Đi Ngược Chiều Gió Đến Bên Cạnh Em

Chương 9: Chương 9




“Bác sĩ Lục à, tôi đang đi chơi mà anh cũng làm phiền là sao vậy ?”

“Chúc mừng sinh nhật cậu đó”

“Tốt vậy sao ? Nói thẳng ra đi, có chuyện gì ?”

“Định hỏi cậu sắp tới có rãnh không giúp tôi tìm một thứ”

“Rãnh, cậu nhờ tôi nếu không muốn rãnh thì cũng phải rãnh thôi”

“Vậy thì tốt”

Sau một lúc nói chuyện Tần Thiếu Nhiên đi đến chỗ Niệm Khiết đang ngồi.

“Đi thôi”

“Đi đâu vậy ?”

“Đưa cô đến một nơi tuyệt vời”

Họ cùng nhau đi, đi không lâu thì họ vào một khu ẩm thực đường phố, Tần Thiếu Nhiên không hề có dáng vẻ của một tên thiếu gia ăn chơi sa đọa mà lại vô cùng háo hức với các món ăn đường phố này, Niệm Khiết ngạc nhiên nhìn Tần Thiếu Nhiên giới thiệu món ăn cho cô.

“Cô thử món này đi, rất ngon, chỗ này bán cũng rất lâu rồi, rất nổi tiếng ở đây”

Niệm Khiết xuất thân nghèo khó tuy thường xuyên ăn mấy món thế này nhưng quả thật nơi này bán rất ngon.

“Ừm, ngon thật đó”

“Đến đây, còn mấy món này cũng ngon lắm, tôi biết một tiệm mì rất ngon”

Tần Thiếu Nhiên vô tư nắm lấy tay Niệm Khiết kéo đi.

Ngồi ở một quán mì ven đường, Niệm Khiết cẩn thận hỏi anh.

“Tuy gặp anh chỉ vài lần nhưng đây là lần đầu thấy anh bình dị thế này, anh rất thường hay thế này sao ?”

“Không có, chỉ là…….hôm nay là sinh nhật tôi, lúc nhỏ khi gia đình chưa giàu có thế này, vào mỗi năm sinh nhật tôi họ đều dẫn tôi đến đây”

Nói đến đây Tần Thiếu Nhiên liền cười khinh miệt.

“Nhưng họ bây giờ rất bận, làm gì nhớ đến sinh Nhật tôi”

Niệm Khiết ngẩn ngơ, cô nảy sinh lòng thương cảm với anh ấy.

Niệm Khiết có thể nhìn ra trong lời nói của anh ấy hiện lên vẻ hoài niệm thế nào, cô ấy lúc này chợt nhìn xung quanh rồi đứng bật dậy.

“Anh đợi tôi một lúc, tôi đi mua ít đồ”

Tần Thiếu Nhiên bất ngờ, nhưng vẫn ngồi ở đó đợi cô, sau một lúc khi mì đã được đưa ra thì Niệm Khiết mới quay lại, trong tay cô ấy thế mà lại cầm theo một cái bánh sinh nhật nhỏ.

“Hôm nay sinh nhật mà không thổi nến thì làm sao được, anh khoan hẳn ăn, mau thổi nến đi”

Tần Thiếu Nhiên ngẩn ngơ nhìn cô ấy một lúc.

“Anh nhìn tôi làm gì ?”

Niệm Khiết cười gượng nói với anh ấy.

“Thật ra tôi cũng đã rất lâu rồi chưa từng được ba mẹ tổ chức sinh nhật, cũng chưa ai nhớ sinh nhật tôi, tôi hiểu cảm giác đó buồn thế nào, thế nên hôm nay sinh nhật anh nếu tôi đã bên cạnh thì tôi sẽ cùng đón sinh nhật với anh”

”Vậy sinh nhật cô là khi nào ?”



”Cuối tháng sau, vào ngày cuối tháng sau là sinh nhật tôi”

Tần Thiếu Nhiên mỉm cười, cảm thán cô gái thật chân thành, anh ấy cứ thế mà ngầm ghi nhớ sinh nhật cô.

