Dị Nhân

Chương 31





Cả hai thằng cười lên man rợ, mặc kệ ấy ánh mắt đầy kỳ thị xung quanh đang thoải mái bắn về hai đứa. Chỉ đến khi Lê Ngọc Hân quay lại thì cả hai mới chịu hoãn cái niềm sung sướng lại để trưng cái bộ mặt ngây thơ thánh thiện ra với cô bé.
Lần này vẫn như những dịp chủ nhật khác, Kỳ Đồng và Hà Trí Ngân dẫn Ngọc Hân và mấy đứa bạn của cô đi ăn vặt ở khu nhà ăn khoa Y dược. Chỉ tội cho cô bé, hai thằng khốn này sau chuỗi ngày tháng phong vân với thành tích không những knock out toàn bộ đối thủ mà còn nhân tiện làm thịt luôn bất cứ thằng nào, con nào dám cản trở công việc của chúng.
Khiến cho bây giờ, có thể nói ngoại trừ sân nhà và khoa Y dược, cả trường này đã không còn đất dung thân cho hai thằng nữa rồi chứ đừng nói đến chuyện dẫn người đẹp đi ăn.
Học viện thì hiển nhiên luôn có những quy định ngặc nghèo nhưng khổ nỗi mỗi khoa lại có những truyền thống vớ vẩn riêng và một sở thích chung là ...bắt nạt khoa khác.
Nếu như ở khoa Thích khách, những việc làm lén lút, thâm hiểm bất chấp luật lệ luôn được hoan nghênh thì ở hai khoa Đấu sĩ và Giáp sĩ, đánh nhau gần như đã được hợp pháp hóa.

Nhưng đám này ít ra vẫn còn rất quân tử, trong khi lũ Xạ thủ và Hỗ trợ thì vô liêm sĩ và gây ức chế hơn nhiều. Bọn chó này luôn thích chơi trò “hit and run” hay đập hội đồng với bất kỳ thằng ngứa mắt nào bước vào khu sinh hoạt chung của chúng.
Vậy nên rốt cuộc cả đám chỉ có thể an phận gọi vài ba món ngọt đặt sản của khoa Y dược rồi rủ rỉ rù rì nói chuyện phím. Đề tài của lũ con nít này thì cũng chẳng có gì đặc sắc ngoài mấy chuyện vặt vãnh với thi cử và điểm số.
Hà Trí Ngân thì đã hăm mấy tuổi đầu, hắn chả hạp nổi với cái món này, chỉ có thằng mập Kỳ Đồng ngồi bên gái là cứ như được chích doping, cộng thêm cái mớ kiến thức nhét chật khít trong đầu của nó, nên cứ gọi là tha hồ chém gió lấy le với mỹ nữ.
Buồn cười là thằng khốn này trước giờ thấy đồ ăn là như lợn thấy cám vậy nhưng hễ mỗi lần đi chơi như thế này là nó lại giả lơ một cách ...lạnh lùng với đống đồ ăn xinh tươi xếp tràn đầy trên mặt bàn.
Trà dư tửu hậu đã đời, đến xế chiều thì hai tên mới chịu cút đuôi chạy về khoa. Dẫu là gà nhà, nhưng cả hai thằng đều biết rõ tuyệt đối không thể về trễ bởi càng ngày lũ học viên trong khoa càng trở nên...bệnh hoạn dưới sự cổ xúy không ngừng nghỉ của mấy vị sư phụ.
Chập choạng và tối mịt là hai thời điểm mà chả tên nào muốn đi long nhong ngoài đường trong khoa Thích khách vì chỉ có trời mới biết được cái gì đặt lén lút hay ẩn nấp ở dưới chân chúng và ven đường.
Đừng nói đâu xa, thằng mập Kỳ Đồng chính là một trong những thằng khốn đầu têu trong chuyện này. Nó đặt bẫy ở bất kỳ nơi nào mà nó cảm thấy sẽ có thằng ngu dính chưởng:
Từ những cái bẫy thòng lọc đơn giản ở cổng nhà, trong vườn đến những cái hố chông thò thâm hiểm dưới chân mấy cây trứng vịt thơm ngậy một mùi rất đặc biệt, có quả màu trắng xám xấu xí nhưng lại cực kỳ thơm ngon.
Thành ra khoa Thích khách có lẽ là nơi duy nhất có tình trạng trái cây chín nẫu trên cành mà chả có ai buồn hái, mọi người đi lại “nhỏ nhẹ, từ tốn” trong những khu vườn đẹp như mơ, xum xê trĩu quả.

