Dị Nhân

Chương 24





Hà Trí Ngân hào hứng nhìn căn nhà riêng của mình. Giá sách, bàn học, giường chiếu đều mới tinh tươm. Tất cả đều hoàn hảo trừ mỗi gam màu tối khiến căn nhà hơi u buồn và một cái bu gà sống được treo trên cửa sổ làm nhiệm vụ báo thức có phần hơi kỳ dị.
Trên bàn, một đống sách vở được mượn từ thư viện của khoa, chất thành một ngọn núi nho nhỏ gần bằng ngọn núi...đồ ăn của tên mập Kỳ Đồng đang thoải mái chóp chép trên giường.
Hà Trí Ngân ái ngại nhìn thằng mập, góp ý chân thành:
-Mày bớt làm việc ...cơ miệng đi mập! Tao chưa từng thấy sát thủ nào lại mập như con heo như mày cả. Để mấy ông thầy ở khoa ngứa mắt với mày thì mày chỉ có nước chết.
Thiện ý của Hà Trí Ngân chẳng hề được đếm xỉa, hình như mấy lời đó đã quá quen thuộc với thằng mập này. Nó quay sang bày một tư thế ...gợi tình trên giường rồi đọc thuộc lòng bài diễn văn "chuyên dụng":
-Cuộc đời này, người khác ăn để sống, còn tao sống là để ăn! Mày hiểu không? Không được ăn thì ta còn sống làm chó gì nữa?
Mà mày khỏi lo mấy lão sư phụ hắc ám bên khoa Thích khách để ý đến tao đâu!
Bởi vì đặc thù năng lực của tao là ám sát từ xa nên sau này lên lớp cao, đa số thời gian tao sẽ học bên khoa Xạ thủ.

Hehe! Chỉ có mày là phải cẩn thận thôi!
Cố gắng trong tuần này đọc hết đống sách đó đi, chả ai dạy ày mấy kiến thức cơ bản đó đâu.

Thật tình chẳng thể hiểu nỗi mười hai năm qua, làm cách nào mà người ta lại để ày ôm khư khư cái ...ngu của mày như vậy!
Thằng mập chấm dứt bài diễn văn, cũng kết thúc luôn chuyến tham quan phòng riêng của Hà Trí Ngân. Nó lê cái thân hình vĩ đại ngồi dậy, khệ nệ ôm đống đồ ăn vẫn chưa suy suyển bao nhiêu, hưng phấn trở về phòng mình.
Khác với những khoa khác, cho phép học viên ở chung với nhau thì khoa Thích khách lại hoàn toàn ngược lại. Ở đây sự cô độc được đề cao đến cực điểm, đến nỗi nhà riêng của mỗi đứa cũng cách nhau cả trăm mét, chưa tính vườn tược, hàng rào, thực chẳng khác nào một cái biệt thự nho nhỏ biệt lập ở một vùng quê cả.
Căn phòng giờ chỉ còn trơ trọi mỗi mình Hà Trí Ngân và con gà đang ngơ ngẩn bên khung cửa. Hắn đến bên cạnh thân thiết ngắm nghía, rồi mở lồng cho nó tự do như hướng dẫn của giám sát giả.
Con gà cũng rất thông minh, không hề bỏ chạy mà lại tiếp tục gật gù bên cửa sổ ngắm nhìn Hà Trí Ngân đang say mê lật giở đống sách vĩ đại của y để tìm ra một quyển ưng ý.
Số sách này là tên mập đã ưu ái chọn cho Hà Trí Ngân, trong khi hắn thì làm nhiệm vụ đến nhà ăn đào ra đống thức ăn vặt này đem về chất đống trên giường để chờ thằng mập qua trao đổi chiến lợi phẩm.
-Lịch sử Yêu giới, Địa lý ba mươi hai châu lục, Yêu thú phổ thông và cách nhận biết,....
Hà Trí Ngân vừa lật vừa lẩm nhẩm, rốt cuộc hắn quyết định chọn cuốn "Cơ bản về Dị nhân" ...mỏng nhất trong cả đống, rồi cũng bắt chước thằng mập phi lên giường vừa ăn mứt quả vừa nghiền ngẫm:
-Dị nhân cấp một, những người có thế giới lực nhưng chưa biết khống chế và thực hiện có chủ đích dị năng của mình. Độ tuổi trung bình là mười hai tuổi trở xuống.
Dị nhân cấp hai là giai đoạn ổn định nền tảng cho thế giới lực, thời gian cần thiết là ba năm.
Dị nhân cấp ba, bắt đầu luyện tập năng lực và minh tưởng để bổ sung năng lượng cho thế giới lực.

