉnh nhìn tôi.
Thật ra gương mặt đẹp trai của Lâm Vũ Hàng thường được mọi người ví như viên ngọc sáng.
Trước kia tôi tập trung vào việc đấu đá với cậu ta nhiều đến mức vô tình bỏ qua kiệt tác tuyệt vời này.
Điểm đặc biệt trên mặt Lâm Vũ Hàng chính là đôi mắt đào hoa của cậu ta, mi mắt và phần dưới mắt khá mỏng, kết hợp hoàn hảo cùng hàng mi dài rậm. Đôi mắt ấy chính là cửa sổ tâm hồn của Lâm Vũ Hàng, lúc nào cũng lấp lánh như biết nói.
Lâm Vũ Hàng hé môi hỏi: “Thi tốt nghiệp thất bại nên cậu đi nhặt ve chai à?”
Con hàng này cố ý đúng không?
Tôi ho nhẹ vài tiếng, sau đó hiên ngang đáp: “Tôi được cử đi học ở Thanh Hoa rồi.”
“Ồ, suýt thì quên mất.” Cậu ta gật đầu, “Vậy là cậu tới đây để khoe khoang với tôi à?”
Tôi xua tay, “Đại ca à, đệ đây tới thu mua ve chai, nhanh nhanh nhanh, bây giờ ngành ve chai cạnh tranh khốc liệt lắm, dọn chỗ cậu xong tôi còn phải lượn sang nhà khác nữa.”
Lâm Vũ Hàng hừ lạnh rồi quay vào nhà.
Tôi lay khung cửa, nói vọng theo: “Nhớ mang sách bỏ và bìa cứng ra nhé, chai lon gì cũng được hết.”
“Có chân thì tự lăn vào đây.”
Chậc chậc, mời khách vào nhà mà hung bạo thế đấy.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi tới nhà Lâm Vũ Hàng.
Lần trước đến tìm cậu ta đúng lúc cậu ta đóng cửa từ chối tiếp khách (cửa phòng ngủ đóng chặt cứng).
Khi ấy tôi đã được thưởng thức tách Hồng Trà trong ánh mắt đầy trìu mến của dì Lâm, hơn nữa còn ôm về một hộp chocolate nhập khẩu.
Trước khi đi, dì Lâm xoa đầu tôi và bảo: “Lần sau cháu tới chơi nữa nhé, đừng ngại.”
Tôi không ngại đâu.
Có điều chẳng hiểu vì sao dì Lâm lại tốt với tôi như vậy nhỉ?
À đúng rồi, lần trước dì ấy hỏi ba mẹ tôi làm nghề gì, tôi đã trả lời rằng bọn họ nhặt ve chai…
Lâm Vũ Hàng đi ra, thấy tôi cứ đứng như trời trồng ở đó thì chau mày ra lệnh: “Ngồi đi.”
Tôi mỉm cười, “Không được không được.”
Bởi vì hôm nay đến mua ve chai nên tôi ăn mặc khá giản dị, hơn nữa cũng sợ làm bẩn ghế sofa của nhà bọn họ.
Kết quả là vẻ mặt của Lâm Vũ Hàng còn thối hơn cả khi trước, “Bảo ngồi thì cậu cứ ngồi đi.”
Tôi vội vàng ngồi xuống.
“Uống cái gì?”
Tôi cười đáp: “Nước lọc là được rồi.”
Nào ngờ Lâm Vũ Hàng cứ như nghe được chuyện gì kỳ quái lắm vậy, cậu ta ung dung đáp, “Để tôi pha cho cậu tách cà phê.”
Tôi: “…”
Anh hai à, em đi mua ve chai mệt đến mức miệng lưỡi đắng ngắt, khát khô cả họng, vậy mà anh hai cho em uống cà phê á?
Quả nhiên cậu ta vẫn còn ghi hận vì tôi đoạt mất suất cử đi học mà.
Lâm Vũ Hàng ở trong một khu căn hộ cao cấp, trùng hợp là tôi cũng biết khu nhà này bởi vì người ba yêu dấu của tôi đã mua một căn tại đây để làm phần thưởng cho tôi vì được cử đi học ở Thanh Hoa.