Anh ấy chấp tay cầu nguyện rồi vui vẻ thổi nến.

“Xong rồi, thế đã ăn được chưa ?”

“Được, anh ăn đi”

Niệm Khiết cũng mở lòng hơn, cô không còn sợ hãi hay lo lắng khi ở gần Tần Thiếu Nhiên nữa ngược lại còn vui vẻ nói cười với anh.

Đến khuya, Tần Thiếu Nhiên một tay cầm bánh kem, một tay cầm giầy của Niệm Khiết còn trên lưng thì đang cõng cô ấy trở về khách sạn.

Lúc nãy khi hai người đang ngồi xem các nghệ sĩ đường phố biểu diễn cô ấy đã ngủ quên vì quá mệt, thế là anh ấy lại đành phải lần đầu cõng một cô gái về khách sạn thế này.

Đặt Niệm Khiết lên giường anh ấy nhìn cô rồi nhìn sang chiếc bánh kem bên cạnh, nhớ lại lời nói an ủi của cô rất đơn thuần nhưng lại thấu cảm tâm tư anh ấy khiến anh vô cùng vui vẻ.

Mọi năm khi sinh nhật anh đều đưa một cô gái đi chơi nhưng chỉ có cô là cùng anh thổi nến, cùng anh dạo phố ăn món ven đường rồi cũng chỉ có một mình cô phải khiến anh ra sức cõng một quãng đường dài như thế.

Sau khi cho Niệm Khiết ngủ say thì Tần Thiếu Nhiên ra ngoài gọi điện.

“Lão đại”

“Sao rồi ?”

“Điều tra xong rồi ạ, cô gái đó chỉ mới 20 tuổi, đầu năm cấp hai mẹ cô ấy rời đi theo người đàn ông khác, từ đó cô ấy sống cùng ba, ông ta sau khi bị bỏ rơi thì đắm chìm vào rượu chè cờ bạc, thiếu nợ rất nhiều, Niệm Khiết gắng gượng vừa làm vừa học hết cấp ba thì nghỉ học đi làm kiếm tiền trả nợ cho ba nhưng lại không tài nào trả nổi”

Nghe đến đây Tần Thiếu Nhiên lại phải nhìn Niệm Khiết với ánh mắt khác, lần đầu gặp cô cứ nghĩ cô như những cô gái lẵng lơ kia tiếp cận anh vì tiền nhưng không ngờ cô lại có số phận bi thảm đến vậy.

“Nói tiếp đi”

“Còn điều tra ra được cô ấy bị ba mình đánh đập rất tàn nhẫn, có lần còn bị đánh đến mức nhập viện, hiện tại ông ta vẫn luôn như thế, luôn tìm cách lấy tiền cô ấy đi làm có được để nhậu nhẹt, còn nợ thì một ngày một nhiều”

“Được, tôi biết rồi”

Tần Thiếu Nhiên tắt máy, anh ấy ngồi nhìn Niệm Khiết ngủ say, rồi lại nhìn lên vết thương trên trán của cô ấy rồi trầm tư.

“Kẻ bị tổn thương lại muốn xoa dịu người khác”

Lục Thành vừa xong công việc trở về phòng thì thấy Tần Thiếu Nhiên đã ngồi đợi sẵn.

“Bác sĩ Lục, cậu bận thật đó, tôi đợi cậu hơn nửa tiếng rồi đó”

“Sao ? Tìm được đồ chưa ?”

“Rồi”

Tần Thiếu Nhiên đưa cho Lục Thành một hộp trang sức.

“Bộ thiên thần biển cả này tôi phải thông qua ba người mới tìm được cho cậu đó, rất khó……”

“Im lặng đi, thẻ này dư số tiền mà cậu bỏ ra đó”

Lục Thành dứt khoát đưa thẻ cho Tần Thiếu Nhiên.

“Lục đại thiếu gia, tôi biết là cậu đi làm chỉ là vì đam mê nhưng tùy tiện bỏ ra gần 2 tỷ mua bộ trang sức này, để làm gì vậy ?”