Dị nhân cấp bốn là những người đã nắm vững và thành thục trong việc khống chế và sử dụng dị năng của mình một cách có chủ đích. Hầu hết các quốc gia đều lấy việc đơn độc giết chết một hung thú bất kỳ làm chuẩn của Dị nhân cấp bốn.
Dị nhân cấp năm có khả năng giết chết hầu hết các loại yêu thú cấp yêu binh. Từ cấp một tới cấp năm cần mười năm khổ luyện. Đây cũng là cấp cơ bản để tốt nghiệp của hầu hết các học viện Dị nhân trên thế giới.
Đọc đến đây thì Hà Trí Ngân ngừng lại, tự thưởng một quả mứt dâu vào mồm, cố gắng tận hưởng niềm hạnh phúc nhất của thằng mập, rồi tiếp tục "tự kỷ":
-Vậy ra mình đang ở cấp một, còn mười năm phấn đấu để lên đến cấp năm rồi ra trường. Vậy mà mới chỉ có khả năng giết được những loại yêu thú cấp thấp nhất, mà chỉ là phần lớn nữa chứ, vậy chẳng lẽ gặp phần nhỏ kia thì đi bán ...muối à?
Hà Trí Ngân lật qua trang sau, bắt đầu tìm hiểu về Dị nhân bật trung. Khác với những cấp bật thấp, từ cấp độ này đã được chia thành mỗi chương riêng biệt đủ để thấy được tầm quan trọng và phức tạp trong việc tấn cấp của nó:
-Dị nhân cấp sáu, chiến lực chủ yếu của đại đa số các quốc gia, có khả năng giết được toàn bộ các chủng loại yêu thú cấp yêu binh. Thời gian trung bình để từ cấp năm đạt đến cấp sáu là từ năm năm đến hai mươi năm.
Bình chướng cấp bật để đạt đến cấp độ này đó là kinh nghiệm thực chiến. Dị nhân cấp năm cần phải trải qua nhiều kinh nghiệm thực tế để thăng cấp. Gần như tỷ lệ dị năng giả đạt đến cấp độ này là một trăm phầm trăm trừ những người đã...chết.
Đây là những dòng được bôi đen, biểu lộ kiến thức căn bản cần biết, còn lại là một lô một lốc những thông tin về sự gia tăng sức mạnh và phản ứng của thế giới lực.
Hà Trí Ngân hoàn toàn chẳng thể hình dung nổi về biểu hiện của con ếch khi hắn chỉ mới đạt đến cấp độ nòng nọc, nên dứt khoát lật luôn qua chương tiếp theo:
-Dị nhân cấp bảy, chướng ngại lớn nhất của đại đa số Dị nhân. Trung bình một trăm Dị nhân cấp sáu mới có một người đạt đến cấp bảy.
Yêu cầu thăng cấp của cấp bảy là hết sức khó khăn, không có khoảng thời gian cụ thể nào để thăng cấp vì bình chướng đầu tiên mà các Dị nhân cấp sáu phải vượt qua đó là...sinh tử chiến.
Trung bình một Dị nhân cấp sáu muốn đạt đến cấp độ này phải trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, và hàng chục lần sinh tử chiến thì coi như đạt đến yêu cầu đầu tiên để vượt cấp.
Yêu cầu thứ hai đó là phải có được ít nhất một lần cảm ngộ với trời đất, kết nối được với tự nhiên. Khi Dị năng giả đạt đến trạng thái này, quá trình thăng cấp sẽ bắt đầu.
Dị năng cấp bảy là một cấp bật hoàn toàn khác biệt với những cấp dưới. Bởi vì trong quá trình câu thông giữa bản thân và đất trời. Thế giới lực trong cơ thể sẽ hấp dẫn, liên kết và thu hút năng lượng của thế giới bên ngoài tập trung lại, làm xảy ra quá trình biến đổi về chất của thế giới lực.

Đại đa số dòng năng lượng dư thừa còn lại sẽ được Dị năng giả vượt cấp tận dụng để tạo ra vũ khí hộ thân hoặc bảo bối của riêng mình.
Bảo bối được tạo ra từ năng lượng thuần khiết của tự nhiên sẽ mang một hoặc nhiều năng lực khác nhau tùy vào phẩm chất của quá trình thăng cấp và tư chất, cơ duyên của Dị năng giả.
Phương pháp tạo ra bảo bối có uy lực lớn như sau:....
Hà Trí Ngân đang hoàn toàn trầm mê trong những kiến thức mới lạ mà y vừa khám phá ra, hắn sốt sắng lật qua trang tiếp theo để xem nội dung cách chế tạo bảo bối, nhưng vừa lật qua thì tí nữa là hắn ...xé luôn quyển sách.
Bởi vì cả trang chỉ có duy nhất hai chữ:
-Tuyệt mật!
Hà Trí Ngân tức đến phát điên, cái này giống như là đã ăn lên đến mõm rồi mà còn phải nhè ra lại, hắn tức tối lật qua mấy trang sau, nhưng tất cả cũng vẫn vậy, chỉ có mỗi hai từ Tuyệt mật, tuyệt mật,... đập vào mắt. Mấy chương về cấp tám trở lên còn tệ hơn: Hoàn toàn để trống không.
Hà Trí Ngân thở dài, lại nhồm nhoàm một đống dâu vào miệng, lấy lại tỉnh táo:
-Xem ra là mình chưa đạt đến cấp độ để có thể khám phá được những điều này, nhưng cũng chả lo. Cứ quyết tâm đuổi kịp mấy thằng nhóc ở đây đã rồi mới có tư cách nói đến chuyện lên cấp này nọ được.
Sinh tử chiến sao? Còn mấy chục lần nữa chứ! Một hai lần sống sót thôi là đã cảm ơn cha mẹ rồi.
Dứt khoát gấp cuốn sách lại, Hà Trí Ngân lại bắt đầu với mớ lịch sử, địa lý đầy hấp dẫn và kỳ lạ của thế giới này. Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi đi, con gà đã yên vị và “chúc ngủ ngon” trên một cái ổ lót sẵn dưới chân cửa sổ. Chỉ còn mỗi bóng hình Hà Trí Ngân đơn độc hắt lên tường dưới ánh đèn mỡ dê le lói trong phòng.