Nhìn phong thái nhã nhặn của dì Lâm cũng đủ biết gia cảnh phi phàm của nhà bọn họ, hơn nữa họ còn là gia đình có văn hóa.
Không giống kiểu nhà giàu mới nổi như chúng tôi.
Lúc Lâm Vũ Hàng bưng tách cà phê ra thì thấy tôi đang ngắm nghía xung quanh như thể người ngoành hành tinh đến quan sát Trái Đất.
“Cậu đang nhìn gì vậy?” Cậu ta hỏi.
“À, không có gì, tôi chỉ thấy nhà cậu thiết kế đẹp quá thôi.”
Không giống nhà tôi, cái gì cũng lấp lánh vàng óng, bước vào nhà mà không đeo kính thì mù cả mắt chó.
Càng so sánh tôi càng nhận ra “khẩu vị” của ba tôi đáng quan ngại thật đấy!
Nhận xét nhà của người ta xong, tôi lại quay sang nhìn thẳng vào mắt Lâm Vũ Hàng, đúng lúc phát hiện cậu ta cũng đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt thật khó hiểu.
Tôi cười ha hả, “Sao thế?”
Người nọ thôi không nhìn tôi nữa: “Nhà cửa cũng chỉ là nơi để che mưa che nắng, đẹp hay không đâu có gì khác nhau.”
Tôi gật đầu tỏ ra rất đồng ý.
Tôi luôn cảm thấy cho dù có trong tay hàng chục nghìn héc-ta đất đai màu mỡ thì ban ngày ta vẫn phải chiến đấu với ba thứ: trời, đất và người; hay dù có mua được hàng nghìn dinh thự lộng lẫy thì sau này cũng chỉ nằm gọn trong ba thước đất mà thôi.
Tôi chẳng hiểu nổi vì sao ba mẹ mình lại thích việc mua nhà đến thế.
Người ta hay nói “Thỏ khôn có ba hang”… Chả biết bọn họ có nhiều “hang” thế kia thì khôn đến nhường nào rồi.
Tôi uống một ngụm cafe, đáng ngạc nhiên là hương vị ngon đến mức mắt tôi sáng rực lên.
Vốn tưởng rằng tôi sẽ phải chịu đựng vị đắng đến khi về tới nhà, nào ngờ cafe này rất ngọt ngào.
Lâm Vũ Hàng ngồi đối diện lên tiếng: “Tôi có thêm đường vào đó rồi.”
“À, cảm ơn cậu nhé.”
Người kia hơi khựng lại, sau đó đáp: “Không có gì.”
Uống cafe xong, tôi chuẩn bị đi đóng gói đống sách cũ.
Nhìn thao tác đầy thuần thục của tôi, Lâm Vũ Hàng cũng ngồi xuống định giúp một tay, nhưng tôi dứt khoát từ chối.
“Ui đừng đừng, đừng để bàn tay xinh đẹp ấy bị thương. Tôi giỏi mấy chuyện này lắm, từ nhỏ tôi đã xem ba mẹ mình làm như ăn cơm bữa ấy mà, quen rồi.”
Lâm Vũ Hàng nắm lấy cổ tay tôi: “Đừng ép bản thân quá mức, tay cậu bị sợi dây này siết đỏ rồi kìa.”
Tôi nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình.
Tay cậu ta vừa thon vừa dài, từng khớp xương cũng thật rõ ràng, đột nhiên tôi thấy con hàng này rất hợp đánh đàn dương cầm.
Tay cậu ta nóng hừng hực như mang theo dòng diện, hai chúng tôi chẳng khác nào bị điện giật, cứ đứng đó như trời trồng.
Tôi nhìn Lâm Vũ Hàng, còn cậu ta thì nắm lấy cổ tay tôi. Bây giờ mà chèn vào một bản bgm thật thâm tình thì đây quả là khung cảnh hoàn hảo cho một bộ phim truyền hình.
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói vô cùng êm ái truyền đến: “Vũ Hàng à.”
3.
Hai chúng tôi đồng loạt quay lại nhìn.