“Tặng cho một người bạn”



“Cái gì ? Bạn sao ? Bạn gì mà quan trọng vậy ?”

“Cậu thích lo chuyện của tôi thế à ? Sao nào có cần tôi khai hết cho cậu không ?”

“Khó khăn quá nha, cậu đó cũng nên kết hôn rồi, đã 27 tuổi rồi, không còn trẻ nữa đâu”

Lục Thành quay sang nhìn Tần Thiếu Nhiên với ánh mắt xem thường.

“Vậy cậu thử nói xem cậu đã bao nhiêu tuổi rồi ?”

“Nhưng ít ra tôi vẫn nhìn trẻ hơn cậu rất nhiều”

“Đó là do cậu ảo tưởng thôi”

“Cậu……”

“Gần đây cậu không về nhà à ?”

“Ba tôi lại tìm cậu nữa à ?”

“Chú Tần bảo hôm qua sinh nhật cậu mà lại không gọi được cho cậu nên chú ấy tìm tôi”

Tần Thiếu Nhiên nghe xong thì cười khinh miệt đáp trả.

“Quan tâm thế cơ à ? Ông ấy và mẹ tôi chỉ lo công việc và vui chơi, tôi như thế nào ông ấy quan tâm làm gì ? Cậu có thấy cảnh hai ba con cùng làm một công ty mà lại chẳng hề gặp mặt nhau hơn ba tháng chưa ?”

“Cũng không đến nỗi vậy chứ ?”

“Có đó, chức vụ chủ tịch của ông ấy quá lớn, quá nhiều công việc nên không có thời gian gặp con trai mình đâu”

“Cậu là tổng giám đốc của Tần thị mà suốt ngày rong chơi như thế, không sợ ông ấy đuổi cổ cậu ra khỏi công ty à ?”

“Cậu yên tâm đi, Tần Thiếu Nhiên tôi là ai chứ ? Chỉ có tôi kéo người khác xuống chứ làm gì có ai kéo nổi tôi, tôi công tư phân minh làm việc luôn rất tốt”

“Bảo sao cậu ăn chơi thế mà ông ấy cũng không màng đến”

“Không hẵng, nếu như không màng tới thì làm gì cậu nắm được điểm yếu của tôi, sơ hở là lôi ông ấy ra để hâm dọa tôi”

“Giúp ông ấy chỉnh đốn cậu thôi, nếu cậu không sai thì làm gì phải sợ ông ấy”

“Đấy, bởi vì tôi sai nên tôi mới sợ”

“Thế à ?”

“Mà nè……cậu định là cả đời này không quay về Lục thị à ? Chuyện cũ cũng rất lâu rồi cậu cứ lưu giữ mãi trong lòng rồi ép mình ở đây khổ sở làm việc để làm gì chứ ?”

Lục Thành trầm tư, ánh mắt đầy tâm sự.

“Tôi thấy như vậy rất tốt, tôi cũng không cảm thấy khổ sở”

“Cậu là đúng thỏa mãn sự hối tiếc của mình thôi, Lục gia chỉ có cậu thôi, mẹ cậu vì Lục thị gánh vác biết bao nhiêu là việc, cậu không nghĩ đến dì ấy à ?”

“Tôi biết rồi, cậu đừng nói nữa”

Tần Thiếu Nhiên chán nản đứng dậy định rời đi nhưng vẫn phải nói lời cuối cùng với Lục Thành.

“Cậu nên nhớ, cậu ba cậu ông ta vẫn luôn nhìn vào Lục thị với ánh mắt thèm khát, cậu phải nhìn cho cả Lục gia, đừng vì chuyện cũ mà hại mình lẫn Lục gia”

Tần Thiếu Nhiên rời đi, Lục Thành bắt đầu rơi vào trầm tư, anh ấy lấy trong hộp tủ ra một bức ảnh, bên trong là cậu ấy lúc nhỏ, phía sau là ba và mẹ của cậu ấy.

( Ba, con thật sự là đã sai sao ? Con có quá ích kỉ với suy nghĩ của mình quá không ? )