Còn sân nhà mỗi đứa thì gần như đã trở thành tử địa cho tất cả những phần tử hung hãn còn lại. Vì một nỗi từ khi được học và thực hành môn thiết kế cạm bẫy, nhà riêng đã trở thành nơi duy nhất, chúng được phép đặt những loại bẫy rập có khả năng giết chết người thực sự.
Điều này mới nghe quả thực là rợn tóc gáy nhưng lại trở thành trò cười cho Hà Trí Ngân và Kỳ Đồng khi nó khơi gợi cho bọn chúng khoảng thời gian ngây thơ thánh thiện trước đây. Lúc đó hai thằng thậm chí còn sợ tới sợ lui chỉ vì trồng mấy cây hoa hòe hoa sói độc dược ngớ ngẩn của con nít trong vườn của Ỷ Lan.
Mà con bé này cũng rất lạ, nó cũng không hề tỏ thái độ gì mà im lặng tiễn đưa mọi thứ hoa cỏ “thơm tho” vớ vẩn của Hà Trí Ngân nhưng vẫn giữ nguyên mấy cây hoa cứt lợn trước cửa, rồi trồng thêm...bạch hoa xà vào.
Nghe đồn thay vì đặt bẫy, nó đã thả vài con rắn nhỏ nhắn xinh xắn ở trong vườn nhưng tự nhiên chưa có thằng ngu nào đủ gan để dám “khám phá” sự thật này cả.
Hai thằng mò mẫm đi như rùa bò, một thằng chăm chăm nhìn dưới đất, một thằng thám thính xung quanh, đến tận tối mịt cả hai mới về tới nhà, còn tiện tay lượm được một mớ đinh ba cạnh ai đó “vô tình” ...làm rơi xuống đất.
Hà Trí Ngân cũng rất cẩn trọng. Hắn rải hết đống ám khí mới nhặt được lên trước thềm rồi hùng hổ rút con dao găm ra, lăm lăm bước vào nhà như thể đang bước ra một chiến trường khốc liệt.
Trong nhà tối mịt nhưng Hà Trí Ngân vẫn thuần thục tra chìa rồi nhẹ nhàng lách vào cửa êm như ru vậy. Đến khi rúc được vào tổ, chong đèn sáng trưng lên thì việc đầu tiên hắn làm, vẫn là rà soát hết mọi thứ trong từng phòng rồi mới dám thoải mái nện mông lên giường đọc sách giải sầu.
Chuyện kiểm tra này đã thành cơm ăn nước uống hằng ngày của hắn và nó thật sự không hề thừa thải tí nào. Bởi trong cái không khí ngày càng căng thẳng, khi lũ trẻ phải không ngừng luyện tập đánh lén, ám sát nhau ở mọi lúc mọi nơi thì sự cẩn thận không bao giờ là đủ.
Tính ra thì cũng có một giải pháp tuyệt diệu đủ để giải quyết hết mấy đứa con nít hung hãn này đó là nuôi vài ba con chó săn trong nhà. Nhưng khổ nỗi khoa Thích khách lại cấm tiệt mọi loại vật nuôi mang tính chất “bạn bè” ở đây. Điều này dĩ nhiên là nhằm rèn luyện sự cô độc và khả năng chịu đựng bầu không khí rình rập, nguy hiểm tối đa ỗi học viên cho đến ngày ra trường.

Có thể nói từ nửa sau của năm đầu tiên, khoa Thích khách mới thể hiện dần dần sự khắc nghiệt đúng như lời lão Thủ tọa Ninh Ngạn đã nói:
-Sẽ chẳng có thằng khốn không có chí tiến thủ nào có thể sống sót ra khỏi trường!
Đọc sách chán chê, tẩu tán luôn lão già Ninh Ngạn ra khỏi đầu, Hà Trí Ngân với lấy cái chăn, trùm kín mít từ đầu tới đuôi cho dễ ngủ. Nhưng hắn tung cái chăn hơi mạnh nên có thứ gì đó đã bay vào mũi làm hắn phải chong đèn khó chịu ngồi dậy.
Ngoài trời, khung cảnh đẹp một cách tuyệt vời, cả khu vườn đang trải một màu trắng bạc đầy mộng mị của ánh trăng và râm ran tiếng côn trùng kêu rả rích vui tai nhưng trong phòng thì hoàn toàn thinh lặng. Điều đáng nói là Hà Trí Ngân cũng không hề đi ngủ.

Hắn đang ngồi bên cạnh giường, một tay nắm chặt thanh chủy thủ sắc lạnh hàng thật giá thật, tay còn lại nghiêm trọng nắm một thứ nhỏ tí xíu vừa móc từ trong mũi của hắn ra.
Đó là một sợi tóc, một sợi tóc dài như của phụ nữ.