Tôi trông thấy một cô nàng búp bê Barbie đang đứng ngay trước cửa.
Xin lỗi, không phải là tôi tưởng tượng lung tung đâu, chỉ vì cô nàng này cứ như chị em ruột thịt của con búp bê Barbie đầu tiên mà ba mua cho tôi vậy.
Váy hồng viền ren, quần tất viền ren, tóc xoăn ngang vai, chiếc kẹp tóc cũng được viền ren nốt. Cô nàng dùng giọng nói ngọt ngào dẻo quẹo nũng nịu với cậu bạn tôi: “Anh Vũ Hàng, em về rồi nè.”
Da gà da vịt trên người tôi đồng loạt nổi dậy biểu tình.
Tôi nhìn sang Lâm Vũ Hàng.
Cậu ta không có vẻ gì là vui sướng khi nhìn thấy “cố nhân”, ngược lại gương mặt tuấn tú mang theo vẻ phức tạp khó nói như bị táo bón nhiều năm rồi vậy.
Tôi có thể dịch ra từng dòng chữ trên mặt cậu ta.
Má trái viết “Sao lại về rồi?”, má phải viết “Mình nên làm gì bây giờ?”
Công chúa của những chiếc ren thấy chúng tôi tay trong tay thì suy sụp lắm, cô nàng phóng thẳng đến trước mặt hai đứa tôi.
Tôi vội vàng rút tay ra.
Công chúa của những chiếc ren quan sát tôi từ trên xuống dưới một hồi rồi hỏi: “Who are you?”
Chậc chậc, lại là kẻ ra nước ngoài vài năm rồi quay về thể hiện đây mà.
Tôi cố ý trêu chọc: “I’m fine, thanks.”
Lâm Vũ Hàng đứng bên cạnh bày ra vẻ đang xem trò vui, ung dung nhìn hai chúng tôi.
Công chúa của những chiếc ren ghét bỏ ra mặt: “Đồ nhà quê, low (thấp kém) chết mất, cô không xứng đứng trong house (ngôi nhà) này đâu, insult (sỉ nhục) nhà của anh Vũ Hàng.”
Lâm Vũ Hàng đỡ trán, không dám nhìn thẳng.
Tôi giật giật khóe miệng. Nói tiếng Anh thì tôi còn nhịn được, nhưng cô nàng này còn trộn cả Trung và Anh.
“Cái quái gì vậy? Khủng khiếp quá đi!” Tôi bật thốt lên.
“Quái gì cơ?” Công chúa của những chiếc ren chưa từng nghe thấy cách nói này.
Tôi nhìn lên đồng hồ, cứ đứng đây dây dưa với hai người này thì chẳng thể hoàn thành nhiệm vụ hôm nay được mất, vậy nên tôi vỗ tay và nói: “Không quấy rầy hai người ôn chuyện cũ nữa, tôi đi trước đây.”
Nói xong, tôi nhanh nhẹn nhấc chồng sách cũ lên.
“Á à, hóa ra là đi nhặt garbage (rác).” Công chúa Barbie ghét bỏ bĩu môi.
Chị gái à, đây là đồ không cần dùng nữa, khác với rác mà chị gái nói đấy.
Lâm Vũ Hàng chẳng nói chẳng rằng giật lấy túi đựng sách trong tay tôi, “Tôi tiễn cậu.”
“Không…”
Còn chưa nói xong thì người kia đã nhìn tôi với ánh mắt đầy cảnh cáo.
Tôi nuốt nước bọt, “Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh ạ.”
Lâm Vũ Hàng miễn cưỡng nói với công chúa Barbie: “Em cứ ngồi ở đâu đó đi, anh ra ngoài một chuyến.”
Nói xong, cậu ta còn lo lắng đóng cửa lại như thể phía sau có chó hoang sắp đuổi tới nơi rồi vậy.
Mãi cho đến khi hai chúng tôi ra khỏi thang máy và cảm nhận được ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Lâm Vũ Hàng thở hắt ra một hơi như vừa được ban cho cơ hội sống lại.
Tôi hỏi: “Công chúa Barbie kia là thanh mai trúc mã của cậu à?”
Nghe thấy bốn chữ “thanh mai trúc mã”, gương mặt tuấn tú của Lâm Vũ Hàng đen như đáy nồi, “Không phải, chỉ là hai nhà quen biết nhau thôi.”
“Cậu cũng ở nước ngoài trở về, nhưng tiếng phổ thông của cậu chuẩn hơn cô ấy nhiều.”
Chẳng những nói chuẩn mà chữ viết của cậu ta còn rất đỉnh nữa.
Tôi nhớ nửa kỳ đầu năm lớp 11, tỉnh tôi tổ chức cuộc thi viết chữ đẹp, và tên Lâm Vũ Hàng này đã ẵm giải nhất.
Tôi cũng được ngắm nét chữ của cậu ta trong cuộc thi ấy. Phải nói là nét chữ uốn lượn, mềm mại như nước chảy mây trôi.
Ngoài ra cậu ta thuộc lòng mấy bài thơ như “Đường Thục khó đi” hay “Trần Tình Biểu” còn hơn cả tôi nữa.
“Tôi là người Trung Quốc.” Lâm Vũ Hàng thốt ra câu nói ấy rồi đi lên trước.
Tôi nhìn theo bóng lưng của cậu ta, chợt cảm thấy hình dáng ấy cao lớn đến ngỡ ngàng.
Có thế nào thì tôi cũng không tin được là Lâm Vũ Hàng lại theo mình đi thu nhặt ve chai.
Tôi vừa đếm tiền trong tay vừa rạo rực gọi cho ba mình, “Ba ơi, ba đoán xem hôm nay con bán được bao nhiêu tiền? Hai trăm đồng, hai trăm đồng luôn đó!”
Ba tôi cười hề hề khen tôi: “Con gái ba giỏi quá.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vũ Hàng thấy tôi cười đến híp mắt thì cũng vui lây, “Chỉ hai trăm đồng thôi mà, cậu vui đến thế à?”
“Đây là tiền xương máu của tôi đấy, đương nhiên phải vui rồi. Cái này gọi là cảm giác thành tựu đó bạn hiền ạ.”
Người kia đỡ trán lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi bị cậu ta nhìn đến phát ngượng, “Cậu đi theo tôi cả ngày chắc mệt rồi, hôm nay tôi đãi cậu một chầu nhé.”
Tôi định hỏi cậu ta muốn ăn đồ Nhật hay là đồ Pháp, chẳng phải tầng lớp như cậu ta toàn ăn mấy món như vậy sao?
Thật ra ba tôi rất ghét ăn bò bít tết vì ông không thích thấy cảnh máu me nhầy nhụa.
Ông cho rằng con người đứng đầu chuỗi thức ăn, thế thì sao còn phải ăn tươi nuốt sống đồ ăn chứ?
Song…
Trong giới thượng lưu, việc bò bít tết chín mấy phần cùng số năm của rượu vang lại là những thứ dùng để chứng minh giá trị của con người.
Thật mỉa mai làm sao…
“Tôi muốn ăn lẩu cay.” Tôi còn chưa kịp hỏi thì Lâm Vũ Hàng đã đưa ra lời đề nghị.
Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai.
Không nhầm chứ? Cậu ta muốn ăn lẩu cay ư?
“Cậu chắc chắn là đi ăn lẩu cay hả?” Cậu ta trở nên bình dân như vậy từ khi nào thế?
“Ừ.” Lâm Vũ Hàng gật đầu.
“Không sợ dầu bẩn à?”
Mặt cậu ta hơi cứng lại.
“Không sợ gián hay chuột chạy loạn trong quán sao?”
Người kia nhíu chặt mày.
“Không sợ nhân viên phục vụ cho tay vào trong chén hả?”
Lâm Vũ Hàng chẳng thiết nói nữa: “Nếu cậu không muốn mời tôi thì cứ nói rõ đi.”
“Ha ha, đùa cậu thôi mà. Tôi biết một tiệm lẩu cay ngon lắm, người bình thường đừng mơ tôi giới thiệu cho.”
Lâm Vũ Hàng nhìn tôi, “Nói thế thì trong lòng cậu, tôi không phải là người bình thường nhỉ?”